Chỉ Cần Là Nàng, Ta Nguyện Ý Mắc Câu

Chương 4



Ta lạnh lùng nói: "Ta đang nói chuyện với Đại Hoàng tử, làm sao ngươi dám chen vào? Đã biết thân phận của ta, vì sao không hành lễ? Đã được nâng từ tì nữ lên nữ sử nhất đẳng, nhưng quy củ vẫn chưa học được. Ta thấy, không cần ở đây hầu hạ nữa, nên đi theo các ma ma học quy củ mới phải."

Nghe vậy, nàng lập tức bày ra vẻ mặt ấm ức, nhìn Mạnh Lương Châu: "Đại Hoàng tử, nô tỳ không hề có ý bất kính với Chương tiểu thư, chỉ vì lo lắng quyển sách ngài cần…"

Từ nhỏ lớn lên trong cung, những trò như vậy ta đã gặp nhiều không kể xiết.

Rõ ràng là ta đang hỏi nàng, nhưng nàng lại cố ý hướng đến Mạnh Lương Châu để nói, khiến hắn động lòng mà thương xót.

Không đợi Mạnh Lương Châu lên tiếng, ta đã phất tay gọi mấy nữ sử đến, đưa nàng đi ngay.

Mạnh Lương Châu thấy vậy, mặt lạnh như tiền nhìn ta: "Muội càng ngày càng tùy hứng. Cũng chỉ là một nữ sử thôi mà."

"Chỉ là một nữ sử thôi mà, vậy huynh cần gì phải bày ra sắc mặt này với ta?"

Câu nói của ta khiến Mạnh Lương Châu nghẹn lời, sau đó hơn một tháng trời không gặp ta.

Từ sau ngày hôm đó, ta cứ mãi nghĩ, rốt cuộc tại sao ta lại phải bám lấy Mạnh Lương Châu như vậy?

Có lẽ, bởi vì ta là con gái của Chương gia, là người mang trên vai trọng trách bảo vệ giang sơn Đại Lương.

Phụ thân thường nói, hiện nay tuy không có tranh đấu lập đích, nhưng vẫn tồn tại ý niệm lập trưởng. Năm xưa, bệ hạ bị cuốn vào cơn lốc tranh giành quyền lực, trong cảnh đao kiếm tương tàn, mới vô tình ngồi lên ngai vị Hoàng đế. Những người địa vị cao quý hơn, tuổi tác lớn hơn, đều đã hy sinh. Ngày nay thiên hạ thái bình, hoàng thất ít tranh đấu, với lê dân bách tính mà nói, đó là một điều may mắn.

Phụ thân lo lắng rằng, sau khi ông qua đời, Chương gia sẽ không còn ràng buộc gì với hoàng thất. Sẽ không còn ai giống như ông, không màng tính toán, hết lòng vì Hoàng đế và Đại Lương.



Vì vậy, từ nhỏ ta đã hiểu, phụ thân muốn ta gả cho Thái tử, muốn Chương gia mãi mãi gắn bó với hoàng tộc, trở thành một quốc khố thứ hai của triều đình.

Ta là con gái của phụ thân, ta giống ông, cũng hy vọng Đại Lương mãi an ổn thái bình.

Hoàng bá bá yêu thương ta đến nhường ấy, ta càng mong người không bao giờ phải phiền lòng, đến tận tám mươi tuổi vẫn có thể truy đuổi Mạnh Lương Thần khắp hoàng cung mà đánh.

Trong mắt phụ thân và Hoàng đế, các Hoàng tử đều như nhau, chỉ cần đủ tư chất kế vị, thì người nào ít tranh cãi nhất sẽ có lợi cho sự ổn định của triều đình.

Vậy nên, từ nhỏ người ta tiếp xúc nhiều nhất chính là Hoàng trưởng tử Mạnh Lương Châu. Ta chỉ có thể bám lấy hắn, quấn quýt lấy hắn.

Thế nhưng, càng lớn lên, ta càng nhận ra rằng, dù Mạnh Lương Châu là người tuấn tú nhất mà ta từng gặp, nhưng dường như ta lại thích cảm giác vô tư phóng khoáng khi ở bên Mạnh Lương Thần hơn.

Hôm ấy, ta đang ngồi ở đầu phố chợ đèn lồng, vui vẻ ăn bát bún bò, thì bắt gặp một người cũng đang tận hưởng tự do như mình – Quý phi.

Bà ngồi ở bàn bên cạnh, bên cạnh còn có hai người con trai là Mạnh Lương Thần và Mạnh Lương Trạch.

"Lam nhi!" Quý phi nhìn thấy ta, vui mừng như tám trăm năm chưa gặp.

"Ta đã bảo Thần nhi đến đón con từ sớm, khó khăn lắm mới được ra ngoài cung một chuyến, thế mà nó cứ không chịu."

Ta bưng bát bún bò của mình qua, ngồi đối diện Quý phi: "Hắn không chịu thì có sao đâu, rốt cuộc chúng ta vẫn có duyên mà gặp nhau ở đây."



Thế là ta cùng mẹ con Quý phi ăn khắp cả phố chợ đèn lồng: nào bánh hoành thánh, bánh gối chay, bánh đường, mì ngàn sợi, thạch kem lạnh…

Ăn đến mức không thể bước nổi, chúng ta liền lên một chiếc thuyền hoa, vừa nghe hát vừa ngắm cảnh.

Quý phi véo má ta, cười nói: "Lam nhi, sao ta lại thích con đến thế nhỉ? Nếu con là con gái ta thì tốt biết bao."

Nói xong, bà lại ngẫm nghĩ một lúc: "Ài, không làm con gái được, thì làm con dâu cũng tốt. Lam nhi, hai đứa con trai của ta, có đứa nào lọt vào mắt con không?"

Không đợi ta trả lời, bà đã tiếp lời:

"Thần nhi thì nghịch ngợm quá, toàn làm con bị thương, chắc chắn con không thích.”

"Trạch nhi tuy chỉ lớn hơn con hơn mười ngày, nhưng tính tình cẩn thận, biết chăm sóc người khác. Đợi bệ hạ về, ta sẽ xin bệ hạ ban hôn cho hai đứa."

Mạnh Lương Thần từ nãy giờ vẫn im lặng, nghe đến đây liền bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh nhạt: "Mẫu thân không cần nhọc lòng như vậy. Nàng ta thích cái tên giả nhân giả nghĩa Mạnh Lương Châu kia rồi.”

"Nghe nói mấy hôm trước còn vì một nữ sử trong thư phòng của đại ca mà ghen tuông, đích thân xử phạt nữ sử đó."

Hèn chi dạo này không thèm để ý tới ta.

"Thảo nào con không chịu đi đón Lam nhi, hóa ra người ghen tuông lại là con trai ta?" Quý phi che miệng cười.

Mạnh Lương Thần lập tức đỏ bừng mặt, lí nhí: "Nàng ta với Mạnh Lương Châu thế nào thì liên quan gì đến con. Con ghen cái gì."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv