Mạnh Lương Thần đưa tới hai bình rượu: "Uống chút rượu, sẽ không khóc nữa."
Đó là lần đầu tiên ta uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự, còn hắn thì bị Hoàng đế truy đuổi khắp hoàng cung.
Nhưng hắn nói không hối hận: "Tửu lượng của ngươi không bằng ta, thua ta một lần, ngươi sẽ mãi mãi nhớ đến ta."
Vào tiệc mừng sinh thần mười tuổi của ta, Mạnh Lương Thần lại lần thứ hai bị Hoàng đế đánh đòn.
Hắn nói đã chuẩn bị món quà sinh thần tuyệt nhất cho ta, rồi dẫn ta trèo lên ngọn cây cao nhất trong hành cung. Hắn chỉ tay về phía hồ sen bên cạnh, ta kinh ngạc nhận ra rằng giữa tiết xuân, sen trong hồ đã nở rộ. Điều khiến ta càng bất ngờ hơn, từ trên cao nhìn xuống, cả hồ sen lại có hình dáng như một cây trâm.
Khi ta đang trầm trồ thán phục, Mạnh Lương Thần lấy ra một cây trâm ngọc bích: "Tự tay ta làm đấy, đẹp không?"
Cây trâm ấy giống hệt hoa sen trong hồ.
Từ nhỏ, ta đã được hưởng mọi sự yêu chiều, bao nhiêu món quà quý giá đều như nhau đối với ta. Nhưng đây là lần đầu tiên ta thực sự cảm nhận được cái gọi là tấm lòng.
Thấy ta đầy xúc động, Mạnh Lương Thần liền kiêu ngạo khoe công: "Ta dẫn nước ở suối nước nóng về, thử không biết bao nhiêu lần mới làm cho sen nở được. Sao hả, lần này quà sinh thần của ta chắc chắn hơn hẳn của Mạnh Lương Châu, đúng không?"
Mạnh Lương Châu tặng gì nhỉ?
Ta cố gắng nhớ lại, dường như là một hộp trân châu vàng, hoặc có thể là một chiếc vòng cổ bằng vàng. Những món quà hắn tặng đều rất nhiều, nhưng đều na ná như nhau.
Vì vậy, ta chỉ gật đầu: "Quà của ngươi là tốt nhất."
Mạnh Lương Thần vui sướng vô cùng: "Thấy chưa, Mạnh Lương Châu không bằng ta một lần, ngươi phải nhớ kỹ đấy."
Tiệc sắp bắt đầu, hai chúng ta chuẩn bị trèo xuống cây. Thông thường, với tài trèo cây của ta, chỉ vài ba bước là xuống được, nhưng hôm nay mặc lễ phục, lên cây thì dễ, xuống lại không tài nào nhấc chân nổi.
Đến giữa chừng, ta không cẩn thận trượt chân, ngã xuống từ trên cây.
Dù không gãy tay chân, nhưng thái y nói ta bị thương gân cốt, cần tĩnh dưỡng ba tháng.
Lần này, Mạnh Lương Thần không còn trốn chạy khắp nơi mà tự nguyện chịu đòn, hắn bị Hoàng đế phạt đánh vài trượng
"Đau không?"
"Đau không?"
Hôm sau, Mạnh Lương Thần ôm m.ô.n.g đến thăm ta, hai chúng ta đồng thanh hỏi cùng một câu.
Hỏi xong lại phá lên cười.
"Hẳn là ngươi hận ta lắm, khiến cả mùa xuân này không thể ra ngoài. Với tính cách của ngươi, làm sao có thể yên tĩnh mà ở một chỗ suốt ba tháng?"
Ta cười đáp: "Nếu hận ngươi thì có ích gì?"
Mạnh Lương Thần lấy ra một cuốn sách: "Vậy thì ta sẽ đến đây mỗi ngày để chuộc lỗi, giải sầu cho ngươi, cho đến khi thái y cho phép ngươi ra ngoài."
Nói rồi, hắn bắt đầu đọc thoại bản, lúc thì bóp giọng làm tiểu thư điệu đà, lúc lại nghiêm trang đóng vai đại Tướng quân.
Kể từ đó, mỗi ngày hắn đều đến, khi thì kể chuyện, khi thì biểu diễn thương pháp, lúc lại mang đủ thứ đồ chơi thời thượng đến, khiến những ngày dưỡng bệnh của ta trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Chỉ là, Mạnh Lương Châu, một lần cũng không tới.
Ta hỏi Mạnh Lương Thần, hắn ấp úng trả lời: "Đại ca dạo này bận học, phụ hoàng giám sát rất chặt, có thời gian rảnh chắc chắn sẽ đến thăm ngươi."
Ta biết hắn đang nói dối.
Hắn chưa bao giờ gọi Mạnh Lương Châu là "đại ca."
Ta hỏi nhiều lần, cuối cùng hắn tức giận: "Hắn thì có gì hay chứ? Không phải ta đang ở đây với ngươi sao?"
Đúng vậy, hắn thì có gì hay chứ? Có lẽ là... chỉ có diện mạo thôi nhỉ.
Khi ta có thể ra ngoài hoạt động, trời đã sang mùa hè.
Hoàng đế dẫn phụ thân ta vi hành phương Nam, giao triều đình lại cho Mạnh Lương Châu vừa tròn mười lăm tuổi xử lý.
Ta vui mừng khôn xiết, đến chúc mừng hắn. Ta biết đây là cách Hoàng đế thử thách, xem hắn có đủ tư chất để trở thành Thái tử hay không.
Ta nhảy chân sáo đến thư phòng của hắn. Vừa gặp ta, điều đầu tiên hắn nói không phải hỏi ta có khỏe không, mà lại nhíu mày:
"Lam Hâm, muội đã không còn là tiểu cô nương nữa, hành sự phải cẩn trọng, chững chạc hơn."
Quả nhiên, hắn vẫn là hắn, chẳng thay đổi chút nào.
"Lương Châu ca ca, ba tháng không gặp, huynh thấy ta có cao hơn không?" Ta chưa nói xong thì bị cắt ngang.
Ta ngoảnh đầu nhìn, mới thấy bên giá sách có một cung nữ dung mạo thanh tú đang đứng.
"Đại Hoàng tử, quyển ‘Tư trị toàn tập’ ngài cần đã tìm được, ngài có muốn sao chép ngay bây giờ không?"
Những người được phép hầu hạ trong thư phòng đều là nữ sử nhất đẳng, nhưng cung nữ này ta chưa từng thấy qua.
"Ngươi là ai?"
Nàng không hành lễ chào hỏi ta, chỉ đứng đáp: "Nô tỳ là Lâm Dung Vi, vốn phụ trách chăm sóc hoa cỏ trong hành cung. Nhờ được Đại Hoàng tử coi trọng, nay đã trở thành nữ sử nhất đẳng bên cạnh ngài."
Cung đình có thứ bậc nghiêm ngặt, những nữ sử thân cận bên chủ nhân thường xuất thân gia đình trong sạch. Còn những người làm việc nặng như nàng phần lớn là tội nhân hoặc gia nô.
Nhìn bộ dáng không kiêu ngạo không hèn mọn của nàng, ta chỉ thấy buồn cười.