Edit: Mỳ.
Bạn cùng phòng của Đường Gia là một phóng viên người Anh tên Eva, cô ấy sở hữu dáng người cao ráo, làn da trắng ngần và mái tóc dài vàng óng. Có điều cô ấy theo đạo Hồi, mỗi ngày đều phải lạy thánh Allah năm lần, ngoài ra cô ấy còn dạy người khác nhìn nhận mọi chuyện bằng một góc nhìn mới lạ.
Không gian trong phòng không rộng lắm, chỉ hai cái giường thôi cũng đã chiếm không ít chỗ, đầu giường có một cái tủ nhỏ, bên trong còn có cả gương soi. Ở giữa chất đầy hành lý và đồ lặt vặt của người bốc xếp.
Chiều hôm sau, khi Đường Gia vừa hoàn thành xong cuộc phẫu thuật thứ ba, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy tiếng thét chói tai xuyên qua cửa lều vải.
Bốn thanh niên đi vào, khiêng theo một tấm vải nỉ cách nhiệt màu đen, trên đó có một người đàn ông bị quấn băng đầy mình, nước mắt giàn giụa, miệng đang kêu gào trong đau đớn.
Đường Gia yêu cầu bọn họ đặt người đàn ông kia lên băng ghế dài để tiện cho việc kiểm tra. Đầu tiên cô nhìn một lượt, cứ tưởng bệnh nhân bị sỏi thận hoặc là cơ quan nào đó bên trong nội tạng toét ra nên mới dẫn đến những cơn đau quặn thắt như vậy. Nhưng ngay khi cô cấp bách kiểm tra đường thở thì mới phát hiện, bệnh nhân từng có ý định nuốt lưỡi mình vào trong, đồng thời cũng chủ động nín thở khiến nồng độ oxy trong cơ thể liên tục bị giảm xuống.
Rõ ràng là người này muốn tự tử.
Bệnh nhân không ngừng la hét đến chói tai, không chịu nằm yên mà liên tục giãy giụa. Bốn người đàn ông còn đành phải cố gắng giữ lấy tứ chi thì mới có thể hoàn toàn khống chế được anh ta.
Bạn của bệnh nhân nói với Đường Gia, cha mẹ và cả chị em gái của người này đều đã thiệt mạng trong cuộc giao tranh giữa quân đội chính phủ và quân phản động. Bệnh nhân vì không chịu nổi cú sốc lớn như thế nên đã tự kết liễu đời mình.
Ánh đèn của phòng cấp cứu lại một lần nữa được bật lên.
Một tiếng sau, bệnh nhân đã trút hơi thở cuối cùng.
Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa, Đường Gia xoa mi tâm, mệt mỏi ra khỏi phòng phẫu thuật. Cửa phòng được mở toang ra, các y tá phải ở lại để khử trùng dụng cụ phẫu thuật.
Bấy giờ cô đang đứng hòa mình dưới làn mưa, chợt có một chiếc ô màu đen nghiêng đến che cho mình.
Đường Gia ngẩng đầu nhìn, nhận ra người đang che ô giúp mình là một đồng nghiệp người Canada.
Ánh mắt của cô ấy không nhìn về phía Đường Gia, thay vào đó lại nhìn về một nơi xa: “Tôi đã gặp một cậu bé 7 tuổi bị mắc chứng tiểu không tự chủ trong 4 tháng ngay sau khi chứng kiến cảnh cha mình bị bắn chết bởi một tay súng bắn tỉa. Khi ấy chúng tôi không có cách nào để chữa trị cho cậu bé, chỉ có thể đặt lịch khám với nhóm bác sĩ tâm thần, rồi chuẩn bị quần áo lẫn tả lót cho cậu nhóc thôi.”
Đường Gia không cất tiếng.
Cô ấy lại nó tiếp: “Còn có một bà cụ khoảng hơn 60 tuổi. Sau khi người nhà bà ấy đều ngã xuống trong cuộc đọ súng hồi cuối tháng 4, bà ấy thường bi ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện. Theo như kết quả khám bệnh thì đây không phải vấn đề sức khỏe.”
Sau đó cô ấy nhìn về phía Đường Gia, chăm chú nhìn cô mà nói: “Lần đầu tiên khi tôi đến đây, mỗi ngày tôi đều hy vọng rằng mình sẽ làm việc thật tốt, dường như ngày nào tôi cũng làm đến cạn kiệt sức lực. Có thể là do tôi luôn cố gắng hết sức, và rồi tôi nhận ra mình không phải là thần thánh, tôi không có cách nào cứu sống hết tất cả mọi người. Sau đó tôi tự nhủ: Hãy cố gắng hết sức trong khả năng của mình.”
Đường Gia yên lặng nhìn cô ấy: “Tôi hiểu rồi.” Rồi lại gật đầu thêm lần nữa: “Vậy, tôi đi thay đồ đây.”
#
Khi Dụ Tư Hồng đến trại tị nạn, bầu trời vẫn không ngừng trút nước. Anh không mang theo ô, chỉ cho hai tay vào trong túi, chậm rãi bước đi.
Khi đến gần cổng lưới thì anh nhận ra đội canh gác bữa nay là người quen.
Lần này không cần đưa giấy phép cũng được vào thẳng.
Đối phương chỉ hỏi anh một câu: “Không phải cậu đang trong kì nghỉ phép à, sao nhanh thế đã quay lại rồi?”
Anh chỉ cười lấy lệ nhưng không trả lời.
Tuần tra trại tị nạn vốn là một phần công việc mà hàng ngày các lực lượng gìn giữ hòa bình phải làm. Anh đến đây nhiều đến mức chỉ cần nhắm mắt cũng biết mình đang đi đến đâu.
Anh đi thẳng một đường đến nơi mà MSF hạ trại, tìm người hỏi thăm mới biết được “Hình như nữ bác sĩ họ Đường đến từ Trung Quốc vừa mới kết thúc buổi phẫu thuật nên đã đến phòng thay đồ rồi”, ngoài ra người kia còn tốt bụng dặn dò anh một câu “Trông cô ấy có vẻ mệt mỏi lắm”.
#
Dụ Tư Hồng đứng trước cửa phòng thay đồ, khẽ gõ hai tiếng.
Không ai trả lời.
Anh lại gõ thêm hai tiếng nữa, vẫn không một ai trả lời.
Lúc này anh nắm lấy chốt cửa, hé ra một góc. Một vệt sáng nhỏ len qua khe cửa tràn vào trong phòng, qua đó anh nhìn thấy một dáng người nhỏ bé trong bóng tối.
Anh thuận tay đẩy cửa vào.
Cơn tò mò khiến anh muốn đến gần hơn, người đó không ai khác chính là quý cô chân dài mà anh đang kiếm tìm.
Cánh cửa tủ áo bị mở toang ra, cô ngồi bên trong ôm đầu gối, hơn phân nửa người bị chìm trong bóng tối, nửa còn lại thì lộ ra dưới ánh chiều tà qua khung cửa sổ.
Tay trái cô đặt trước bụng, còn đầu thì nghiêng vào thành tủ. Cả không gian lúc này bao trọn trong tiếng thở nhè nhẹ của cô.
Anh tò mò không biết rằng quý cô chân dài khi ngủ liệu có bị chảy nước bọt không, vì thế nên anh chống tay lên góc cửa, khẽ ngồi xổm xuống, kề mặt đến gần để ngắm cô kĩ hơn.
Môi cô mím chặt, ngũ quan lãnh đạm, hàng mi dài thỉnh thoảng rung động.
Dụ Tư Hồng nhìn cô một lượt, chỉ cảm thấy rằng bình thường trông cô đã rất đẹp rồi ấy vậy mà khi cô ngủ lại cũng đẹp không kém. Ngoài ra dáng vẻ khi cô hút thuốc, khi ăn và cả khi đánh người…cũng đều rất đẹp.
Tại sao cô gái này lại đẹp đến thế chứ?
Từ lâu anh đã nghe người ta nói rằng muốn biết khuôn mặt của một người phụ nữ có đẹp hay không thì trước hết phải đạt đủ tiêu chuẩn tam tòa, ngũ sắc. Vì vậy anh liền dùng tay, cách mặt cô chừng một cm và bắt đầu đo khoảng cách giữa chân tóc đến chân mày, rồi sau đó là đo từ chân mày xuống chóp mũi và cuối cùng là từ chóp mũi xuống cằm, tất cả đều hoàn hảo.
Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh, nó giống như vết thương cũ mọc ra giữa da thịt, vừa đau mà lại vừa ngứa.
#
Đường Gia co ro trong cơn mơ.
Trong giấc mơ, cô dường như quay trở về năm lớp 12. Sau khi cô rời khỏi nhà cha dượng, cô về lại quê nhà là Nam Kinh. Ngày thường cô học nội trú, vào những ngày nghỉ, vì không còn ai trong trường nên cô đành phải ở lại nhà của chú mình.
Ngày đó gia đình chú đưa cô đi gặp một người. Bọn họ bảo họ đưa cô đến đây là lo cô bị áp lực vì việc học, nên chỉ đơn giản là tư vấn cho cô giảm bớt căng thẳng thôi. Nhưng cô biết, đây là một buổi hẹn với bác sĩ tâm lý.
Bọn họ cho rằng cô bị bệnh.
Cô sang đường mua nước từ máy bán hàng tự động, vừa cầm chai nước lạnh đến trước cánh cửa khép hờ thì nghe được giọng chú: “Bọn tôi nghĩ đứa nhỏ này bị tâm thần, cả ngày chẳng nói chẳng rằng câu nào. Anh trai tôi lạc quan, vui vẻ thế mà sao lại sinh ra một đứa nhỏ như thế này chứ.”
Thím đứng bên cạnh không ngừng phụ họa: “Tối hôm kia tôi đi vệ sinh, vô tình thấy con bé ôm chân ngồi trong góc phòng khách, không bật đèn, rồi cứ như vậy nhìn thẳng vào tôi. Thiếu chút nữa là dọa hồn phách tôi bay tứ tung.”
Đường Gia không biết thật sự bản thân có phải có vấn đề về tinh thần không, nhưng trong vòng một tháng sau đó thì cả đống bệnh thường ầm ầm kéo đến. Bệnh nặng còn chưa kịp lành, cô đã bị bắt nghỉ học, chuyển đến một ngôi chùa nằm sâu trong đỉnh núi không tên ở Tô Châu để tu dưỡng.
Cô xách một chiếc hộp 24 tấc một mình lên núi, lang thang vô định trên con đường, cả người rịn đầy mồ hôi. Trèo đá vượt nước, không biết mình đang ở đâu, trước mắt chợt thấp thoáng hiện ra một gian nhà dột nát, dưới gian nhà có một cái lư hương, khói lượn lờ xung quanh, ngoài ra còn có một vị sư già đang yên lặng cầm chổi quét lá.
Cô lặng yên đứng nhìn khoảng hơn một tiếng.
Cuối cùng vị sư già kia cũng đã dừng động tác, chắp hai tay, hướng về phía cô hành lễ.
Cô tiến lên một bước, hờ hững hỏi: “Con phải làm gì mới có thể trở nên vui vẻ?”
Đối phương nhìn cô vài giây, chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ: “Yêu người giúp người.”
Cứ như thế cô ở lại trong chùa.
Mỗi ngày đều được đánh thức bởi tiếng gà gáy, sau khi tắm rửa thì cô đi dọc theo con đường đá len lỏi vào rừng, lặng lẽ nhặt những đóa hoa rơi trong buổi sớm ban mai. Tiếng chuông chùa vang lên báo hiệu giờ trưa đã đến, cô quay lại sân chùa dùng bữa, buổi chiều thì đọc sách trong phòng tụng kinh.
Cô ôm đầu gối, ngồi trên chiếc nệm màu vàng cũ kĩ trong góc phòng. Sau lưng là bức tường được sơn màu vàng sẫm và cả giếng trời cao ngất. Ánh mặt trời được cắt vuông góc qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng đều đặn trên mặt đất. Cô đặt hai chân nơi ánh mặt trời chiếu đến, tựa lưng vào tường, đọc sách trong tiếng tụng kinh loáng thoáng nơi sát vách.
Cô đọc đủ thể loại nguyên tác tiếng Anh khó hiểu, nếu cảm thấy mệt mỏi thì lấy quyển đề ôn thi đại học ba năm và mô phỏng chương trình học của năm năm đầu đại học để giải lao.
Đối diện cánh cửa gỗ là bức tường nơi các vị sư tụng kinh. Trên tường là một loạt tượng Bồ Tát có thân mạ vàng, sau lưng họ là phong cảnh bằng sơn dầu. Mỗi khi cô ngước lên đều có thể thấy Địa Tạng.
Ánh mắt đó như cười như không, vượt qua chúng sanh, còn vượt qua cả tiếng tụng kinh trầm bổng, lọt vào tầm mắt cô.
Ngay sau đó cô mơ màng suy nghĩ, Địa Tàng chân chính là như thế nào?
Một giọng nói vang lên trong không trung: bình tĩnh tựa như đất, trầm lắng tựa như mật.
Cô bàng hoàng nghĩ lại: Kiếp trước, Địa Tạng đã từng cứu người mẹ chịu nhiều đau khổ của mình nhiều lần ở địa ngục. Khi lịch kiếp, ngài cũng thề sẽ cứu vớt toàn bộ chúng sinh đau khổ mới thôi. Trước khi địa ngục trống không, ngài nguyện không thành Phật.
Bấy giờ cô có cảm giác mũi mình hơi ngứa, chưa được bao lâu thì nhảy mũi.
#
Đường Gia tỉnh lại sau khi nhảy mũi.
Chợt có người xoắn đuôi tóc rồi quệt vào chóp mũi của cô. Thấy cô tỉnh lại, kẻ đầu sỏ không biết xấu hổ mà còn cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, thả tóc cô xuống rồi vẫy tay chào: “Hế lô, Đường Gia.”
Đường Gia chỉ yên lặng nhìn người trước mặt, rồi cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, không ngừng nhảy mũi.
Dụ Tư Hồng ngồi xuống trước mặt cô, mở rộng hai chân, hai tay đặt trên đầu gối rồi nói: “Cô bị cảm rồi.”
Đường Gia chỉ liếc anh một phát: “Tôi không bị cảm.”
“Không, cô bị cảm rồi. Xem đi, cô cứ nhảy mũi liên tục còn gì.”
Anh vừa dứt lời, Đường Gia lại quay đầu sang chỗ khác, bịt kín mũi hắt xì một tiếng.
Cô quay lại, giọng mũi nghèn nghẹt: “Anh đến đây làm gì?”
Tuy khi anh ngồi cả người đều chắn đi ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, nhưng khi anh cười thì nụ cười đó như lan tỏa ấm áp: “Tôi đến tìm cô đó.”
Đường Gia ngước mắt, hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”
Anh nghiêng người, kéo chiếc balo nhỏ quen thuộc từ sau lưng ra.
Dụ Tư Hồng đặt chiếc balo vào trong ngực Đường Gia.
Cô kéo khóa nhìn rồi đưa mắt nhìn, đôi môi khẽ mím lại.
Sau đó cô nói: “Cảm ơn.”
Đối phương không nhịn được liền nở một nụ cười: “Chỉ cảm ơn thôi sao?”
Đường Gia ôm thật chặt chiếc balo vào trong ngực: “Chứ anh còn muốn gì nữa?”
Hở??? Chân mày của đối phương hiện lên ý cười: “Tôi cho cô suy nghĩ lại một chút đó.”
“Tôi tốt với cô như vậy mà cô không thèm để tôi vào mắt.” Anh đưa ra một ngón tay.
“Tôi và cô không thù không oán, vậy mà cô lại đánh tôi.” Anh lại xòe ra thêm một ngón tay nữa.
“Tôi có lòng tốt giúp người, lấy ân báo oán, còn giúp cô một làn.” Ngón tay thứ ba chễm chệ bật ra.
“Rồi đến khi cô cầm nhầm túi, tôi cũng không ngại đường xá xa xôi đến để trả lại túi cho cô.” Anh lại đưa ra ngón tay thứ tư.
Bốn ngón tay dài và thô ráp liên tục phe phẩy trước mặt Đường Gia, vừa khép rồi lại vừa mở, sau đó còn ‘gật đầu’ với cô. Lúc này, đối phương thu tay lại, khoanh tay trước ngực, quần áo vì ướt nên dính chặt vào cơ thể phía sau lớp áo, làm tỏa ra dáng vẻ hào sảng.
Đường Gia không lên tiếng.
“Vậy? Cô nói xem?”
Cuối cùng Đường Gia cũng chịu mở miệng: “Vậy giờ anh muốn thế nào?” Ánh mắt cô nhìn xuống chiếc balo, rồi lại ngước mắt lên: “Anh nói không sai, những lần đó là lỗi do tôi, tôi xin lỗi anh, ngoài ra cũng cũng cảm ơn.”
“Tôi không cần lời xin lỗi của cô, cũng không cần cảm ơn gì hết.” Đối phương nói.
Đường Gia khó hiểu hỏi: “Vậy thì anh muốn tôi phải làm gì?”
Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại, bước chân cũng tiến lên kéo gần khoảng cách của cả hai: “Tôi có đẹp trai không?”
Đường Gia nhìn anh thật kĩ rồi khẽ gật đầu.
Anh cũng gật đầu rồi tiếp tục nói: “Tôi không chỉ đẹp trai không thôi đâu, mà còn cao 1m85, dáng người cũng đẹp. Ngoài ra tôi còn biết ca hát lẫn khiêu vũ, chơi đủ loại nhạc cụ, nghe hiểu tận ba ngôn ngữ khác nhau, còn cân hết các môn thể thao…”
Đường Gia vội ngắt lời anh đang nói: “Sao anh tự tin quá vậy.”
Anh nhoẻn miệng cười như cáo đã thành công tìm thấy chùm nho: “Tôi không có tự tin gì đâu, chẳng qua những gì tôi nói đều là thật cả.”
“Rõ ràng là tự tin thái hóa.”
“Tại sao phụ nữ luôn tin vào những sự thật giả dối, nhưng đến khi nói đúng sự thật thì lại không tin vậy nhỉ?”
“Anh cũng có kinh nghiệm gớm nhỉ?”
Anh nghẹn ngào, chậm rãi bật ra hai chữ: “Vẫn…ổn…”
“Tại sao đàn ông luôn thích nói dối, vậy mà khi nói thật thì lại không quen?”
“…”
Mất một hồi lâu sau anh mới nói tiếp: “Tôi ngờ cô còn biết đùa cơ đấy.”
“Tôi cũng không ngờ anh lại là kẻ bám đuôi đó.”
Anh chạm tay lên mặt, cười ha ha vài tiếng: “Không sao, không sao.”
Thấy thế, Đường Gia cũng bật cười.
Anh thấy cô cười thì cũng cười theo, rồi cất tiếng: “Tôi thích em, làm bạn gái tôi đi.”
Đây là câu khẳng định.
Đường Gia nhìn đôi lông mày đen nhánh ẩm ướt của anh, đôi mắt sáng người, tỏa sáng trong căn phòng mờ tối. Nhưng ánh mắt ấy lại tràn đầy sự trẻ trung, lộ ra vẻ phù phiếm không chút sợ hãi của một thiếu niên.
Cô chợt nhận ra, người đàn ông trước mặt, suy cho cùng thì chỉ là một đứa trẻ.
Vì vậy nên mọi hiểu lầm không vui trước đây đều biến mất, thay vào đó cô lại có một loại cảm giác cực kì ấm áp dần lan tỏa trên đầu. Nét mặt cô trở nên dịu dàng, chỉ khẽ lắc đầu.
“Tại sao em lại từ chối?”
Đường Gia không nói gì, chỉ tiếp tục lắc đầu.
Anh lại hỏi thêm lần nữa: “Có gì không tốt à?”
Đường Gia bật cười, suýt chút nữa cười sặc sụa. Cô cúi người, cuộn tròn thành hình con tôm, ôm lấy lấy ngực, đầu áp vào cánh tay, bả vai không ngừng run lên bần bật vì cười.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn, không ngoài dự đoán nhìn thấy khuôn mặt đen sì của đối phương.
Anh hỏi: “Bị tôi thích buồn cười lắm sao đồng chí Đường Gia.”
Đường Gia ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lắc đầu, nhưng nụ cười vẫn không biến mất.
Cô không nói gì nữa, bắt chéo hai tay qua khoảng trống được tạo thành bởi sự uốn cong của đùi và bắp chân. Cô chắp tay, nghiêng đầu sang trái rồi khẽ nhắm mắt lại.
Dụ Tư Hồng chống tay xuống đất, duỗi thẳng đôi chân dài của mình về nơi cô đang quay đầu.
Thấy thế, Đường Gia lại nghiêng đầu sang phải.
Anh đưa tay ra, chỉnh đầu cô ngã lên vai mình: “Cho cô mượn tạm đó.”
Khi Đường Gia mở mắt ra, cô chỉ thấy được phần cổ áo sạch sẽ và yết hầu đang chuyển động.
Nhịp thở của anh dồn dập, hơi thở trở nên nóng ran.
Thấy vậy, cô vội đứng dậy nói: “Để tôi đi lấy balo trả anh.”
Tác giả: ovo.