Edit: Mỳ
Khi cô lấy balo trở lại, người đàn ông kia vẫn luôn ngồi dưới đất, chỉ có thể nhìn thấy đường nét rắn rỏi của anh nhưng không thể nhìn rõ được nét mặt
Đường Gia để ý đến tay trái của anh đang vòng qua thắt lưng ôm lấy khuỷu tay phải, sau đấy lại cúi đầu chăm chú nhìn bên tay buông thõng.
Ánh mắt thích thú nhìn người đàn ông trước mặt. Người này luôn làm Đường Gia cảm thấy vô cùng thú vị.
Vì vậy cô tiến lên phía trước, đặt balo xuống đất rồi sau đó ngồi xổm người, hỏi: “Anh đang nghiên cứu gì vậy, xem chỉ tay sao?”
Anh cau mày, trả lời: “Em nghĩ vậy hả?”
Đường Gia thuận theo đó mà hỏi: “Vậy anh nghiên cứu ra được gì rồi?”
Giọng anh cũng trở nên tự nhiên hơn: “Chỉ tay của tôi cho thấy, người đàn ông trước mặt em đây được thượng đế hết mực yêu thương, em và anh ta đã được định rằng sẽ có một tình yêu thật đẹp.” Giọng anh vẫn bình tĩnh tựa như đang nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Hoặc là “Em đã ăn gì chưa?”
“…” Đường Gia không đáp lại, cô có cảm giác hành động bắt chuyện trước của bản thân khi nãy là một sai lầm hoàn toàn lớn. Cô nên quay trở lại trong bọc, tạm dừng mọi cuộc trò chuyện ngay từ lúc này.
Nghĩ vậy cô nhanh chóng triển khai ý nghĩ này. Cô đứng dậy cầm lấy balo, hai cái có cùng một nhãn hiệu, kiểu dáng và màu sắc nhưng độ dài của quai đeo lại khác nhau. Vì vậy nên cô quyết định tha thứ cho lỗi lầm trước đó của bản thân.
Sau khi làm xong, Đường Gia liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Vừa hay đối phương cũng nhìn sang, bốn mắt chạm nhau. Nhưng trên mặt của đối phương lại viết lên hai từ…Vô tội?
Cô tự thấy mình nên vứt cái suy nghĩ đáng sợ này đi.
Người kia lên tiếng trước tiên, dường như anh có một chức năng có thể tự quên nên mọi lúng túng. Anh khẽ nhún vai: “Việc biết xem bói đúng là tôi lừa em, tôi chỉ giỏi trong việc…bắn súng hay gì đó thôi.”
Đây có thể gọi là sở trường không nhỉ?
Anh khẽ sờ cằm, trầm tư hai giây sau đó tiếp tục nói: “Thật ra điều tôi giỏi nhất là ăn, uống và vui vẻ.” Anh cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Cách đây rất lâu, lý tưởng của tôi chính là trở thành một côn đồ hạnh phúc và có văn hóa.”
Đường Gia hơi nghẹn một chút, sau đó từ từ trả lời: “Nếu như loại bỏ các tính từ mà chỉ nhìn vào danh từ, thì anh đã làm được rồi đó.”
Anh thờ ơ tiếp lời: “Tôi có thể xem những lời này là em đang khen tôi không?”
“Tùy anh…”
Bầu không khí thoáng đọng lại, bước chân của Đường Gia hướng ra ngoài. Lúc cô đến gần phía cửa, đằng sau truyền đến âm thanh: “Alô!”
Nghe thế, Đường Gia quay đầu lại nhìn.
Đối phương dùng giọng vô cùng thành khẩn nói với cô: “Tôi đói, em có gì ăn không?”
“…”
#
MFS đặc biệt thuê đầu bếp địa phương để chuẩn bị đồ ăn cho các nhân viên, dù ra các món ăn họ chế biến có hơi lạ, vị khá nhạt nhưng vẫn tạm chấp nhận được, không ai phải bỏ lỡ các món ăn phong phú của đất nước họ. Thông thường thì các đầu bếp chỉ phục vụ giới hạn từ thứ hai đến thứ bảy thôi.
Thật không may hôm nay lại là chủ nhật, huống hồ cũng đã quá giờ cơm.
Không bột đố gột nên hồ, Đường Gia không còn cách nào khác, đành phải đến xin ý kiến của một cô gái người Hồng Kông được mệnh danh là “tiếng tốt” trong đoàn. Cô gái kia không hề do dự, nhiệt tình đưa ra danh sách, cái bụng trống rỗng cuối cùng cũng có món lấp đầy.
Dụ Tư Hồng nhìn Đường Gia chật vật ôm một hộp sắt to lớn đi vào, lần đầu tiên trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc. Anh vội đặt quyển sách trên tay xuống, bước đến: “Tôi nghĩ rằng, chắc là em đang cần giúp đỡ nhỉ?”
Đường Gia khẽ liếc nhìn anh rồi cất tiếng: “Không cần.” Nói xong trong lòng cô lại nói thầm: Ăn xong thì anh mau biến đi dùm tôi cái.
Đường Gia dựng thẳng chiếc hộp sắt, ngay khi con vật khổng lồ này vựa đáp xuống, không gian xung quanh đã nhỏ lại càng thêm chật hẹp. Chiếc hộp được bọc bằng sắt trắng, bên trên có in một hàng chữ tiếng Anh màu đỏ. Vì hộp sắt vốn thường được dùng để đựng các dụng cụ y tế nên không khó để nhìn ra các từ này.
Dụ Tư Hồng đến bên cạnh Đường Gia, cúi đầu tò mò quan sát. Khi nắp hộp mở ra, anh có thể nhìn thấy bên trong chứa vô số các sợi dây kẽm nằm ngang dọc xen kẽ lẫn nhau tạo thành một mạng lưới dày đặc.
Hai tay anh đặt trong túi, không có việc gì làm nên lên tiếng hỏi: “Nướng à? Em tốt với tôi thật, làm tôi nghi ngờ rằng em cũng yêu tôi đấy.”
Bàn tay đang cầm kẹp gắp than của Đường Gia thoáng ngừng lại, cô nghiến răng, rồi sau đó tay vẫn tiếp tục động tác.
Ngọn lửa màu cam bị bóp nghẹn nhanh chóng bừng lên trên những cục than đen. Đường Gia duỗi chiếc kẹp ra, khẽ chạm vào chúng, khiến chúng có thể cùng nhau bắt lửa và cháu bùng lên. Cô huơ tay lên phía trên để cảm nhận hơi nóng mà chúng lan tỏa.
Khói trắng không ngừng bay ra.
Vì vậy cô mới đứng dậy mở cửa sổ, giúp cho không khí thoáng đãng bên ngoài có thể đưa những làn khói ấy bay đi xa.
Dụ Từ Hồng đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn xuống quyển sách được đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Tay trái đặt trong túi, còn tay phải thì lật từng trang sách: “Em theo đạo Hồi à?” Quyển sách anh đang lật xem là quyển kinh Qur’an(1).
“Không.” Đường Gia cố định cửa sổ rồi quay người lại: “Cái đó là của bạn cùng phòng của tôi đấy.”
Anh khép quyển sách lại, dựa vào thành bàn khoe cặp chân dài: “Dù tín ngưỡng có chỗ thiếu sót, nhưng nó có thể đưa chúng ta sang bờ bên kia.”
Đường Gia không chút khách khí: “Những lời này không giống với anh cho lắm.”
Anh thẳng người lên, cảm thấy thú vị hỏi cô: “Vậy theo em thì tôi nên nói những lời gì mới giống với tôi?”
Hàng mi của Đường Gia rũ xuống, không trả lời.
“Được rồi.” Anh thừa nhận nói: “Đó là những gì bà cố của tôi nói.”
Anh về phía trước một bước, nhìn động tác của Đường Gia: “Bà của tôi đã từng trải qua Thế Chiến thứ nhất, Thế chiến thứ hai, chiến tranh cộng sản, sống sót sau nạn đói, cách mạng văn hóa, bà còn sống sau cả Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình nữa cơ. Trước khi qua đời, bà đã nói với tôi rằng ‘Con đừng nghi ngờ thế giới này, con hãy tìm mối liên hệ giữa các thứ khác nhau, đừng nghe vào những lời gièm pha, không đáng để tin đâu, mọi thứ đều cần phải làm mới có mà ăn; tránh xa quyền hành, coi thường địa vị, và quan trọng nhất là phải luôn giữ được sự khiêm tốn. Của cải không chịu được hỏa hoạn và lũ lụt, cướp bóc của chính trị, cũng sẽ không có miếng bánh nào trên bầu trời, của cải lấy được từ những việc xấu sẽ khiến cho người ta ghê tởm, vì thế nên làm người cần phải có nguyên tắc.” Giọng anh bất chợt ngừng một lát, anh nhìn xuống đôi gò má trắng như tuyết của Đường Gia, rồi sau đó lại nói thêm một câu: “Đời người ngắn ngủi, nếu như gặp được cô gái mà con thích thì con cần phải đi tỏ tình ngay.”
“Ừm.” Cô đem hỗn hợp chứa bột mì và hủ chất lỏng sềnh sệch cùng đổ vào trong khuôn: “Anh tự ý thêm câu cuối vào như vậy, không sợ bà cố ở trên thiên đàng nổi giận sao?”
Dường như anh suy nghĩ đến gì đó: “Chắc sẽ không đâu, dù gì bà vẫn thích tôi nhất.”
Đường Gia khẽ gật đầu: “Anh thích anh mặn hay nhạt?”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, chớp mắt: “Mặn đi.”
Đường Gia mỉm cười: “Được.” Nói rồi, cô đổ cả một bịch muối vào.
Chú thích: Kinh Qur’an: Kinh Cô-ran thường được đánh vần là Quran hay Koran, là văn bản thánh chính của đức tin Hồi Giáo.