Một giọt lệ nóng ấm trào ra, chỉ một giọt. Cô mím chặt môi, từng bước thật nhanh rồi lại chậm dần, Sương Hàn bật cười chua xót:
"Kết thúc rồi, đã kết thúc từ lâu rồi."
Cô đứng im một lúc, trầm lặng vài giây, nhìn biển người sau tấm rèm. Trong lòng vang vọng tiếng nứt vỡ của trái tim, một trái tim chưa từng lành lặn, Sương Hàn khép mi, lần mở mắt tiếp theo lại như trở thành một người khác. Dáng vẻ tươi tắn hạnh phúc, không còn chút gì u sầu buồn bã.
Cô vén rèm bước một bước, bữa tiệc xa hoa khiến con người ta lóa mắt. Sương Hàn không nhìn thấy Đình Xuyên đâu cả, cô nhẹ bước rời khỏi hội trường rộng lớn, trở lại phòng khách của Ôn Gia, Sương Hàn vừa ngồi xuống ghế đã có người bước vào.
"Sương Hàn, em mệt rồi phải không?"
Cô vừa nghe đã nhận ra giọng nói này, Ôn Thiếu Quân, Sương Hàn nhoẻn miệng cười. Ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt chứa tình ý của Thiếu Quân, cô bất giác cảm thấy nôn nao, vẫn diễn tròn vai.
"Vâng, có một chút."
Thiếu Quân đi tới bên Sương Hàn, anh ta ngồi xuống ngay bên cạnh cô, trên tay còn cầm chai rượu vang sắc đỏ. Thiếu Quân rót rượu vào ly, sắc đỏ ông ánh lay động, anh ta đưa ly rượu về phía Sương Hàn. Môi mỏng cong nhẹ:
"Sương Hàn, chúc mừng sinh nhật em."
Cô vươn tay, cầm lấy ly rượu. Sương Hàn nói:
"Em cảm ơn.
Ôn Thiếu Quân cầm lấy ly rượu của bản thân, cụng ly với cô:
"Chúng ta cùng nâng ly.
Sương Hàn nhìn Thiếu Quân uống, cô cũng uống, Sương Hàn đặt ly lên bàn. Cô đứng dậy:
"Em thấy có chút mệt, trời cũng đã đêm, anh cũng nên về nghỉ ngơi đi."
Ôn Thiếu Quân đặt ly lên bàn, mày kiếm nhíu lại, giọng trầm thấp mang theo sự tức giận:
"Em ở bên anh một lúc thôi, không được sao?"
Thiếu Quân tiếp tục rót rượu vào ly, anh cầm ly rượu trên tay, người ngả về sau. Đưa ly rượu của bản thân về phía Sương Hàn, thần sắc đột ngột trở nên lạnh lẽo. Lời nói ra hệt như mệnh lệnh:
"Cầm lấy, uống đi."
Cô đứng đó, biết rằng anh ta đang nóng máu. Sương Hàn thật không dám nghĩ tới khi tức giận Thiếu Quân sẽ làm ra loại chuyện gì, vậy nên nét mặt cô cũng trở nên dịu dàng hơn. Sương Hàn cầm lấy ly rượu, mắt âm thầm lén nhìn qua rượu trong ly, màu sắc vẫn vậy, đáy ly không có gì bất thường, trên bề mặt cũng rất bình thường.
Anh ta ngồi trên ghế, dáng vẻ cao lãnh, đưa mắt nhìn em gái mình. Ôn Thiếu Quân mất kiên nhẫn:
"Nhanh lên!"
Cô không còn đường lui, uống một lần hết một lỵ. Thiếu Quân mỉm cười, mày giãn ra, một ly hai người, điều này khiến Ôn Thiếu Quân tưởng tượng ra những cảnh không sạch sẽ. Anh ta lướt nhìn Sương Hàn từ đầu tới chân, yết hầu trượt xuống, cô thật sự sắp không nhịn nổi nữa, ánh mắt Ôn Thiếu Quân nhìn Sương Hàn khiến cô tởm đến mức buồn nôn.
Sương Hàn nhanh chóng đặt ly xuống bàn, mềm mại nói:
"Anh, em phải về rồi, trời không còn sớm nữa, ngủ ngon nhé"
Cô không đợi người đàn ông kia đáp lại, rời đi thật nhanh, hệt như một cơn gió. Thiếu Quân ngỡ ngàng, vừa rồi mọi thứ xảy ra quá nhanh, anh ta đứng dậy thì Sương Hàn đã rời khỏi phòng, nơi đây chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ "Tích tắc tích tắc"
Cô thoát khỏi nơi này, đầu óc cảm thấy có chút choáng váng. Sương Hàn nhìn hành lang dài trước mắt, mi cong bất chợt nặng trĩu. Cô xoa xoa thái dương, nói:
"Phó Đình Xuyên, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy?"
Theo kế hoạch, sau bữa tiệc sinh nhật, Sương Hàn cùng anh sẽ trở về Phó Gia. Nhưng giờ đây Đình Xuyên ở đâu cô cũng không biết, Sương Hàn bước đi trên hành lang dài, gót chân nhói đau in hằn vết đỏ do đi cao gót quá lâu. Tiệc cũng đã dần tàn, khách đã về gần hết, cô cũng có thể rời đi rồi.
Sương Hàn bắt gặp một nhóm người làm đang dọn dẹp đồ, cô lên tiếng hỏi:
"Cho tôi hỏi, cô có thấy Đình Xuyên, chồng tôi đâu không?"
Cô gái cúi đầu:
"Tiểu thư, cậu Đình Xuyên đang ở dưới gara đợi tiểu thư"
Sương Hàn bất ngờ, cô không được nghe anh nói gì với mình. Sương Hàn cười nói:
"Vậy à, được rồi, tôi cảm ơn"
Cô đi xuống gara, bước tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce Phantom 8, Sương Hàn nhìn vào bên trong thấy Đình Xuyên đang ngậm kẹo mút. Cô lên tiếng:
"Đình Xuyên."