"Tách"
Khung cảnh ấy được cánh nhà báo chụp lại, giọng nói trầm rất nhỏ bên tại cô:
"Tôi mệt rồi, chúng ta về thôi."
Sương Hàn ngước mắt nhìn anh, ánh đèn quá sáng khiến cô nhức mắt, eo được giữ chặt dần buông lỏng. Sương Hàn nén lại những cảm xúc thật, giữ bình tĩnh, khóe môi khẽ cong:
"Ừm, em biết rồi"
Cô chủ động tiếp tục di chuyển, hòa mình vào thanh âm du dương, Sương Hàn biết, biết rõ Đình Xuyên không phải đang mệt, biết rõ bản thân đã lỡ nhịp để lộ cảm xúc thật. Cô vờ như đang ổn, dấu kín những tâm tư thầm kín, trên mỗi vẫn nở nụ cười xinh đẹp.
Bản nhạc kết thúc, nơi phía xa vẫn có một người âm thầm quan sát Sương Hàn, nhìn cô bên người khác mà lòng nhói đau.
Nhưng giờ đây, đến tư cách đau vì cô Tư Hàm cũng không có.
Anh đứng từ xa, chỉ âm thầm nhìn Sương Hàn, tình đầu là tình khó quên. Tư Hàm không buông được, nhưng anh cũng không dám bên cạnh cô, hèn nhát không dám đối mặt với mọi thứ. Tư Hàm thấy mình không xứng, đúng là nhìn Sương Hàn bên cạnh Phó thiếu rất xứng đôi, rất đẹp.
Anh nhìn Tịch Tuyết đang cười đùa cùng Dịch thiếu phu nhân, cầm theo bánh ngọt trên bàn đi tới, mỉn cười:
"Tịch Tuyết, em ăn chút gì đó đi."
Diệp Tịch Tuyết tươi tắn đón nhận
"Cảm ơn chồng yêu."
"Chào Dịch phu nhân, rất vui được gặp cô."
Dịch thiếu phu nhân nhìn hai người, che miệng cười:
"Nhìn hai người hạnh phúc thật đó."
Tịch Tuyết khoác lấy tay chồng mình, cười hạnh phúc.
Mỗi người một con đường riêng, em đi trên con đường của em, anh đi trên con đường của anh.
Phó Đình Xuyên bị níu lại nói chuyện cùng Hàn lão gia, một ông trùm trong
giới kim cương đá quý. Cô tách khỏi anh, tiếp chuyện xã giao với những phú bà trong giới, đón nhận những lời chúc sinh nhật như mọi năm, muốn về cũng không thể về ngay lập tức.Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Sương Hàn cuối cùng cũng thoát khỏi những cuộc trò chuyện, cô lén đi ra ban công phía ngoài, nơi không bóng người. Muốn để tâm trạng mình thả lỏng một chút, màn đêm buông xuống bao phủ tứ phía, đêm nay trời không trăng không sao, chỉ có những cơn gió lạnh đến thấu xương.
Những cơn gió này lại khiến Sương Hàn tỉnh táo hơn, cô đã uống một chút rượu, vành tai trắng nõn phủ một lớp phấn hồng mỏng nhẹ. Nhìn tầng tầng lớp lớp mây mù trên cao, lòng Sương Hàn lại bất giác ngập tràn cảm xúc bi sầu, cô nhắm mắt lại, để cho từng đợt gió lạnh quật vào mình.
"Sương Hàn."
Giọng nói quen thuộc khiến Sương Hàn xoay người lại, đồng tử giãn ra. Không sai, chính là Tư Hàm, anh mặc vest đen, dáng vẻ của khi ấy và hiện tại không khác nhau là bao. Tư Hàm tiến một bước, cô nhìn anh, muốn rời đi thật nhanh.
Sương Hàn vẫn mỉn cười: "Cảm ơn vì đã đến dự sinh nhật tôi."
Tư Hàm đau, nhưng không thể nói, khoảng cách giữa hai người đã xa. Ánh mắt anh chứa đựng nỗi buồn khó nói, giọng chua xót:
"Sương Hàn, em sống tốt chứ?"
Cô nhìn Tư Hàm, đối mặt với người mà mình từng yêu sâu đậm, nhẹ giọng đáp:
"Tôi sống rất tốt"
Anh gật đầu, nén lại giọt lệ trong lòng, Tư Hàm nghe Sương Hàn nói cô sống tốt. Đáng lẽ anh phải vui, vậy thì tại sao lại khó chịu đến nhường này, đau đến thế này, vào giây phút này. Trái tim quặn thắt, Tư Hàm bất lực trước nỗi đau, bất lực với bản thân, tiếng gió rít gào giữa trời đêm khiến mọi thứ u uất, tiếng trái tim nứt vỡ, lệ rơi.
Sương vẫn bước đi, cánh tay cô đột ngột bị nắm chặt níu lại. Sương Hàn
ngoảnh mặt, nhìn người đàn ông rơi lệ trước mắt, lòng đau chứ. Nhưng đau thì sao? Cô hất tay anh ra, khẽ nhíu mày. Nói:
"Mong anh giữ tự trọng."
Tư Hàm không kiềm soát được cảm xúc của bản thân, anh kéo lấy Sương Hàn, ôm chặt cô trong lòng. Lặng lẽ rơi lệ, Sương Hàn dứt khoát đẩy Tư Hàm ra, nhưng anh ôm cô quá chặt.
Đình Xuyên đi tìm Sương Hàn, vô tình trông thấy cảnh này, cô trong vòng tay của Lệ Tư Hàm, tình cũ. Anh biết rõ, trong khoảnh khắc ấy, tim Đình Xuyên hẫng đi một nhịp, lùi một bước.
Tâm trí rối bời, anh rời đi, từng bước từng bước thật nhanh. Đình Xuyên không biết từ lúc nào nơi hốc mắt anh đã ấm nóng, mọi thứ lạ quá, Sương Hàn dùng hết sức mình vùng ra khỏi vòng tay ấy, vung tay tát anh một cái.
Nhấn mạnh lời mình nói ra: "Mong anh giữ tự trọng."
Tư Hàm nhìn cô, mắt nhòa đi:
"Xin lỗi, tôi thất lễ với Phó phu nhân rồi."
Một giọng trong trẻo vang lên:
"Tư Hàm, chồng ơi"
Diệp Tịch Tuyết trên tay cầm ly rượu, đã say đến lảo đảo. Cô phát hiện ra
chồng mình, bĩu môi đi tới:
"Chồng, chồng phải... không?"
Anh quay mặt nhìn vợ mình, thấy Tịch Tuyết say tới mức đứng không vững liền đi tới. Đỡ lấy cô, Sương Hàn rời khỏi nơi này, lướt qua hai con người thật nhanh. Diệp Tịch Tuyết ôm chặt lấy eo Tư Hàm, không để tâm tới người vừa
lướt qua, không nhận ra chồng mình đang khóc.
Tịch Tuyết mơ màng muốn ngủ, má hồng do rượu.
"Tịch Tuyết, chúng ta về thôi."
Diệp Tịch Tuyết gật đầu, mỉn cười:
"Được, về thôi."