Nam Thời xoay người, vờ như vô tình huých Cổ Thanh Chi một cái thật mạnh. Thanh Chi bị đẩy sang một bên, biết rõ cậu đây là cố tình, nhưng ở đây có Đình Xuyên, Cố Thanh Chi nhoẻn miệng cười một cười, nói: (1
"Nam Thời, cậu đứng đây thật vướng tay vướng chân, cậu đi ra kia ngồi đi."
Đây rõ ràng là đang muốn đuổi Nam Thời, cậu cũng cười:
"Cậu cũng ra kia rồi đi, tôi thấy cậu không làm gì, cứ đứng uốn éo như con giun tập dưỡng sinh thế này thật làm phiền người khác quá"
Anh không nhìn hai con người cứ gần nhau là đấu võ miệng này, đã quá quen với những việc như này, nói:
"Hai đứa vào bàn ngồi hết đi."
Cô đứng bên ngoài khẽ cười, cậu cháu chồng này đúng là mười điểm. Sương Hàn kéo cửa bước vào, tiếng đấu khẩu của hai con người khiến Đình Xuyên không phát hiện ra tiếng động. Anh vẫn chuyên tâm vào việc cá nhân, cho đến khi cô tiến lại gần, Đình Xuyên phát hiện ra một trận hương hoa không tên quen thuộc, anh quay đầu, lại có chút ngạc nhiên:
"Sương Hàn!"
Sương Hàn chỉ gật đầu một cái, nhanh tay lấy bát trên tủ xuống, cô nói:
"Để em giúp anh"
Đình Xuyên cản tay Sương Hàn lại, nghiêm giọng nói:
"Cô đi nghỉ đi, cũng chỉ vừa mới tỉnh lại."
Cô không đáp anh, một bước gần để hai người gần nhau hơn, nhẹ giọng:
"Em có cái này hay lắm."
Đình Xuyên lúc này lại kiên nhẫn đến lạ, nhìn Sương Hàn chăm chăm:
"Cái gì hay?"
Lời này nói ra khiến cô phát ngượng, nhưng không nói không được, Sương Hàn mạnh dạn, nói nhỏ vừa vặn để anh nghe được:
"Hay nhớ anh."
Đình Xuyên nghe rõ, quay mặt đi chẳng chịu nhìn cô nữa, giọng nói trầm ấm vang, lên:
"Đúng là lắm trò"
Sương Hàn ghé sát lại gần anh, dịu giọng:
"Lắm trò mà có được anh, thì em nguyện lắm trò hết phần đời còn lại của mình."
Đình Xuyên không đáp, anh nhanh chóng làm xong việc của mình, đối mặt với sự tấn công của cô. Đình Xuyên chỉ tránh và im lặng, Sương Hàn đột ngột lên tiếng, ôn nhu nói:
"Đình Xuyên, ngày an lành"
Tâm mắt anh dao động, lần này đáp:
"Ừm, cô cũng vậy, ngày an lành."
Ba chữ "Ngày an lành" Này, không hiểu sao lại khiến cả hai ấm lòng, chỉ là không ai biểu lộ ra bên ngoài. (D)
Đình Xuyên xoay người, đặt đồ vừa nấu lên bàn ăn, cô theo sau cũng nhanh nhẹn không kém. Sương Hàn chỉ lấy ba bắt, cô đã ăn sáng rồi, anh lấy đi một bát trong tay Sương Hàn. Thấp giọng:
"Tôi đã ăn rồi"
Cô gật đầu, bàn ăn chỉ có hai người, Nam Thời cùng Thanh Chi, cả hai ngồi mỗi người một đầu. Đang ăn lúc lúc lại lườm nhau, ánh mắt chứa tia lửa, Cố Thanh Chi nhìn đôi vợ chồng không ngồi ăn cùng mà đi cùng nhau. Không thèm quan tâm tới cậu nữa, dừng đũa tính đựng dậy đi theo. Nam Thời liền nói:
"Ấy, cậu đây là đang bỏ thừa thức ăn đấy nhá.
Thanh Nguyệt vẻ thách thức, nhướng mày:
"Thì sao? Không liên quan đến Thời thiếu đây."
Cậu biết rõ chắc chắn Thanh Chi muốn bám theo cậu mình, nhưng Nam Thời cản không được. Cố Thanh Chi để lại cả bát cơm dở mà đứng dậy rời đi, cậu nhìn theo rồi lại nhìn bát cơm của mình, sao mà bỏ được, đói chịu không nổi.
Nam Thời cố gắng ăn thật nhanh, ăn lấy sức cản phá trà xanh.
Cô theo anh, Sương Hàn biết chắc kiểu gì Thanh Chi chẳng đi theo, cô đưa mắt liếc trộm Đình Xuyên một cái. Đường đi này, có lẽ là đang muốn tới thư phòng, Sương Hàn mím chặt cánh môi, đột ngột ép sát anh lên tường, Đình Xuyên bị hành động này của cô làm cho ngạc nhiên. (1
Sương Hàn không lòng vòng, nói:
"Anh yêu em đi, chồng."
[Sương Hàn ơi là Sương Hàn, sao mày lại trông vô sỉ thế này.
Cô đây là đang muốn trêu chọc anh à?
Đình Xuyên không hiểu nổi cảm xúc trong mình, cũng không thể hiểu nổi hành động tiếp theo của bản thân, anh nắm lấy cổ tay nhỏ. Lật ngược vị trị hai người, đến lượt Sương Hàn là người bị làm ngạc nhiên, không khí giữa hai người cứ ám muội, lồng ngực đậm mạnh.
Giữa hai ta, rốt cuộc là loại cảm xúc gì đây?
Hai mắt nhìn nhau, cô bị Đình Xuyên ép lên tường, cổ tay bị anh nắm lấy. Rất gần, hương bạc hà trên người Đình Xuyên phủ lên người Sương Hàn. Cô không hiểu tại sao lồng ngực bản thân lại đập mạnh như này:
[Là vì thân mật quá mức hay sao?]
Sương Hàn không nhìn lên, mắt không còn đối mắt, cô nhìn rõ yết hầu nam tính của người trước mắt. Anh đã thay đồ, chỉ mặc áo phông trắng cùng áo khoác len sắc đen, Sương Hàn nắm chặt tay mình lại thành nắm.
Thấp giọng nói:
"Em say... say mùi hương trên người anh."
Đình Xuyên không nói gì, vành tai trắng lạnh lại đỏ lên, giọng nói trầm khàn của anh truyền đến bên tai, mang theo hơi ấm dịu dàng:
"Vậy à?"
Cô ngượng, ngượng lắm rồi. Đình Xuyên hôm nay lạ quá, Sương Hàn cũng vậy, cả hai đều lạ, đều đang vượt quá ranh giới của bản thân. Trái tim của lúc này không nghe theo lý trí, cô trêu trước, cũng ngượng trước, Sương Hàn cúi gằm mặt, không dám ngước lên nhìn nữa.
Anh lạ, rất lạ, hành động giờ đây đã không còn nghe theo lý trí.