Người đút người ăn, yên tĩnh vô thanh.
Bức tường vô hình giữa hai người vẫn còn đó, cô không nói gì, chỉ yên lặng ăn cháo. Mi cong khẽ động, Sương Hàn nhìn trộm anh một cái. Đình Xuyên cũng vô tình để mắt đụng mắt, mi tâm không động, nét mặt không đổi, cô không thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này. (D)
Đình Xuyên cảm thấy, đôi mắt lệ chi kia hôm nay lại quá đỗi dịu dàng, ẩn chứa rất nhiều tâm tư hướng về phía anh. Hoặc có lẽ, đây là do Đình Xuyên tự biên ra, anh phớt lờ ánh mắt ấy, không nhìn.
Đình Xuyên không chấp nhận thứ cảm xúc kì lạ đang tồn tại trong lòng, anh trốn tránh nó.
Sương Hàn nhìn người trước mắt không rời, mở lời trước:
"Đình Xuyên, anh tránh em làm gì? Anh ghét em sao"
Đình Xuyên không ghét không thương, giữa hai người đôi khi lại quá mức thân mật, anh biết rõ mình không ổn nữa. Yêu, không phải yêu, đây cũng chỉ là một thoáng động tâm chớp nhoáng, không lún sâu vào mọi thứ sẽ trở lại như ban đâu.
Đình Xuyên nhìn sâu vào mắt cô, thẳng thừng nói:
"Tôi không ghét, không thích. Mong cô không hiểu lầm lòng tốt và trách nhiệm thành tình ý, giữa chúng ta không nên có bất cứ thứ cảm xúc ngoài luồng nào, về bản hợp đồng, mong cô xem qua
Anh nói ra lời dối trá, chỉ để khoảng cách giữa cả hai xa cách:
"Tôi... có người mình thương rồi."
Sương Hàn nuốt cháo không trôi, không hiểu tại sao lại ghẹn đắng nơi cổ họng, cô khẽ gật đầu một cái. Đình Xuyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nói một lời ác ý của Sương Hàn, sao lồng ngực lại nhói đau.
Cháo đã hết, anh đặt lại lên khay, không muốn ở lại lâu thêm nữa. Đình Xuyên rời khỏi giường, lên tiếng:
"Đừng yêu người không yêu mình" (1
Cô ngước mắt lên, nhìn bóng lưng đã sắp rời khỏi nơi đây, nói:
"Đình Xuyên, người anh thương. Có phải Cổ Thanh Chi hay không?"
Sương Hàn tay bấu chặt lấy chăn lông mềm mại, mi cong khẽ run. Thì ra, trong lòng anh đã có người khác, thì ra đó chính là lý do Đình Xuyên nhất quyết muốn cô ký hợp đồng hôn nhân với mình, thì ra những việc từ trước tới giờ của anh cũng chỉ đơn thuần xuất phát từ sự tử tế.
Sương Hàn không yêu, cô trước giờ luôn luôn nghĩ vậy, đến bây giờ cũng chắc chắn như vậy.
Đình Xuyên yêu ai thương ai, một người vợ trên danh nghĩa không có chữ tình như cô sao có tư cách xen vào. Đối mặt với câu hỏi này, anh trả lời rất nhanh, giọng nói chắc chắn:
"Không phải."
Đình Xuyên trả lời xong, chỉ nhanh chóng rời khỏi phòng, cánh cửa đóng sập lại. Lạnh lẽo cô độc, Sương Hàn ngả mình dựa lưng lên thành giường, mi mắt khép lại, một sắc đen u tối hiện lên trước mắt cô.
Đây đâu phải lúc để Sương Hàn ngồi đây như vậy, anh không yêu cô thì đã sao, Sương Hàn bước xuống giường. Tự mình vỗ vỗ vào hai má, lẩm nhẩm:
"Vực lại tinh thần nào Ôn Sương Hàn ơi, thời gian không đợi ai đâu."
Cô tự mình ngồi trước gương, tự tay chải tóc mây uốn lượn nhẹ nhàng, khuyên tai ngọc trai vẫn còn đó. Sương Hàn không muốn đổi, vệ sinh cá nhân đã xong, cô điểm sắc đỏ lên cánh môi mình, chọn cho bản thân một bộ quần áo thật ấm, áo len màu sữa cùng váy đen dài liền thân. (D)
Cô nhìn chính mình trong gương, kéo nhẹ một nụ cười, phải cười. Cảm xúc thật trong tâm không thể dễ dàng phô bày, đôi lúc chính Sương Hàn cũng đã đánh mất đi con người thật của bản thân.
Con người thật, cô có không? Lớn lên theo quy củ, trong sự kiểm soát, bóng ma tâm lý luôn luôn hiện lên trong tâm trí, không hề tan biến. Sương Hàn từ bé chỉ biết làm theo mệnh lệnh, đó chính là cách để cô sống yên ổn, mọi thứ thay đổi khi Sương Hàn tiếp súc với thế giới bên ngoài.
Cô tìm được động lực sống cho bản thân mình, Sương Hàn đã có lúc muốn làm một bông tuyết, tự do tự tại. Cô sợ phải về nơi gọi là nhà, cái gọi là nhà đấy lại không khác lồng giam là bao.
Sương Hàn biết cái gì là tình yêu, là rung động và cả cái cảm giác đau đớn trong một chữ tình.
Cô đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng, lành lang dài không một bóng người.
Sương Hàn bước từng bước chậm rãi đi tới phòng bếp, mùi hương của thức ăn chín phảng phất trong không khí, theo làn gió nhẹ nhàng đi tới bên cô. Sương Hàn nghiêng mình nhìn vào, cô hơi sững lại, Thanh Chi đang đứng cùng Đình Xuyên, Cố Thanh Chi cứ dịch người, cố gắng sát lại bên cạnh chậu đã có chủ, anh tự giác lùi xa, có người lại cứ sát vào.
Một giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai cô:
"Mợ, thấy ghét không? Cháu thấy ngứa cả mắt."
Sương Hàn khẽ giật mình, ngoái đầu lại mới phát hiện Nam Thời bên cạnh, cậu vừa chề môi vừa nhìn cảnh tượng trong phòng bếp. Cô tìm được đồng mình rồi, Sương Hàn ngó nhìn cảnh trước mắt, gật gật:
"Trông ghét thật.
Nam Thời nhếch môi, vỗ vỗ ngực, nói giọng chắc nịch:
"Mợ, để cháu, cháu ra trận" ( 1
Gì chứ là những việc mà Thanh Chi làm, cậu không vừa mắt hết, không ưa mãi là không ưa. Mà vốn những chuyện Cố Thanh Chi làm, Nam Thời thấy toàn chuyện không sạch.
Nhớ lại cái lúc cậu bị Thanh Chi giấu bài tập, thế là hôm sau đi trường bị phạt, bị mẹ mắng. Mà nói thì mọi người không tin, Cổ Thanh Chi cứ bày ra bộ mặt đáng thương vô tội, Nam Thời đúng là lười làm bài tập thật, toàn kiếm cớ mà trốn tránh, nhưng hôm đó cậu có làm.
Nói ra không ai tin, người tin cậu duy nhất chính là cậu nhỏ, nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Cay hơn ăn ớt, cay hơn bị bạn gái cắm sừng.
Lúc đó mà không sợ mẹ, thì Nam Thời đã giựt hết lông đầu của Thanh Chi rồi.
Cậu đi vào phòng, chen vào giữa hai con người, cười:
"Ui, nay có món thịt băm hành hả? Ngon ghê đó."