Editor: Đông Vân Triều
Bên ngoài phòng học lớp 12-1.
"Mễ Tuyết, cậu đợi ở chỗ này, để tớ vào lấy đồ ăn cho cậu nha." Lương Diệc Phi vừa gãi đầu vừa cười ngô nghê, rồi quay người trợn mắt nhìn vào trong lớp học.
Thi thể vẫn nguyên si như vậy, Lương Diệc Phi đời này cũng chẳng dám nhìn thêm chút nào nữa. Cậu chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh lấy le với Mễ Tuyết thôi.
Động tác của cậu thoăn thoắt, vọt vào nắm lấy quai cặp là chạy ra liền: "Đây này, cậu muốn ăn gì cứ lấy."
"Nhiều vậy sao?!" Mễ Tuyết mừng quýnh, "Lương Diệc Phi, sao cậu lại có nhiều đồ ăn như thế?"
"Phòng ngừa chu đáo thôi." Lương Diệc Phi ngượng ngùng đáp.
Mễ Tuyết cúi đầu sờ soạng chiếc balô căng đầy mà yêu thích không nỡ buông, sự thèm thuồng như con rắn độc trườn bò dưới đáy mắt ả rồi biến mất.
Ả không thọc tay vào cướp mà lặng lẽ kéo khóa cặp lại, nói: "Ăn ở đây thì nguy hiểm quá, chúng ta đến chỗ nào kín kín đi."
"A, đi chỗ nào nữa? Chúng ta không quay về à?" Đồng Dập Huy vẫn còn đang đợi họ ở trong phòng kia mà.
"Cậu ngốc quá đi. Cậu với nhóc kia mới gặp nhau được mấy lần? Cậu không sợ nó thấy cậu có nhiều đồ ăn rồi có tâm tư khác sao?" Mễ Tuyết bảo ban, còn bắt lấy tay Lương Diệc Phi kéo đi, "Để tớ dẫn cậu đến một nơi tuyệt đối an toàn."
Lương Diệc Phi toan nói Đồng Dập Huy không phải người như vậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã có một bàn tay trắng trẻo vừa nhỏ vừa mềm rúc vào lòng bàn tay cậu, Lương Diệc Phi lập tức tắt tiếng.
NỮ-THẦN-THẾ-MÀ-DẮT-TAY-MÌNH!!!
Lương Diệc Phi không còn biết trời đất đâu nữa, mất hồn mất vía mặc Mễ Tuyết nắm mũi dắt đi.
Mễ Tuyết lôi Lương Diệc Phi đến cửa phòng thể dục dụng cụ thì buông tay cậu ra. Ả gõ vào ván cửa hai lần: "Tớ về rồi!"
Mặt Lương Diệc Phi đổi sắc: "Nơi này còn có người khác?" Còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên trong. Lương Diệc Phi cảnh giác chẳng được bao lâu thì đã buông súng, cậu hô lên mừng rỡ: "Lâm Siêu Văn!"
Lâm Siêu Văn cũng kinh ngạc: "Lương Diệc Phi?"
"Ôi chao may quá mày không chết! Thực sự là tốt quá!" Lương Diệc Phi kích động muốn ôm Lâm Siêu Văn một cái, bị Lâm Siêu Văn ghét bỏ đẩy ra: "Thối mồm vậy thằng điên?"
Lương Diệc Phi sung sướng khôn nguôi: "Mày làm sao biết được tao vui tới mức nào! Bọn Triệu Hạo Kiệt chết rồi, tao cũng nghĩ mày đã..."
Lâm Siêu Văn mất tự nhiên lùi một bước: "Được rồi, đừng có đứng ở cửa ra vào nữa dẫn người tới bây giờ, mau vào."
Lương Diệc Phi và Mễ Tuyết cùng bước vào phòng, Mễ Tuyết xoay người khóa trái cửa.
"Bất ngờ vì tao còn sống?" Lâm Siêu Văn dò xét khắp người Lương Diệc Phi, "Thấy mày còn sống tao cũng rất ngoài ý muốn đấy."
Mấy đứa bạn chí cốt rặt một lũ thối mồm, Lương Diệc Phi quen rồi nên không để trong lòng, vẫn cười đùa: "Nhờ một tay anh Tạ che chở đó. Nhắc mới nhớ, sao mày với Mễ Tuyết gặp được nhau vậy?"
Lâm Siêu Văn đánh mắt nhìn qua Mễ Tuyết, ra hiệu: Chuyện quái gì vậy? Sao lại mang thằng này về đây?
Mễ Tuyết hiểu ý, vội bảo: "Thôi đừng nói nữa. Tớ đói quá rồi."
Lương Diệc Phi vội vàng mở cặp ra: "Cho cậu này."
Mễ Tuyết lấy một miếng bánh gatô ra, lén lút trả lời Lâm Siêu Văn: Đây chính là mục đích em mang nó về.
Lâm Siêu Văn ngắm chiếc balô mỡ màng kia đến mức ánh mắt nóng sực, ngoài miệng vẫn còn hỏi han: "Lương Diệc Phi, sao mày có thể có..." nhiều đồ ăn như vậy.
Gậy bóng chày trong tay gã đã giơ lên rất cao.
Lương Diệc Phi ngồi xổm trên mặt đất, đưa lưng về phía hai người kia, đang loay hoay lục đồ trong túi: "Do may mắn, do may mắn. Ui Lâm Siêu Văn, mày có đói không ấy nhỉ? Mày cũng cầm chút -- Ối!"
Lương Diệc Phi ôm đầu, xoay người thấy Lâm Siêu Văn với cây gậy bóng chày, không dám tin vào mắt mình nữa: "Vì sao..."
Không phải chúng ta là bạn bè sao?
Là bạn bè, bạn cùng phòng, là anh em ba năm.
Vì cái gì?
Lương Diệc Phi choáng váng, sờ lên đầu toàn máu là máu, cậu ngã vật xuống đất mà không dậy nổi, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu Văn, muốn lấy được đáp án cuối cùng.
"Lúc này còn muốn hỏi vì sao à, Lương Diệc Phi, mày đúng là ngây thơ đến mức ngu xuẩn. Nói thật cho mày biết, Triệu Hạo Kiệt là tao đẩy đó. Lúc đó nó muốn giết tao, tao chẳng qua cũng là vì mạng sống." Lâm Siêu Văn cười lạnh, "Chúng tao không phải mày, có Tạ Trì An che chở. Nó cũng bảo vệ mày tốt nhỉ, quần áo chẳng dính tí ti máu nào, lúc nào rồi nó còn muốn mày sống trong tháp ngà."
Lương Diệc Phi dùng hết sức bình sinh để nói: "Mày muốn đồ ăn, tao có thể cho mày mà..."
"Đến lúc này mà mày vẫn chưa rõ sao?!" Lâm Siêu Văn chỉ thẳng vào mặt Lương Diệc Phi mà hét, "Tao không ghét Triệu Hạo Kiệt, không ghét Tạ Trì An, tao thậm chí còn chẳng ghét thằng ẻo lả Chu Nhất Ngạn. Người tao ghét nhất chính là mày, là mày Lương Diệc Phi ạ!"
Hai mắt Lương Diệc Phi trợn trừng, cậu không hiểu, không, cậu không hiểu.
Lâm Siêu Văn đã sớm không còn hi vọng gì với EQ của Lương Diệc Phi, dứt khoát làm rõ: "Mễ Tuyết là bạn gái của tao."
Lương Diệc Phi: "!!!"
"Đúng là phải cảm ơn mày. Nếu không phải do mày ngày nào cũng nhắc đến A Tuyết, tao cũng sẽ không hiếu kỳ, từ đó thành đôi với A Tuyết. Mày cũng đừng có mà trách tao, chính mày suốt ngày treo trên miệng chữ "thích" mà lại không theo đuổi người ta, bị người khác nhanh chân hốt trước thì còn trách bố con thằng nào? Chẳng qua ban đầu tao còn bận tâm đến tình bạn, không muốn nói với mày mà thôi." Lâm Siêu Văn lạnh lùng chêm vào, "Mày có biết mỗi lần mày ỉ ôi đòi bạn gái tao, tao buồn nôn đến mức nào không?"
Không... Nhưng vì sao mày không nói với tao? Nếu mày nói với tao, có lẽ tao chỉ tức giận nhất thời mà đánh mày một trận, rồi sau đó sẽ không bao giờ tơ tưởng đến Mễ Tuyết nữa. Chúng ta là anh em mà. Tao... tao có thể nhường cho mày tất cả mà.
Lương Diệc Phi lặng lẽ rơi nước mắt.
"Đúng đó." Mễ Tuyết thân mật choàng tay Lâm Siêu Văn, "Mày cũng không nhìn lại cái mặt mày đi, nếu không phải nhờ Siêu Văn nhắc nhở phòng ký túc của anh ấy có một tên súc sinh ý định dâm loạn tao, sao tao có thể nhớ kỹ mày?"
Dáng dấp Lâm Siêu Văn tuy không sánh được với Tạ Trì An nhưng tuyệt đối điển trai hơn Lương Diệp Phi nhiều.
"Thôi được rồi, ít nói linh tinh với nó đi." Lâm Siêu Văn nhét gậy bóng chày vào tay Mễ Tuyết, ác độc bảo, "A Tuyết, giết nó."
Đôi bàn tay trắng trẻo của Mễ Tuyết chưa từng dính máu, ả hơi sợ hãi.
"Không sao đâu A Tuyết, nếu hôm nay còn chưa giết người thì sẽ bị hành quyết! Em muốn chết à?" Ánh mắt Lâm Siêu Văn nhìn Lương Diệc Phi lạnh như dao, "Giết nó!"
Bị người mình thích dùng gậy đánh tới chết, đến cùng là loại cảm giác gì?
Lương Diệc Phi không biết. Bởi trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, cậu đã không còn thích Mễ Tuyết nữa.
Rốt cục cậu cũng đã nhìn thấu người con gái mình yêu thầm ba năm này rồi.
Anh Tạ đã từng nhắc nhở cậu nhiều lần, nhưng lần nào cậu cũng tặc lưỡi cho qua, thậm chí còn cáu gắt với anh Tạ.
Thật sự có lỗi với anh Tạ... Mỗi lần ra khỏi cửa đều không chịu nổi tên óc lợn là cậu, ngu quá mà, toàn bị người khác lừa gạt. Lần này rốt cục không đợi được anh Tạ trở về.
Mặt mũi Lương Diệc Phi bê bết máu, cuối cùng không còn sức mà nghĩ nữa.
Trong thoáng chốc, cậu ngỡ như đã về căn nhà ấm áp nọ, bố mẹ đã nấu xong đồ ăn nóng hổi chờ cậu về, ân cần hỏi han tuần vừa rồi cậu học hành thế nào.
Họ còn cười với cậu.
_
Tạ Trì An gần như đã lục soát mọi tầng lầu.
Cậu không tìm thấy Phó hiệu trưởng, mà thấy cô Vương trước.
Chỉ là lúc đó cô Vương đã trở thành một cái xác. Bị gót giày đâm xuyên hốc mắt, đầu tóc tả tơi, có chỗ đã bị vặt trụi da đầu, thấm máu, nhìn cũng đã cảm thấy đau đớn tột cùng.
Tạ Trì An nhận ra chiếc giày cao gót kia, thuộc về một cô giáo khác trong trường.
Nghe nói cô giáo ấy và cô Vương này từng cạnh tranh một chức giáo viên chủ nhiệm. Vị giáo viên kia vốn có tư cách và thâm niên công tác lâu hơn nhưng cuối cùng kẻ chiến thắng lại là cô Vương. Chẳng biết có phải là nhờ mối quan hệ xác thịt mờ ám giữa cô Vương và Phó hiệu trưởng không nữa.
Thế giới của người trưởng thành thật phức tạp.
Tạ Trì An phát hiện Phó hiệu trưởng ở trong văn phòng, một văn phòng không phải của gã.
Cửa phòng làm việc bị khóa trái, Tạ Trì An vừa nghe âm thanh loáng thoáng bên trong thì không chút do dự đạp cửa vọt vào.
Do cửa văn phòng vốn chẳng xi nhê gì so với cửa kho hàng ở siêu thị nhỏ hoặc do sức của Tạ Trì An lớn kinh người, tóm lại, cánh cửa này cứ thế bị Tạ Trì An đạp ra rất dễ dàng.
Tiếng Phó hiệu trưởng chửi mắng với âm thanh cầu cứu của chủ nhiệm lớp lập tức ngưng bặt.
Cả cơ thể to bè của Phó hiệu trưởng đè lên người Tống Thanh Vân, quần gã còn đang vắt vẻo ở bắp đùi. Trên sàn toàn quần áo lộn xộn, cảnh tượng phải nói là cực kỳ thê thảm.
Mây đen kéo đến phủ đầy mắt Tạ Trì An.
Cậu chẳng nói hai lời lập tức rút dây thừng trong túi, quắp chặt cổ Phó hiệu trưởng, cưỡng ép kéo gã ra khỏi người Tống Thanh Vân.
Phó hiệu trưởng bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hai con mắt gã lồi ra như cá mắc cạn, liều mạng lấy tay móc vào thứ đòi mạng ở trên cổ kéo ra, đây là phản ứng thuộc bản năng của mấy kẻ bị bóp cổ.
Khuôn mặt núc ních đầy dầu và mỡ kia đã chuyển sang màu xanh tím, gân xanh gân đỏ nổi lên chằng chịt, cậu đổi hướng tay siết nhưng chung quy không hề thả lỏng một phút giây nào.
Sợi dây thừng thắt lấy sinh mệnh của Phó hiệu trưởng thì cũng đồng thời cuốn chặt lấy hai bàn tay của cậu, vằn lên những vết đỏ rợn người, mạch máu xanh tím cũng lũ lượt nổi lên trên cánh tay cậu. Thiếu niên vừa là ngọc quý, cũng vừa là Bạch vô thường mang theo xiềng xích ngoắc lấy linh hồn của những tên ác quỷ chốn nhân gian rồi tống thẳng chúng xuống Địa ngục.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cường độ kháng cự của Phó hiệu trưởng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bất động.
Tạ Trì An rũ mắt che đi nỗi thờ ơ trước sinh mệnh.
Giết một người dễ dàng như thế đấy.
Tống Thanh Vân chưa thôi ngơ ngác nằm sõng soài trên bàn làm việc, ánh mắt cô vô hồn, tựa như tất cả sức sống của bản thân cũng vừa trôi mất theo gã cưỡng hiếp đê tiện kia.
Lần Tạ Trì An mở mắt tiếp theo, cậu từ tốn nhặt một chiếc áo khoác dưới sàn, rồi phủ kín người Tống Thanh Vân.
Hẳn bây giờ cô chủ nhiệm không muốn thấy ai cả.
Sau khi Tạ Trì An đắp áo cho cô thì nhẹ nhàng ra khỏi văn phòng, trở lại chỗ Đồng Dập Huy.
Trong văn phòng, khóe mắt Tống Thanh Vân cứng ngắc co giật.
Nàng trầm mặc nhặt lại từng thứ dưới đất mặc vào, nhìn thi thể Phó hiệu trưởng đầy phức tạp.
Tại sao tất cả lại thành ra thế này?
Từ một sinh viên mới tốt nghiệp Đại học Sư phạm không lâu, tràn đầy phấn khởi và nhiệt huyết muốn được dạy người, trồng người, sao lại biến thành thế này?
Tống Thanh Vân vừa trẻ vừa đẹp, ngày thường Phó hiệu trưởng đã ám chỉ không ít, cô chỉ đành vờ như không hiểu, bởi vậy mà bị các đồng nghiệp xa lánh. Nhưng dẫu sao cũng ở trong một xã hội pháp trị, Phó hiệu trưởng chỉ có thể lén lút đì chứ chẳng thể ép buộc được cô.
Mấy ai ngờ tới, sau khi mấy đi ước thúc của pháp luật, giới hạn đạo đức của một số kẻ lại thấp đến như vậy.
Chật vật thoát khỏi nơi sinh thành lạc hậu, trở thành một người thầy, người cô cao quý của nhân dân. Nếu để họ hàng biết cô xảy ra chuyện như vậy, người nhà cô biết sống sao bây giờ? Còn cô, cô có mặt mũi nào mà gặp người ta nữa?
Nước bọt có thể dìm chết người.
Họ chẳng thấy lũ đàn ông tệ bạc ấy có gì sai, sẽ chỉ lên án phụ nữ phóng túng, không biết kiềm chế. Nghèo khó ngu muội, bế tắc lạc hậu, đây chính là lý do Tống Thanh Vân phải dốc hết xương máu để kiếm một chỗ đứng trên thành phố lớn.
Bây giờ, tất cả đều hết rồi. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuỗi ngày tăm tối còn lại trong quãng đời của mình, mắt Tống Thanh Vân đã đong đầy tuyệt vọng.
Sống có nghĩa lý gì cơ chứ!
Cô xông ra khỏi văn phòng.
_
Lúc Tạ Trì An chạy tới phòng Đồng Dập Huy đang chờ, có một bóng người rơi xuống từ tầng trên.
Tống Thanh Vân tự sát.
Người giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi xinh đẹp, giảng bài vừa sinh động thú vị, khiêm tốn hiền hoà thích nói đùa với họ, giữa thời khắc đôi co với Tử Thần cũng sẽ san sẻ miếng cơm manh áo với họ, cuối cùng tự sát.
Bước chân của Tạ Trì An dừng lại.
... Cậu đã sai rồi sao?
Cậu cho rằng, sau khi chuyện đó phát sinh, chủ nhiệm lớp cần có một khoảng thời gian yên tĩnh.
Nhưng sao nháy mắt cô lại chọn cái chết?
Thứ quý giá như cuộc sống... rõ ràng ai ai cũng muốn có mà.
- ----
Đông Vân Triều: Xin phép được làm rõ tư tưởng của bạn trẻ tác giả để tránh những trường hợp xuyên tạc, bôi nhọ vô lý về sau. Suy nghĩ của Tống Thanh Vân trong truyện có phần tiêu cực nhưng nó cho thấy được tâm lý chung của (hầu hết) các nạn nhân bị cưỡng hiếp đồng thời lên án hành vi, thái độ của một phần thiểu số những kẻ mang trong mình tư tưởng hủ bại, trọng nam khinh nữ và đổ lỗi lại cho nạn nhân, đã đẩy nhân vật phụ này đến bước đường cùng và cái chết. Mong rằng những nạn nhân như vậy sẽ nhận được sự cảm thông, động viên, quan tâm của toàn thể cộng đồng và những vết thương cả về thể chất lẫn tinh thần sẽ được xoa dịu, chữa lành. Cuộc sống là đáng quý, mong mỗi người hãy học cách yêu lấy bản thân mình. Xin cảm ơn!