Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An khẽ giật mình.
Lương Diệc Phi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lắp bắp: "Cái... cái gì? Cô Đặng cô ấy -- chết rồi?!"
Mắt Đồng Dập Huy sóng sánh ầng ậc nước, như ánh sao dập dờn trên mặt biển, lại như chiếc đuôi cá lấp lánh ánh bạc, chỉ quẫy lên một cái rồi lặn mất tăm. Cậu ấy nghẹn ngào gật đầu.
Tạ Trì An thấp giọng bảo: "Vào đây rồi nói."
Ba người ngoặt vào phòng học gần nhất. Nơi này nắm ở một góc hẻo lánh, nhiều thi thể nằm sõng soài trên mặt đất, hầu hết đều bị bàn học chắn đi, cả ba nhắm mắt làm ngơ.
"Làm sao em biết?" Tạ Trì An hỏi.
Sóng lòng Đồng Dập Huy đã lặng, cậu bắt đầu thút thít thuật lại câu chuyện.
"Hôm qua sau khi đàn anh Tạ rời đi, em bèn chạy tới siêu thị tìm cô Đặng..." đến đây, toàn cảnh cuộc đối thoại nhơ nhớp, bẩn thỉu ùa về óc Đồng Dập Huy, mặt cậu sầm lại khó coi, "Rồi em trốn sau kệ hàng, nghe lén Phó hiệu trưởng nói chuyện với một người phụ nữ."
"Người phụ nữ kia hỏi Phó hiệu trưởng có lấy được chìa khoá không, Phó hiệu trưởng bảo lấy được, gã còn giết cả cô Đặng đi! Gã cứ thế vì một chiếc chìa khoá nhà kho mà..." Đồng Dập Huy cắn răng, "Phó hiệu trưởng đã sớm phản bội cô Đặng, gã với người đàn bà kia. Lúc ấy em rất sợ, sợ bị phát hiện. Em thật vô dụng, chẳng làm được gì, nhưng em không cam lòng các anh à, cô Đặng cô ấy tốt như vậy."
"Rồi hôm nay em nhìn thấy Phó hiệu trưởng vào khu dạy học này, em lập tức đuổi theo. Coi như em không giết được gã, thì cũng phải đánh gã một trận cho hả giận." Đồng Dập Huy ôm mặt, "Nhưng ngay cả theo dõi em cũng làm không được, nửa đường em đụng độ với những người khác, phải trốn tới chỗ này. Sau đó thấy đàn anh."
"Đúng rồi! Trước đó em đã thấy ảnh chụp của người phụ nữ ấy trên bảng vinh danh!" Đồng Dập Huy gắng sức nhớ lại, "Hình như họ Vương, là giáo viên chủ nhiệm lớp..."
Tạ Trì An nghe xong, mắt tối sầm lại.
Hai bàn tay thon dài cuộn chặt thành quyền.
Cậu cụp mắt, bình tĩnh nói: "Trước tiên hai người cứ đợi ở chỗ này, giữ cửa khóa kỹ, đừng đi ra ngoài, anh cần phải giải quyết ít chuyện."
Cậu sớm nên xử lý tên rác rưởi kia.
Nếu như vậy, cô Đặng cũng sẽ không...
"Anh Tạ, mày đi đâu đấy? Tao --"
"Mày tốt nhất là ở yên đây." Tạ Trì An thản nhiên ngắt lời.
Lương Diệc Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ đáp: "Vậy được."
Tạ Trì An đi một mình ra ngoài, còn Đồng Dập Huy và Lương Diệc Phi cùng ngồi chờ trong phòng học khoá kín.
Lương Diệc Phi không chịu được bầu không khí yên tĩnh này, bèn bắt chuyện với Đồng Dập Huy: "Em trai khoá dưới à, anh tên là Lương Diệc Phi, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, rất vui được biết em." Kỳ thật cậu bây giờ chẳng "vui" cho nổi, chỉ muốn nói đùa qua lại chút giải tỏa tâm tình tiêu cực.
Đồng Dập Huy "Vâng" khẽ.
Lương Diệc Phi thở dài: "Em nói xem chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Cứ như đang nằm mơ ấy. Nếu không thực sự trải qua nào ai dám tin? Nhưng cuộc sống chính là như vậy -- Đệt." Cậu bực bội văng tục, lại lập tức trầm giọng, "Nói thật, anh có hơi nhớ bố mẹ rồi. Bình thường luôn chê họ lải nhải, không muốn gặp họ, nhưng bây giờ ngay cả gặp nhau thôi cũng là xa xỉ. Chẳng biết anh có còn sống mà quay về không... Anh nhớ họ, nhớ bữa cơm nhà nóng hổi và những lời càm ràm của họ rồi." Cậu kể, kể thế nào lại đỏ cả vành mắt.
Đồng Dập Huy mấp máy môi, thoạt nhìn như muốn an ủi mà chẳng thốt nên lời.
Lương Diệc Phi cũng không định khóc thật. Đàn em khóa dưới còn chưa khóc, một thằng lớp Mười hai lớn đầu còn è ra khóc nhè thì ra thể thống cống rãnh gì? Thế rồi cậu đưa tay hung hăng quệt nước mắt, hỏi Đồng Dập Huy: "Còn em? Đàn em à, em có nhớ bố mẹ không?"
Đồng Dập Huy trả lời nhát gừng: "Em, em không có bố mẹ. Thật xin lỗi... em không biết phải đồng cảm với anh như nào."
Lương Diệc Phi trợn tròn mắt: "A?" Giọng của cậu cũng vô thức trở nên mềm mỏng hơn, "Em là trẻ mồ côi à?"
Đồng Dập Huy gật đầu.
Cậu bé cười cười: "Nếu như có thể, em cũng rất muốn được gặp họ một lần. Mãi sau này em mới biết chuyện đó là không thể nào nên cũng không để trong lòng nữa."
Lương Diệc Phi đột nhiên không biết phải nói gì.
Cậu ngồi đây con cà con kê tố khổ, kết quả người an ủi cậu còn khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Cậu chẳng còn mặt mũi nào mà khóc.
Lương Diệc Phi không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống mà không có cha mẹ kề bên: "Vậy em sống những năm qua như thế nào?"
Hoàng Thành Long tốt xấu gì còn có bà nội nuôi nấng, nhưng Đồng Dập Huy thật sự chẳng có một ai sất.
Đồng Dập Huy đáp: "Em lớn lên trong cô nhi viện. Vì mẹ viện trưởng họ Đồng cho nên chúng em đều theo họ mẹ. Mẹ viện trưởng bảo, lần đầu tiên mẹ thấy em là ở trước cổng cô nhi viện dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, mẹ cảm thấy em rất trong sáng sạch sẽ, như thể trong mắt cũng có sao trời." Nói đến đây, cả người cậu như tỏa ra một vầng sáng ấm áp, "Cho nên mẹ gọi em là Đồng Dập Huy, chiếu sáng rạng rỡ, nhũ danh là Tinh Tinh."
Lương Diệc Phi lẳng lặng ngồi nghe.
Hình như rất lâu rồi Đồng Dập Huy mới có bạn để tâm sự, cậu kể vừa chậm rãi vừa nhỏ nhẹ: "Trong viện có rất nhiều trẻ con, mẹ viện trưởng không thể chăm sóc tất tần tật cho mỗi người. Nguồn tài chính cũng eo hẹp, cuộc sống ngày qua ngày của chúng em chỉ có thể dừng lại ở hai chữ "no bụng". Nhưng em rất thích mỗi lần Tết đến xuân về, mẹ viện trưởng sẽ dán đôi câu đối lên cổng, sau đó cho mỗi đứa một vốc bánh kẹo, chúng em còn có thể ăn cả sủi cảo nhân thịt nữa."
"Sau này em vừa phải học vừa phải đi làm thêm... đôi khi cũng có lúc mệt mỏi không thể chịu đựng. Mỗi lần tan học nhìn thấy phụ huynh các bạn tới đón, em cứ nghĩ mãi, nghĩ rằng cha mẹ của riêng em đang ở đâu? Họ đưa em đến cuộc đời này, sao sau đó lại không quan tâm em? Em thậm chí còn nghĩ, có lẽ em không nên sống mới đúng. Nhưng mẹ viện trưởng chỉ nói một câu." Ánh mắt Đồng Dập Huy rực sáng.
"Mẹ nói em là một "ngôi sao nhỏ"[1]."
[1] Nhũ danh "Tinh Tinh" của Đồng Dập Huy còn có nghĩ là "ngôi sao nhỏ".
"Mà ngôi sao thì sẽ không rơi xuống."
"Dẫu bị cả bóng đêm vô tận bao trùm, cũng sẽ luôn cố gắng tỏa sáng xinh xinh."
Đồng Dập Huy bày tỏ nỗi khát khao của mình: "Em lập tức lấy lại được hy vọng và mục tiêu của mình. Em phải học tập thật tốt, có tài có đức. Em muốn thi vào một trường đại học thật tốt, kiếm ra thật nhiều tiền, sau đó báo đáp mẹ viện trưởng. Ngôi sao nhỏ đơn độc lại xa vời, cũng có thể chiếu sáng lối đi của con người. Em một mực vì thế mà cố gắng. Mặc dù em không quá thông minh..."
"Chờ chút." Lương Diệc Phi hỏi, "Thành tích của em hiện tại như thế nào?"
Đồng Dập Huy đáp: "Là TOP 10 của khối ạ."
Lương Diệc Phi: "..." Định nghĩa của hai chúng ta về "không quá thông minh" hình như không giống nhau lắm thì phải.
"Em rất yêu quý cô Đặng, bà khiến em nhớ đến mẹ viện trưởng." Đồng Dập Huy nói khẽ.
Ngoại trừ mẹ viện trưởng, Đồng Dập Huy lớn bằng này rồi hầu như không nhận được bất kỳ thiện ý gì từ ai khác. Cô Đặng mãi mãi cũng không biết, cách bà đỡ một học sinh thụ thương dậy, cho cậu ấy đồ ăn và thuốc bôi, có ý nghĩa lớn lao nhường nào.
Nhắc đến cô Đặng, hai người không biết phải nói thêm gì nữa.
Lúc này, bỗng có người vỗ dồn dập vào cửa sổ.
Hai người trong phòng giật bắn mình. Lương Diệc Phi quay đầu muốn xem là ai tới, nét cảnh giác trên mặt nháy mắt chuyển thành nỗi vui sướng không thể che giấu.
"Mễ Tuyết!"
Người đứng ngoài cửa sổ là một thiếu nữ với làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, không ai khác ngoài CRUSH ba năm không tán của Lương Diệc Phi - nữ thần Mễ Tuyết.
"Có thể mở cửa ra được không? Có người đang đuổi giết tớ!" Mễ Tuyết gấp gáp hô lớn.
Lương Diệc Phi cuống quít làm theo: "Mau vào đi!"
Đồng Dập Huy toan ngăn đàn anh, nhưng nghĩ nghĩ thì cậu lại thôi.
Nói không chừng hai người họ đã quen biết nhau từ trước. Đồng Dập Huy ôm ý nghĩ như vậy mà bỏ qua việc nhắc nhở Lương Diệc Phi duy trì đề phòng với cô gái đột ngột xuất hiện này.
So với Lương Diệc Phi một mực được Tạ Trì An bảo vệ, Đồng Dập Huy đơn thương độc mã sống sót qua hai ngày này biết cảnh giác hơn rất nhiều.
Mễ Tuyết vừa chạy vào Lương Diệc Phi đã khóa trái cửa. Cậu ta nhanh chóng kéo xuống mành che, kín đến mức không để lọt chút ánh nắng nào vào phòng.
Mễ Tuyết gập người chống gối mà thở: "Cám ơn cậu, Lương Diệc Phi."
Lương Diệc Phi lập tức đần thối mặt: "Cậu biết tớ?"
"Đúng mà, Lương Diệc Phi lớp 12-1, tớ đã biết cậu từ rất lâu rồi." Mễ Tuyết ngồi dậy cười nhạt.
Đùng!
Lương Diệc Phi nghe đâu đây tiếng từng chùm pháo hoa nổ tung trong tim mình.
Nữ thần vậy mà biết tên của mình biết tên của mình biết tên của mình biết tên của mình biết tên của mình -- Đầu Lương Diệc Phi như có mười ngàn chữ thế này chạy điên cuồng.
Lưỡi cậu xoắn lại vào nhau, nói còn không lưu loát nữa: "Đó đó, cậu, sao cậu biết?"
"Buổi tập thể dục sáng nào cũng nhìn tớ từ xa, còn thường xuyên nhắc đến tên tớ trong lớp, tớ cũng có bạn tốt ở lớp 1, đương nhiên biết." Mễ Tuyết đáp.
Lương Diệc Phi đỏ mặt: "Vậy cậu..." cảm thấy tớ thế nào?
"Cậu còn dám hỏi sao. Tớ luôn chờ cậu chủ động đến tìm, nhưng cậu cứ nhất quyết không chịu. Một cô gái như tớ, sao có thể chủ động đây?" Mễ Tuyết nhếch môi cười.
Lời này có ý gì?! Một cục vui sướng bự chảng đập thẳng vào mặt Lương Diệc Phi, kiềm lòng không đặng mà cười hềnh hệch ngây ngô.
Chẳng lẽ người mà mình thầm mến bấy lâu nay kỳ thật cũng thích mình ư? Trời ạ, còn có chuyện gì khiến người ta vui hơn thế này nữa không?
Chuyện tốt đẹp nhất trần đời này chỉ có thể là đôi người thích nhau.
"Đàn anh à..." Đồng Dập Huy thấy Lương Diệc Phi cười đần hết cả ra, hơi không đành lòng nhìn thẳng.
Lương Diệc Phi lập tức bật MODE bình thường, nhưng khóe miệng vẫn phản chủ điên cuồng giương cao.
Phải giữ gìn hình tượng trước mặt nữ thần!
Lương Diệc Phi húng hắng ho, sau đó giở quẻ nghiêm túc: "Mễ Tuyết, vừa rồi ai đuổi giết cậu thế?"
Sắc mặt Mễ Tuyết tái lại trong chớp mắt: "Không biết nữa, tớ không nhận ra là nữ sinh nào. Bạn ấy đáng sợ lắm, tớ đã tận mắt thấy bạn ấy giết rất nhiều người."
Giết rất nhiều người... Tim Lương Diệc Phi nảy lên một cái thật mạnh.
Hẳn là một kẻ giết người chuyên nghiệp!
Tối hôm qua cậu và anh Tạ còn hàn huyên với nhau một hồi, dù sao ở nơi chôn cất tập thể 208 người này cậu cũng chẳng dám yên giấc, luôn cảm thấy đâu đâu trong trường cũng có oan hồn.
Anh Tạ nói trong 208 người đã chết kia thể nào cũng có không ít tác phẩm của tên sát thủ ấy, bỏ qua gã này, hiện tại trong trường hẳn sẽ có 200 hung thủ. Trừ tên sát nhân điên cuồng kia, đại đa số chỉ dám giết một người để sống qua ngày thứ ba mà thôi.
Đương nhiên cũng có một nhóm lớn là hung thủ tiềm ẩn. Công cụ gây án trong trường học có hạn, hầu hết mọi người đều chỉ là những thiếu niên còn chưa bước qua sinh nhật tuổi mười tám, kinh nghiệm ít ỏi, chỉ có thể ủ mưu giết người. Những vụ tẩm ngẩm tầm ngầm như này thì khó có thể thống kê ra số liệu cụ thể được.
Nhưng chắc chắn sát thủ rất ít.
Đừng có xui xẻo vậy chứ, họ thế mà lại đụng phải một tên trong số "rất ít" đấy? Lại còn là nữ?
Lòng Lương Diệc Phi gợn gợn bồn chồn.
Òng ọc --
Là tiếng dạ dày réo đây mà.
Mễ Tuyết ôm bụng xấu hổ: "Thật ngại quá, tớ đã hai ngày chưa ăn rồi..."
Lương Diệc Phi đương nhiêu đau lòng vô cùng, toan lục đồ ăn trong túi, kết quả chẳng sờ đến cái gì.
Giờ cậu mới nhớ ra trong túi trống không.
Làm sao bây giờ đây? Cậu không thể để nữ thần bị đói được.
Lương Diệc Phi bảo: "Tớ có đồ ăn. Nhưng để trong lớp mất rồi, tớ sẽ đi lấy." Lúc đầu cậu và anh Tạ định về lớp đó, không nghĩ nửa đường lại gặp Đồng Dập Huy, chậm trễ tới tận giờ.
Mễ Tuyết lập tức nói: "Tớ đi với cậu." Cô cũng không muốn ở riêng với nam sinh không quen biết.
"Bên ngoài nguy hiểm lắm..." Lương Diệc Phi khó xử, nhưng thấy Mễ Tuyết khăng khăng một mực, cũng đành đồng ý.
Nhưng kỳ thật trong lòng cậu đắc ý vô cùng.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để tiếp xúc gần gũi với nữ thần đó ối cha mạ ơiii!
"Tiểu Tinh Tinh, em ở đây chờ anh Tạ nhé, chúng anh đi một lát sẽ trở lại." Lương Diệc Phi dặn dò Đồng Dập Huy.
"Nhưng mà..." Đồng Dập Huy không nhịn được, "đàn anh bảo chúng ta phải ở yên đây chờ anh ấy, ai cũng không được đi."
"Ôi dào có chuyện gì đâu chứ! Chúng ta chỉ đi một lúc thôi, có một lúc thôi mà." Lương Diệc Phi nhìn Mễ Tuyết tha thiết. Hiện tại cậu đã bị "Mễ Tuyết cũng thích mình" làm cho choáng váng đầu óc, còn sức đâu mà phán đoán với cảnh giác nữa.
"Nhưng --" Đồng Dập Huy còn chưa dứt lời, cửa đã bị Lương Diệc Phi đóng cái rầm trước mặt.
Đồng Dập Huy: "..."
Cậu hơi lo lắng.
Nhìn quen lòng người, cậu thực sự không nhìn ra nữ sinh kia thích Lương Diệc Phi chỗ nào.