Không khí như biến thành chất bán lỏng đặc quánh, sền sệt và ngột ngạt.
Bất tri bất giác, khoảng cách hai người lại được kéo gần. Giống như bị một sức mạnh vô hình không tên nào đó dẫn dắt… Vu Chúc bất giác cúi người.
Y nhìn chăm chú con người trước mặt.
Sâu thẳm trong đôi mắt vàng, ngoài sự lạnh lùng tà dị không thuộc con người thì còn một thứ cảm xúc nguyên thuỷ và mãnh liệt khác trào dâng.
Nhân loại cuồng vọng, yếu ớt, xảo ngôn.
Cho dù cổ họng nằm gọn trong lòng bàn tay người khác, tất cả biện pháp chống đối đều mất tác dụng, hắn vẫn liều lĩnh nhảy nhót khiêu khích, phát ra tín hiệu dụ dỗ một cách ngu xuẩn.
…
Một bữa ăn ngon được dâng đến cửa.
Cơn đói kỳ lạ cháy sâu trong lồng ngực y.
Giống như cảm nhận được điều gì đó, chàng trai vẫn luôn huyên thuyên bỗng nhiên dừng lại.
Hắn ngậm chặt miệng.
Môi trên của hắn góc cạnh rõ ràng, thế nhưng môi dưới lại đầy đặn và mềm mại, có thể dễ dàng điều chỉnh độ cong sao cho phù hợp với lời nói mê hoặc lòng người.
Song giờ phút này cánh môi của hắn mím chặt, tỏ vẻ kháng cự mà bạc tình, hệt như con trai khép lại lớp vỏ cứng rắn của nó.
Ánh mắt Vu Chúc bất giác dừng trên đôi môi ướt át của chàng trai, dục vọng hỗn loạn xa lạ ấy gần như không thể ngăn cản, phảng phất như bị một lực kéo ra, không có cách nào cưỡng lại.
Cạy nó.
Nếm nó.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn mở miệng.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, chợt mỉm cười:
“Ngài muốn hôn tôi sao?”
“!“
Đồng tử Vu Chúc khẽ co rụt, tựa hồ bị giật mình.
“Làm đi.”
Ôn Giản Ngôn nói.
*
“Xoẹt…”
Chỉ nghe thấy tiếng ù ù chói tai như tiếng móng tay cào vào mặt kính, âm thanh quấy nhiễu vang vọng trong phòng livestream rộng lớn làm ù lỗ tai khán giả.
Giây tiếp theo, tín hiệu phát sóng trực tiếp bị ngắt hoàn toàn.
Giờ phút này, màn hình vốn đã phủ đầy bông tuyết đen xì.
Phòng livestream rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
“Hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao tự nhiên tôi không nhìn thấy gì cả?”
“Đờ mờ, tín hiệu phòng livestream bị đứt à?”
“Lúc trước chỉ là tín hiệu không tốt, sao bây giờ bị cắt đứt rồi?!”
“A a a rồi sau đó xảy ra chuyện gì!!! Tất cả đều là người xem trả phí, vì sao chúng ta không thể xem tiếp? Khiếu nại, tôi phải khiếu nại lũ này.”
“Bị điên à, không thể làm ăn hẳn hoi hả! Trước đây có thấy dở chứng vậy đâu!”
Sau khi màn hình livestream bị ngắt, sự oán giận của khán giả nhanh chóng chồng chất lên men.
Dường như cảm nhận được sự bất mãn của khán giả, rất nhanh, một dòng chữ xuất hiện trên màn hình đen xì:
[Đã ngắt kết nối đang kết nối lại…]
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong phòng livestream:
“Khán giả thân mến, phòng livestream đã nhận được ý kiến của các bạn. Để mọi người có trải nghiệm xem phát sóng trực tiếp và hiệu quả giải trí tốt hơn, Ác Mộng đang cố gắng hết sức khôi phục tín hiệu livestream. Kính mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi…”
Dòng chữ [Đã ngắt kết nối đang kết nối lại…] lóe lên trên màn hình đen.
Phần lớn khán giả đến đây vì lòng hiếu kỳ tạm thời, hứng thú của họ tới nhanh mà đi cũng chóng vánh, cảm thấy vô cùng mất hứng với tình huống này. Dần dần, bọn họ tản sang những phòng livestream còn đang phát sóng và không gặp vấn đề trục trặc.
Dù sao [Viện điều dưỡng Bình An] không phải phó bản duy nhất đang livestream, bọn họ có rất nhiều sự lựa chọn
Chẳng mấy chốc, phòng livestream vừa mới còn chật kín người nhoáng cái đã trống vắng.
Số lượng người xem trực tuyến nhanh chóng tụt đáy.
Chỉ có phần nhỏ fan cũ kiên trì trụ lại ở phòng livestream, vừa nhàn rỗi chờ đợi tín hiệu phục hồi vừa tám nhảm.
“Mả cha nó… Đang live đến chỗ gay cấn thì… tụt cả hứng.”
“Dạo này phòng livestream xảy ra vấn đề đâu phải lần một lần hai, nhưng nghiêm trọng đến độ ngắt kết nối thì lần đầu tiên tôi gặp.”
“Trước kia cũng có, nhưng hình như khi ấy phó bản xảy ra vấn đề, còn tín hiệu phòng livestream không sao hết.”
“Đúng vậy, tôi nhớ có mấy phó bản bị niêm phong thẳng, streamer kỳ cựu đột nhiên rút một bó lớn, rất nhiều streamer kỳ cựu quen thuộc đều bị đóng cửa vĩnh viễn.”
“Ha ha ha ha đúng vậy, nếu không phải bị mất bó lớn streamer kỳ cựu thì Ác Mộng đã không lập tức chiêu mộ nhiều máu mới vậy. Tôi nhớ streamer này được chiêu mộ từ đợt đó phải không?”
“Tóm lại Ác Mộng sửa chữa đường truyền nhanh lên, tôi không thể chịu nổi mấy lỗi kiểu này, ảnh hưởng quá nhiều đến trải nghiệm của người dùng.”
*
Cùng với đồng tử của người đàn ông co rút, sức mạnh trói buộc cổ Ôn Giản Ngôn đột nhiên siết chặt cổ họng hắn, nhưng sau đó lại lập tức buông lỏng.
Cái bóng tựa như xúc tu tránh xa.
“…Khụ khụ!”
Ôn Giản Ngôn đứng bên bờ vực ngộp thở được kéo về thế giới hô hấp tự do, một tay hắn ôm cổ họng ho khan.
“…”
Vu Chúc lạnh nhạt đứng tại chỗ, tựa như một bức tượng đá vô cảm, dùng đôi mắt vàng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Ẩn dưới vẻ ngoài thờ ơ, dường như có dòng chảy ngầm kỳ lạ nào đó bắt đầu khởi động.
Như là kinh ngạc, lại như mê man…
Tất cả biến chuyển sóng gió đều bị ẩn trong hỗn loạn.
Sau khi cơn ho rút đi, Ôn Giản Ngôn lại ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Bọn họ đã hôn hai lần.
Lần đầu tiên xuất phát từ lừa dối, lần thứ hai cũng vậy.
Lần đầu tiên, hắn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, lần thứ hai, hắn dùng biểu hiện yếu ớt dụ y phân tâm, sau đó đâm dao vào ngực đối phương.
Hiển nhiên Vu Chúc đã sinh ác cảm.
Vì vậy sau khi khắc ấn cho hắn, biến hắn trở thành nô lệ tôi tớ của mình, y liền trào phúng hỏi…
Cậu không hôn Thần của mình sao?
“Không hôn sao? Thôi thì cũng được.” Ôn Giản Ngôn nhún vai.
Trông hắn có vẻ thoải mái nhàn nhã lạ thường, như thể hắn mới là kẻ chiếm hết ưu thế và quyền chủ đạo.
“…”
Đối phương vẫn im lặng.
Là một sinh vật nguyên thuỷ với linh hồn tàn khuyết chỉ biết ăn uống và giết chóc, dường như tri thức dự trữ của vị Ngụy Thần này không đủ để ứng phó tình huống trước mắt.
“Ngài không tin tưởng lòng thành của tôi, bởi vì thứ ấy chưa từng tồn tại, và cả hai ta đều biết điều đó.”
Trên mặt Ôn Giản Ngôn không còn vẻ quyến rũ lúc dụ hôn.
Hắn nhìn chăm chú người đàn ông đối diện, từng chữ thốt ra như nặng ngàn cân:
“Nhưng mà, tôi sẽ giúp Ngài.”
“Nói đúng ra thì, tôi đã giúp Ngài.”
Vị “Thần” đang được thai nghén và trưởng thành kia chính là minh chứng danh trạng cho Ôn Giản Ngôn.
Hắn đang thể hiện khả năng cũng như cho thấy vị trí của mình.
Tôi sẽ làm điều gì đó.
Tôi có thể làm được gì.
Ôn Giản Ngôn giang rộng hai tay:
“Hiện tại tôi là một kẻ tay không tấc sắt, cũng tức là thời điểm yếu ớt nhất, mà Ngài, sau khi cắn nuốt mảnh vỡ chính là thời điểm mạnh nhất, mạng tôi nằm trong tay Ngài, và tôi dùng thứ này để biểu đạt thành ý.”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào khoảng không:
“Tôi chọn lúc này chọc thủng tầng giấy cũng bởi vì giờ “nó” không nghe thấy.”
“Giữa chúng ta chưa bao giờ có sự hợp tác hay tin tưởng, nhưng mỗi một câu nói lúc này đều phát ra từ tận đáy lòng tôi… Bởi vì tất cả giả dối cùng lời dối trá đều là rào cản của sự hợp tác.”
“Linh hồn của tôi bị nằm gọn trong tay phòng livestream Ác Mộng, tôi bị buộc phải trải qua tra tấn và liều mạng không hồi kết, bị đối xử như con thú nhốt trong lồng hòng thoả mãn tính giải trí…”
Phó bản vô tận, tra tấn không bao giờ kết thúc.
So ra, cái chết có vẻ nhẹ nhàng và êm ái hơn.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm Vu Chúc, nói: “Tôi tin, Ngài cũng vậy.”
“Ích lợi của chúng ta và kẻ thù đều như nhau, cho nên tôi tìm kiếm sự hợp tác với Ngài ạ.”
Ôn Giản Ngôn lại dùng kính ngữ.
Giọng hắn đã mất đi vẻ hờ hững và khiêu khích đủ để chọc tức người ta, quay về với vẻ ôn hoà bình thản, không mang theo chút trào phúng nào, lộ vẻ kính trọng và chân thành.
“Lần này, tôi giúp Ngài mà không hề toan tính.”
“Ngài cần tôi.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, cười rằng: “Tôi cũng cần Ngài.”
“…”
Vu Chúc nhìn hắn chằm chằm.
Thời gian trôi qua như bị kéo dài, Ôn Giản Ngôn cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của bản thân, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Hồi lâu sau, đối phương rốt cục lên tiếng, từ tốn hỏi:
“Cậu muốn gì?”
Đối với Ôn Giản Ngôn, những lời này chẳng khác gì tia nắng xuyên qua mây đen mịt mù.
Trái tim hắn thoáng hồi phục, gần như lập tức trả lời:
“Riêng tư ở một mức độ nhất định, hình thức đối thoại bình đẳng hơn và quyền tự do.”
“Tôi sẽ làm việc cho Ngài, cũng có thể làm nhiều điều hơn cho Ngài. Tuy nhiên Ngài phải tin tôi ở một mức độ nào đó, cung cấp cho tôi nhiều thông tin hơn, như vậy tôi mới có thể hỗ trợ tối đa và hoàn thành mục tiêu cuối cùng một cách hiệu quả.”
“Được.”
Vu Chúc cụp mắt, dùng đôi mắt vàng lạnh lẽo nhìn chăm chú nhân loại đối diện, chậm rãi mở lời: “Như cậu mong muốn.”
Tuy nhiên, Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp thở phải đã nghe thấy đối phương chậm rãi thốt lên bằng chất giọng trầm thấp đều đều:
“Để báo đáp, cậu nguyện ý trả giá bằng gì?”
“…” Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên: “Hết thảy.”
Cặp mắt vô tình gần trong gang tấc, mang theo ánh sáng tàn nhẫn nguyên thuỷ của thú hoang.
Chỉ có loài người mới hợp tác.
Bọn họ biết rõ phải trái, biết ưu khuyết điểm, có thể được thuyết phục và bị thuyết phục.
Thần thì khác.
Ngài đứng trên vạn vật, không phân thiện ác, là kẻ thống trị tuyệt đối, là một thực thể tạo từ bản năng nguyên thủy, những ưu khuyết điểm và lý trí không có giá trị trước lòng tham nuốt chửng mọi thứ.
Tiếp xúc với Tà Thần, không có hợp tác, chỉ có giao dịch.
“Như vậy, sau khi hết thảy chấm dứt, cậu sẽ thuộc về ta.”
Ngụy Thần cúi xuống, giọng nói trầm thấp giống như lời tuyên án, lại phảng phất như lời nguyền.
“Tự nguyện hiến dâng hết thảy cho ta.”
Bất kể đức tin, linh hồn hay là cơ thể.
Tất cả mọi thứ.
Như món tế phẩm dâng cho tồn tại cao hơn, tự nguyện thành vật sở hữu cho Ngài sử dụng, không có đích đến, không có điểm dừng, ngay cả cái chết cũng không thể giải thoát hắn.
Nhân loại nhìn chăm chú Chúa Tể tương lai của mình bằng đôi mắt màu hổ phách, bỗng nhiên, hắn nở nụ cười, dứt khoát trả lời:
“Thành giao.”
*
Cuối cùng tín hiệu cũng xuất hiện trên màn hình đen kịt.
[Đã ngắt kết nối đang kết nối lại…]
[Buổi livestream đang tiếp diễn…]
Khán giả lập tức phấn chấn tinh thần:
“!! Hu hu hu, cuối cùng cũng livestream trở lại!!!”
“Má ơi, cuối cùng cũng có tín hiệu! Làm tôi phải đợi nãy giờ!”
“Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, tạo ra Thần à?”
Tất cả khán giả đều phấn khích nhìn màn hình, thế nhưng nội dung xuất hiện phía trên lại khiến bọn họ thất vọng.
Tử cung khổng lồ phủ màu đỏ tươi biến mất.
Xuất hiện trước mắt chính là hầm mộ quen thuộc, hang động rộng lớn lạnh lẽo âm u giống như bị trận cuồng phong quét sạch, gạch vụn và phế tích đổ nát nằm ngổn ngang.
Cùng lúc đó, tất cả phòng livestream trong phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] đồng loạt khôi phục thời gian bình thường.
Đếm ngược bất giác tiến đến mười giây cuối cùng.
[10, 9, 8, 7…]
“Hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao không có gì! Chuyện gì đã xảy ra? Tạo Thần thành công chưa!”
“Không biết, tôi cũng không nhìn thấy nó… Chờ đã, để tôi xem thanh nhiệm vụ của streamer!”
Streamer cuối cùng đã kích hoạt hai nhiệm vụ.
Giúp Tạo Thần.
Và ngăn chặn tiến trình tạo Thần.
Bất kể thế nào hắn cũng phải chọn một trong hai. Tuy rằng không thể nhìn thấy vừa rồi phó bản đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn cứ vào tình huống hoàn thành hai nhiệm vụ thì luôn có thể tính toán ra kết quả.
Chẳng qua…
Tình huống cuối cùng khiến tất cả khán giả bất ngờ.
“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy? Cho dù không Tạo Thần thành công thì cũng nên hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản chứ?”
“Không phải… Đây không phải kiểu hai chọn một à? Sao cả hai đều không hoàn thành?”
“Tôi không hiểu…”
Trong lúc phòng livestream thảo luận rôm rả, cuối cùng thời gian đếm ngược cũng kết thúc.
[3, 2, 1]
[Kết thúc buổi livestream]
[Streamer đã offline]
[Phòng livestream Thành Tín tối thượng sẽ đóng cửa sau một phút, đếm ngược: 60, 59…]
Trong phòng livestream tối om chỉ còn tiếng la ó phẫn nộ của khán giả.
Vài giây cuối cùng khôi phục tín hiệu không khiến bọn họ bình tĩnh, trái lại càng khiến họ thêm bực dọc.
“A a a a phiền chết mất, nếu không phải mấy phút cuối cùng đứt mạng thì tôi đã thấy mọi chuyện xảy ra rồi.”
“Hay lắm… Đứt mạng ngay lúc then chốt.”
“Ác Mộng sửa mạng nhanh lên!!”
“Im lặng, tôi đi báo lỗi rồi.”
*
Trong không gian trắng xám, Ôn Giản Ngôn mở mắt ra, bên tai vang vọng âm thanh máy móc của hệ thống.
[Đang chữa trị cơ thể cho bạn…]
[Hoàn tất chữa trị cơ thể, tích phân khấu trừ: 100]
“Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành buổi livestream! Bây giờ chúng tôi sẽ trao thưởng cho bạn…
Số lượng người xem trực tuyến tối đa trong phòng livestream của bạn đạt 145.719 người, tích phân khen thưởng sẽ được cộng vào tài khoản của streamer.
Trong lúc livestream có 110.200 tích phân đánh thưởng, sau khi hệ thống phân chia, tích phân còn lại sẽ được kết toán vào tài khoản streamer.
Chúc mừng bạn đã trở thành streamer nổi tiếng nhất trong buổi livestream này, tích phân khen thưởng: 10.000 đã được cộng vào tài khoản của streamer.
Do chênh lệch số lượng người xem trực tuyến cao nhất và thấp nhất của bạn quá nhiều, phần thưởng livestream của bạn sẽ bị khấu trừ 20%…”
Ôn Giản Ngôn không còn kiên nhẫn để nghe nữa.
Hắn tắt tiếng hệ thống, mở giao diện livestream của mình, nhìn thanh tác vụ phía trên…
“Nhiệm vụ 1: Hoàn thành kế hoạch Tạo Thần trong [Viện điều dưỡng Bình An], phần thưởng nhiệm vụ Tạo Thần: ???”
[Tiến độ hoàn thành: 99%]
“Nhiệm vụ 2: Phá hỏng kế hoạch Tạo Thần của [Viện điều dưỡng Bình An] ở giai đoạn thai nghén, phần thưởng nhiệm vụ: ???”
[Tiến độ hoàn thành: 0%]
Ôn Giản Ngôn khẽ bật cười.
Quả nhiên.
Hắn đóng giao diện livestream và đứng dậy.
Đột nhiên, một bóng người lao nhanh về phía hắn, trước khi Ôn Giản Ngôn kịp định thần thì hắn đã hứng trọn một đấm của người nọ.
Tô Thành vọt tới phía trước, hai mắt tức giận đến độ đỏ bừng: “Cậu nhảy xuống làm gì?!”
“Anh, anh! Bình tĩnh!”
Tóc Vàng vội vàng vàng kéo Tô Thành lại, phòng ngừa anh ta lại làm ra hành động mất lý trí nào: “Nhất định cao thủ có lý do của mình…”
Thấy Ôn Giản Ngôn nhảy xuống, Tô Thành bị dọa đến điên, đồng thời cũng tức giận muốn chết.
Hắn luôn như vậy. Giấu nhẹm tất cả thông tin và kế hoạch trong đầu, lần sau còn quá đáng hơn lần trước, mỗi lần đều hứa sẽ không mạo hiểm, song cuối cùng vẫn làm theo cách của mình.
Nhìn bạn mình nhảy xuống vách đá, Tô Thành cảm thấy vô cùng hoảng sợ và bất lực.
“Tai nạn… Lần này thực sự chỉ là tai nạn.”
Ôn Giản Ngôn tự biết bản thân đuối lý, sợ hãi lùi về phía sau một bước.
Căn bản chuyện lần này đều nằm trong suy đoán của hắn, hơn nữa nó có liên quan rất nhiều đến cốt lõi của phòng livestream Ác Mộng. Về tình về lý, Ôn Giản Ngôn sẽ không kéo đồng đội của mình vào.
“Lần sau tôi nhất định sẽ nhờ các anh giúp đỡ…”
Tô Thành lại nắm chặt tay:
“Lần trước cậu cũng nói vậy…”
“Khụ, khụ khụ…” Ôn Giản Ngôn yếu ớt kho khan, đau đến nhíu mày: “Chờ chút, vết thương của tôi còn chưa lành hẳn…”
Thật ra vết thương của hắn đã khỏi hẳn rồi.
Hơn nữa một đấm kia của Tô Thành cũng không nặng… Mọi người đều đi ra từ phó bản, thể lực sớm đã cạn sạch, dù sao thì Tô Thành vẫn mềm lòng, lúc đấm qua liền vô thức thu lực, cho nên Ôn Giản Ngôn hầu như không cảm thấy đau đớn gì.
Nhưng Ôn Giản Ngôn diễn rất thật trân, mặt mày tái mét, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tô Thành: “…”
Không! Làm gì có lời nói thật thốt ra từ miệng của mi!
Tuy nhiên Tóc Vàng lại lo lắng đi tới: “Hả? Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì…” Ôn Giản Ngôn yếu ớt lắc đầu: “Đỡ tôi chốc lát là được rồi.”
Hắn tỏ vẻ đáng thương quá chân thật, ngay cả Tô Thành cũng dao động.
Anh ta nhịn không được tiến lên một bước, mặc dù giọng điệu vẫn nghiêm khắc, song thái độ đã bất giác mềm xuống: “Cậu… sao cậu không sửa cái tật?”
Tô Thành, một nhà tiên tri vừa mềm lòng vừa dễ bị lừa gạt.
Mặc dù đã từng tiếp xúc với kẻ lừa đảo, nhưng lần nào anh cũng không nhớ lâu được.
Đúng lúc này, hai người Luce và Thược Dược từ xa bước tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.
“Cậu cảm thấy thế nào? Có đủ tích phân để chữa trị cơ thể không?”
Anh ta nhìn Ôn Giản Ngôn, quan tâm thăm hỏi.
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Vẫn đủ.”
“Lúc cậu nhảy xuống chúng tôi suýt bị dọa vỡ tim, nhưng tôi tin chắc cậu sẽ bình an trở về.” Không có chút giả dối nào trong lời Luce.
Hắn ta hít sâu một hơi, đoạn nghiêm túc nói:
“Tóm lại, cảm ơn cậu.”
Thân là một streamer kỳ cựu, Luce hiểu rất rõ một trăm giây đếm ngược cuối cùng khiến người ta sợ hãi của phó bản chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.
Nói cách khác, trước khi truyền tống trở về không gian hệ thống, nhất định còn một cửa chết cuối cùng chờ họ.
Nhưng việc mọi người đều quay trở lại không gian hệ thống mà không tổn hại gì, ắt hẳn phải có công lao đến từ cú nhảy dứt khoát của Ôn Giản Ngôn.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng báo vui mừng:
“Chúc mừng sáu streamer đã giành được thành tích Bạch Kim trong phó bản [Viện điều dưỡng Bình An]!”
Trên màn hình, Viện điều dưỡng Bình An chuyển sang màu xám, bên cạnh có dấu “vĩnh viễn đóng cửa”.
Chiếc cúp Bạch Kim khổng lồ chậm rãi hiện lên màn hình, trên đó có in dấu hiệu 6 phòng livestream, cuối cùng chậm rãi biến mất trong Đại sảnh Danh Vọng.
Luce thôi không nhìn nữa, thở dài mở lời:
“Không ngờ… Đến lúc này rồi tôi vẫn có thể đạt được thành tích Bạch Kim.”
Cấp bậc càng cao phó bản trải qua càng khó, độ khó đạt được thành tích Bạch Kim lại càng cao, đặc biệt là ở cấp bậc hiện tại của Luce, độ khó phó bản đều nghiêng về phía B+ và A-, khả năng nhận được thành tích Bạch Kim rất nhỏ.
Hắn ta nhìn Ôn Giản Ngôn:
“Nếu như cần giúp điều gì thì cậu có thể liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Nói đến chuyện này…” Ôn Giản Ngôn nhếch môi, đôi mắt màu hổ phách híp lại, đáy mắt đong đầy ý cười vui vẻ: “Hiển nhiên là có một chuyện.”
Tô Thành ủ rũ đứng cạnh, nhưng thấy biểu tình quen thuộc của Ôn Giản Ngôn, đáy lòng anh ta vẫn giật thót một cái.
Hắn đang nghĩ bậy gì đó.
Hơn nữa chắc chắn sẽ có người gặp nạn.
Ứng cử viên xui xẻo Luce vẫn không cảm thấy gì. Hắn ta chân thành nhìn Ôn Giản Ngôn đáp: “Không sao, cậu cứ nói đi.”
“Hiện tại chưa được, vẫn chưa đến thời cơ.” Ôn Giản Ngôn nở nụ cười vô hại, săn sóc đề nghị: “Chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi liên lạc sau nhé.”
“À.” Luce sửng sốt, sau đó gật đầu đồng ý: “Cậu nói đúng lắm, chúng ta đã ở trong phó bản khó suốt thời gian dài, quả thật đều nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Là tôi suy nghĩ chưa đủ thấu đáo.”
Vì thế, sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong xuôi, Luce Thược Dược vui vẻ nói lời tạm viết với Ôn Giản Ngôn.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tô Thành nhịn không được hỏi nhỏ.
“Anh nói gì thế.” Ôn Giản Ngôn nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Tôi có thể nghĩ gì chứ?”
Tô Thành: “…”
Xí.
Ôn Giản Ngôn vỗ vai anh ta: “Được rồi, chúng ta mau về nghỉ ngơi đi, lần này tôi thật sự mệt chết rồi…”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Tóc Vàng:
“Còn anh thì sao?”
“Tôi cũng vậy.”
Tóc Vàng hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra quyết định.
Trên thực tế, trước khi tiến vào phó bản Viện điều dưỡng Bình An hắn ta đã mơ hồ biết được lựa chọn của mình. Sau khi trải qua phó bản, hắn ta đã hoàn toàn chắc chắn mình muốn gì.
Tóc Vàng ngượng ngùng xoa gáy, đáy mắt kiên định hiếm thấy: “Ừm, mấy nữa gặp lại.”
Hắn ta còn vài chuyện cần giải quyết.
*
Quý Quan nước mắt lưng tròng, kích động chào đón bọn họ.
Dù sao theo ý cậu ta, có lẽ Tô Thành đã sớm bị người ta lừa vào chỗ chết.
Tô Thành bị sự nhiệt tình đột ngột của đối phương làm cho luống cuống, mà Ôn Giản Ngôn nhân lúc anh ta rơi vào thế công kích dịu dàng của Quý Quan thì nhanh chóng bỏ lại một câu “tạm biệt”, sau đó đầu không ngoảnh lại chui vào phòng mình.
Hắn thật sự mệt muốn chết.
Phó bản [Công viên giải trí Mộng Ảo] kết thúc chưa được bao lâu, Ôn Giản Ngôn đã phải tiến vào [Viện điều dưỡng Bình An] để cứu người. Thời gian giữa hai phó bản gần như liền mạch, khiến cho thời gian nghỉ ngơi của hắn ít đến đáng thương.
Sau khi lê lết cơ thể mệt mỏi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Giản Ngôn kiệt sức ngã xuống giường.
Chăn đệm mềm mại như một đám mây ôm trọn cơ thể hắn, xương cốt phảng phất như rã rời, toàn thân vô cùng đau nhức.
Trong bóng tối, mặc dù cơ thể mệt mỏi nhưng Ôn Giản Ngôn không hề buồn ngủ, tinh thần vẫn trong trạng thái hưng phấn cao độ.
Hắn trở mình, đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối.
Tuy rằng phó bản lần này mệt mỏi và mạo hiểm, mấy lần suýt chút bị nhốt bên trong vĩnh viễn không thể trở về, nhưng…
Phó bản này mang đến cho hắn rất nhiều bất ngờ, có thể nói là thu hoạch khá phong phú.
Mấu chốt nhất là “giao dịch” với Vu Chúc.
Có hai lý do trực tiếp khiến hắn thẳng thừng chấm dứt kế hoạch, thay vào đó là liên lạc với Vu Chúc.
Đầu tiên, hắn nhận ra danh tính của “Thần” là một mảnh vỡ của Vu Chúc.
Thứ hai, bởi vì lúc đó hệ thống đưa cho hắn hai nhiệm vụ, Tạo thần và gián đoạn thai nghén… hai lựa chọn này đã bao hàm tất cả lựa chọn hắn có thể đưa ra lúc đó.
Nó chẳng khác gì tát thẳng mặt Ôn Giản Ngôn.
Nói cách khác, hai kết quả này đối với phòng livestream mà nói, cho dù chưa chắc vui vẻ chứng kiến, nhưng chí ít cũng nằm trong giới hạn chịu đựng của phòng livestream.
Mà đối với hắn thì khác.
Sau khi đặt Rắn ngậm đuôi vào trong quả trứng, sau khi phá huỷ bắt đầu, hắn nhất định phải mau chóng rời đi để bảo toàn tính mạng, còn thứ phá đi chỉ là một mảnh vụn thai nghén chưa thành của Vu Chúc.
Không chỉ không gây thương tổn cho y, mà nó còn có nghĩa là, bất kể kết quả cuối cùng thế nào, Ôn Giản Ngôn đều sẽ tổn thất một đạo cụ quan trọng.
Vì vậy, ngay khi nhận ra điều ấy, gần như chẳng hề đắn đo, Ôn Giản Ngôn lập tức thay đổi chiến lược của mình.
Mọi chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh quyết định của hắn là chính xác.
Sau khi phó bản kết thúc, không có nhiệm vụ nào được hoàn thành, nhưng thực tế quá trình thai nghén đã chấm dứt… chỉ là không chấm dứt như Ác Mộng mong đợi thôi.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, khoé môi ẩn trong tối, mang theo một nụ cười nhạt.
Một nửa kế hoạch đã được hoàn thành… Nửa còn lại nên diễn ra nhanh hơn.
Chỉ cần một chút giúp đỡ.
Ôn Giản Ngôn đứng dậy soi mình trong gương.
Dưới bộ đồ ngủ mở rộng là thân hình trẻ trung rắn chắc, uốn lượn phía dưới là những đường vân đỏ tươi trên xương hông, ẩn hiện trong lớp vải xếp chồng lên nhau.
Làn da được dát một lớp màu cam ấm áp từ đèn ngủ.
Hắn đặt tay lên.
Nhẵn nhụi căng bóng, mang theo hơi nước ấm áp, chỉ cần sờ vào là không thể phân biệt với vị trí khác.
Mắt thường có thể thấy được, những đường vân kia đang dần phai nét.
Đây là chính một trong những giao dịch giữa Ôn Giản Ngôn và Vu Chúc.
Một phần của sự riêng tư.
Rất nhanh, khi Ôn Giản Ngôn buông tay xuống, dấu ấn kia biến thành vết đỏ nhạt, cơ hồ hoà làm một thể với màu da xung quanh, giống như dấu vết do dùng tay nhéo, nếu không nhìn kỹ rất khó phân biệt.
“Này, trợ lý nhỏ.”
Chàng trai lười biếng cất giọng, âm thanh quanh quẩn khắp phòng: “Mày có đó không?”
Gần như không có tạm dừng, giọng của trợ lý cá nhân chợt vang lên, âm thanh tổng hợp hoạt bát không mang theo chút cảm xúc cá nhân nào:
“Xin hỏi Ngài cần giúp gì?”
“Tao cần nói chuyện với một hệ thống cấp cao hơn trong phòng livestream của mày, mày có thể truyền đạt phải không?”
Ôn Giản Ngôn đi thẳng vào chủ đề.
Tuy nhiên dường như câu hỏi của hắn đã vượt quá thẩm quyền, trợ lý cá nhân không trả lời mà chỉ giữ im lặng.
“Có lẽ chúng mày đã nhận được khiếu nại và bắt đầu tự kiểm tra hệ thống. Nếu vậy tao sẽ nói thẳng.”
Ôn Giản Ngôn cũng không ngại, tiếp tục tự đối thoại:
“Chắc hẳn bây giờ Ác Mộng đã phát hiện ra phòng livestream của chúng mày đang sụp đổ từ bên trong, phó bản và NPC của chúng mày đều xảy ra vấn đề, hơn nữa nguồn gốc vấn đề rất có thể liên quan quyền hạn hệ thống của chúng mày…”
“Nếu cứ tiếp tục phát triển, thậm chí có thể trầm trọng hơn.”
Hắn giữ nguyên tư thế mở rộng vạt áo, nửa người dựa vào đầu giường.
Đôi mắt màu hổ phách híp lại, khóe môi mang theo ý cười như có như không: “Muốn giải quyết nó chứ?”
“Có lẽ tao có thể giúp mày.”
“Tao tin chúng ta có chung lợi ích và kẻ địch.”
Ôn Giản Ngôn thản nhiên nở nụ cười:
“Hơn nữa, theo một phương diện nào đó, tao còn có ưu thế hơn chúng mày. Nếu không tin thì hãy phân tích hồ sơ qua màn của Viện điều dưỡng Bình An đi, chắc hẳn mày có năng lực này mà.”
Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào môi dưới, tư thái nhàn tản, vẻ mặt mang theo một chút khinh bạc gần như ác ý:
“Có thể bản thân vị Thần kia không cảm nhận được điều đó…
Bây giờ hắn ta chỉ coi tao như đồ ăn thôi.”
Hết chương 195