Bóng tối trở nên nồng đậm hơn.
Bóng đen sền sệt quấn nhau như những chiếc rễ cắm sâu vào lòng đại dương đỏ tươi.
“Đúng vậy, là tôi triệu hoán Ngài.”
Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, bình tĩnh đáp.
“…” Vu Chúc quay đầu, nhìn nhân loại đứng trước mặt bằng ánh mắt vô cảm.
“Đây không phải lý do Ngài chọn tôi sao?”
Ôn Giản Ngôn không né tránh ánh nhìn của đối phương. Ánh mắt của hắn trong veo, vẻ mặt gần như thành khẩn nói: “Tôi tìm mảnh vỡ cho ngài, giúp Ngài khôi phục sức mạnh.”
Vu Chúc là một vị thần không hoàn chỉnh. Y bị phân tách, bị phong ấn, bị đàn áp, bị sử dụng, và rõ ràng kể từ khi mảnh vỡ đầu tiên được đánh thức, mục đích của y là khôi phục sức mạnh và chắp vá bản thân.
Mà hiển nhiên, vị “Thần” sắp được vun đắp thành công phía đối diện nằm ngoài dự liệu của y.
Nguyên nhân dẫn tới mọi thứ chỉ là một sai lầm nhỏ trước khi kết thúc phó bản cũ.
Mảnh vỡ Vu Chúc bị giam cầm trong [Công viên giải trí Mộng Ảo] vốn không hoàn chỉnh, là linh hồn nguyên thủy tràn ngập sinh tính. Dưới tiền đề này, Ôn Giản Ngôn mang đạo cụ Rắn ngậm đuôi đã tiến hành tiếp xúc thân mật ở một mức độ nào đó cùng nó… thông qua hành động quấn quýt và ôm ấp, trao đổi và liếm láp máu tươi của bóng đen.
Trong quá trình đó, đạo cụ Rắn ngậm đuôi đã cướp một phần nhỏ linh hồn.
Ngay cả Vu Chúc cũng không phát hiện.
Dù sao bản thể của y bị phá hỏng quá nhiều, thậm chí không thể nhận ra bản thân thiếu một phần nhỏ sau khi cơ thể được lấp đầy lại.
Sau đó, mảnh vỡ quá nhỏ ấy và quá vô thức ấy đã được đưa đến phó bản vốn được dùng để [Tạo Thần]. Vì vậy, phó bản bắt đầu nhấm nháp nó.
Đồng hóa, nuốt chửng, dung hợp.
Cuối cùng dưới sự xúc tác của toàn bộ quy tắc phó bản, mảnh vỡ thuận lý thành chương, luyện thành dáng vẻ hoàn chỉnh.
Ôn Giản Ngôn liếc nhìn thanh nhiệm vụ bên cạnh.
“Nhiệm vụ 1: Hoàn thành kế hoạch vụ Tạo thần trong [Viện điều dưỡng Bình An], phần thưởng nhiệm vụ Tạo Thần: ???”
[Tiến độ hoàn thành: 92%]
Tiến độ hoàn thành lại tăng thêm.
“Nếu được, tôi hy vọng Ngài có thể chờ một chút.” Hắn suy nghĩ chốc lát, đưa ra lời đề nghị: “Hiện tại tiến độ mới đạt 92%, chi bằng đợi đến 99% Ngài hẵng dung hợp cùng cũng không muộn.”
“Mục đích của phó bản này là Tạo Thần, lợi dụng sức mạnh quy tắc cung cấp, từ đó lợi ích mang lại sẽ vượt xa kế hoạch ban đầu.”
Ôn Giản Ngôn đánh mắt nhìn Vu Chúc và bổ sung:
“Điều này cũng khả thi khi thanh tiến độ đạt 100%, nhưng dù sao tôi cũng không biết quy tắc phó bản có thể làm đến mức nào, liệu nó có thể tôi luyện ý thức của Ngài lần nữa hay không? Cho nên tôi khuyên Ngài nên tiến hành dung hợp ở thời điểm 99%… Không phải tôi nghi ngờ sức mạnh của Ngài, mà chỉ để đảm bảo thôi.”
Giờ khắc này, cùng với sự xuất hiện của Vu Chúc, tiến độ kế hoạch Tạo Thần càng ngày càng tăng, mức độ nhiễu sóng trong phòng livestream càng lúc càng mạnh.
Bông tuyết dày đặc phủ kín màn hình, gần như không thể nhìn rõ bóng dáng streamer trong phòng livestream, giọng nói của hắn cũng trở nên đứt quãng, cơ hồ rất khó nghe ra hắn đang nói gì.
“Cứu tui, tại sao bây giờ phòng livestream tối ưu hoá kém vậy!”
“Tôi không thể thấy chuyện gì đang xảy ra hết a a a a!”
“Phiền chết mất thôi, tôi đi khiếu nại rồi.”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm thanh nhiệm vụ, chờ đợi tiến độ hoàn thành tăng lên.
97%… 98%… 99%
Khoảnh khắc con số đạt ngưỡng mong chờ, hắn ngước mắt: “Ngay lúc này.”
Không có do dự, không có trì hoãn, không có bất kỳ mánh khoé tâm cơ nào.
Hắn không lặp lại các mánh khóe cũ, dẫn dắt Thần mới sinh ra rồi để bọn họ công kích lẫn nhau.
Giống như tín đồ chân chính, sùng đạo và trung thành, Ôn Giản Ngôn đưa ra lời khuyên, thực hiện hành động đều suy xét cho Vu Chúc.
Thực tế, khôn ngoan, có lý có tình.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn sẽ là đồng đội và tay sai hoàn hảo nhất, làm mọi chuyện tốt nhất cho chủ nhân, suy nghĩ đường đi nước bước và hoàn thành mọi nhiệm vụ.
Trong suốt quá trình, Vu Chúc vẫn bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, con ngươi vàng óng lóe lên ánh sáng hư ảo, không thể nhìn thấy cảm xúc nào trên khuôn mặt lạnh băng tái nhợt như một tác phẩm điêu khắc của y.
Y không trả lời, rằng liệu bản thân có đồng ý với kế hoạch của Ôn Giản Ngôn hay không, thậm chí còn không thốt ra dù chỉ một từ.
Thế nhưng, ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, bóng tối liền phủ xuống.
Bóng tối bị khống chế, từ phía sau lưng Vu Chúc ập thẳng đến chỗ quả trứng sắp hình thành nơi xa…!
Nuốt chửng và bắt đầu dung hợp.
Những gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó vượt quá tất cả những gì con người có thể hiểu được.
“!“
Khung cảnh trước mặt Ôn Giản Ngôn bỗng tối sầm, khiến hắn cảm thấy bản thân như rơi vào lồng máy giặt khổng lồ.
Cảm giác mất trọng lượng và mất sức ập đến, giống như rơi xuống vực sâu vô biên, lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép, như thể muốn chui từ trong họng hắn ra ngoài.
Thời gian, không gian đều bị chia cắt và phá tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Ôn Giản Ngôn như bị kẹp trong khe hở giữa các không gian, tựa hồ đã lưu lạc mấy trăm thế kỉ trong bóng tối lạnh lẽo vô tận, lại phảng phất như chỉ trải qua một cái chớp mắt ngắn ngủi…
Tất cả đều đã kết thúc.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, sắc mặt trắng đến kinh người, toàn thân bất giác run rẩy. Dẫu vậy hắn vẫn tỉnh táo ngay một giây sau, vươn tay mở giao diện livestream của mình.
Đó là một màu xanh lạnh lẽo và im lặng.
Chỉ có ba từ trên đó.
[Mất tín hiệu]
Hay lắm.
Ôn Giản Ngôn nhếch khóe môi trắng bệch, để lộ nụ cười thỏa mãn.
Hắn đã cược đúng.
Bản thân Vu Chúc có sức ảnh hưởng cực kỳ trực quan đối với hệ thống livestream Ác Mộng, và lần này tương đương với việc sinh ra một “Vu Chúc” khác. Tuy thanh tiến độ chỉ đạt 99%, nhưng cộng thêm sự tồn tại của bản thể Vu Chúc cũng đủ để ngắt kết nối hệ thống livestream Ác Mộng.
Ôn Giản Ngôn tắt giao diện livestream, ngước mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Ở đó, những bóng đen tụ lại và thành hình.
Bán Thần hiện đang có mặt ở trong.
Mà bán thành phẩm thai nghén trước đó đã biến mất… Phần có ý thức cắn nuốt phần không có ý thức, cả hai hợp lại thành một.
Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận sức nóng trên xương hông mình đang tăng lên, những đường vân khắc trên đó bắt đầu rục rịch, tựa hồ đang chúc mừng thắng lợi của chủ nhân.
Vu Chúc đứng giữa bóng tối.
Y cụp mắt xuống.
Lần này tín đồ của y không nói dối.
Sau khi hợp nhất với linh hồn được nuôi dưỡng bằng cách lợi dụng quy tắc phó bản, thậm chí y còn cảm thấy cảm giác hoàn chỉnh đã biến mất từ lâu… Trong khoảnh khắc đó, khoảng lớn cơ thể bị nghiền nát và thiếu sót được lấp đầy, y cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, toàn thân dồi dào sức mạnh.
Chẳng qua, ký ức lần này quá phức tạp, y cần thời gian dung hợp lâu hơn.
“Ngài cảm thấy thế nào?”
Cách đó không xa có tiếng dò hỏi của nhân loại.
Vu Chúc ngước mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Giây tiếp theo, bóng dáng chàng trai đập vào mắt.
Hình ảnh ngắn ngủi mà đứt quãng xẹt qua trước mắt, y còn chưa kịp bắt được thì đã biến mất.
?
“…”
Vu Chúc sững sờ chốc lát
Sau đó hình ảnh biến mất.
Chỉ còn bóng hình thanh niên lơ lửng trong bóng tối, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt quan tâm cùng tò mò, không lộ ra chút bối rối nào.
Y nhíu mày.
Đó là gì vậy?
Đây là mảnh vỡ ký ức của mình?
Vu Chúc nhíu mày không suy nghĩ nữa.
Không cần suy nghĩ mấy chuyện như vậy.
Y giơ tay lên, cong đầu ngón tay, bóng đen quấn quanh thân hình chàng trai loài người, kéo hắn tới trước mặt y.
Khuôn mặt chàng trai gần trong gang tấc.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đối phương.
“Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn lời khen của Ngài.” Chàng trai mỉm cười: “Dẫu sao tôi cũng là tín đồ kiêm giáo chủ của Ngài. Đó là nhiệm vụ của tôi mà, phải không?”
Hắn hít một hơi thật sâu:
“Tôi biết Ngài nghi ngờ lòng trung thành và sự chân thành của tôi…”
Ôn Giản Ngôn ngừng cười, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, giống như đột nhiên thay đổi thành người khác:
“Ngài đã đúng.”
Vu Chúc nhìn chăm chú nhân loại trước mặt, ánh mắt không hề dao động.
“Ca ngợi, phục tùng, hôn môi, tuyên thệ, vâng lời… Tất cả đều là dối trá, tất cả chỉ là thủ đoạn sinh tồn mà thôi.” Chàng trai nheo mắt một cách bất cần, từng câu từng chữ thốt ra không hề dối trá, thành thật đến tàn nhẫn, cuối cùng, ngay cả kính ngữ cũng không dùng.
“Hơn nữa con mẹ nó, dấu ấn của Ngài đau quá, Vu Chúc à.”
Ôn Giản Ngôn bộc phát mà không hề báo trước.
Hắn tự vạch trần thói đạo đức giả và khuôn mặt giả dối của mình một cách không thương tiếc.
Cho dù ngày càng có nhiều bóng đen bám vào cơ thể, lạnh lùng quấn quanh cổ hắn, thậm chí còn cọ qua cọ lại như mắc nghiện.
Giống như mở cống xả nước, tuôn ra xối xả không ngừng một giây.
Hắn vui vẻ thách thức uy quyền của đối phương, từng bước xóa sạch ưu thế mình tích lũy được trước giờ…
Chỉ trong một phút.
Hắn tự biến mình từ kẻ hầu ngoan ngoãn phục tùng, quay trở về vị trí kẻ đối địch.
Giờ phút này, đối phương cắn nuốt mảnh vỡ thai nghén gần như hoàn chỉnh, đạt tới trình độ sức mạnh trước nay chưa có, mà hắn lại cắt đứt liên lạc với phòng livestream, dùng hết tất cả thiên phú, quả thực chưa bao giờ nhỏ yếu như lúc này.
Mà tất cả những điều ấy đều do tự tay hắn thúc đẩy.
“…”
Nhân loại to gan làm xằng.
Ánh mắt Vu Chúc dừng trên đôi môi đối phương, không nghe hắn nói tiếp nữa.
Bởi vì y vốn chưa từng tin tưởng lòng thành của hắn.
Lần đầu tiên gặp, y bị hắn dùng những lời nói dối lừa gạt. Lần thứ hai gặp, đôi bên dùng dao chĩa vào nhau… Cho dù y bị cắt thành nhiều mảnh, trí nhớ và ý thức tan vỡ cùng nhau, từ linh hồn đến thần cách không hoàn chỉnh, nhưng từ lần gặp thứ ba, ý thức về bản thân y bắt đầu hồi phục. Vu Chúc không còn tin tưởng sự “phục tùng” cùng “lòng thành kính” trong miệng tên này.
Hồ đồ không có nghĩa là ngu ngốc.
Đối với nhân loại kia, ngay cả tin tưởng cũng không thể nói, huống chi là phản bội và tức giận.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là y sẽ chịu đựng khiêu khích.
Nếu sự vâng lời tượng trưng bị phá vỡ, vậy biểu tượng hòa bình ban đầu sẽ mất đi.
Y cảm thấy đói.
Đó là một cảm giác đói bụng dễ chịu.
Dục vọng bị kìm nén lâu nay rục rịch, khao khát được thoả mãn.
Nếu đã chủ động xé lớp ngụy trang giả dối của mình, vậy thì… hắn hãy chịu hậu quả xảy ra khi phá vỡ thế cân bằng.
Bóng tối quấn quanh cổ chàng trai, tuy rằng không phải bàn tay của y nhưng nó vẫn là một phần của y.
Vu Chúc có thể cảm nhận được nhiệt độ, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn của làn da nhân loại, cùng với xương cổ mỏng manh khẽ run lên theo âm thanh phát ra, máu tươi chảy dưới da toả ra nhiệt độ.
Đột nhiên, hình ảnh trong đầu thình lình xuất hiện.
Đôi mắt màu hổ phách vừa xấu hổ vừa tức giận, ngân ngấn nước mắt, thân hình mềm dẻo cao gầy, váy đỏ bị xé rách ra, đôi chân thon dài lấp ló dưới đôi tất màu ngọc trai…
Cơ thể dưới sự áp chế nảy lên, chàng trai bị khống chế thốt ra lời chửi thề.
Những mảnh vỡ đó thật xa lạ và kỳ quái.
Đột ngột như thể đến từ một không gian khác, nhưng thực tế lại tồn tại.
Sống động như thật.
“?!”
Vu Chúc sửng sốt chốc lát, đáy mắt toát lên một tia kinh ngạc.
Đó là gì vậy?
Tại sao…
Trong lúc hỗn loạn ngắn ngủi, ánh mắt của y bất giác rơi vào cánh môi nhân loại.
Cái miệng đáng ghét đó.
Dễ dàng tạo ra sự thật và dối trá, lời nói được bọc trong viên đạn hoặc thuốc độc.
Khi chửi rủa, nó sẽ vô thức phát ra âm thanh khàn khàn mỏng manh, bao bọc cùng với tiếng thở dốc đứt quãng, ngọt ngào như mật.
“…”
Bồn chồn không kiểm soát được quá trình lên men.
Sa vào đôi mắt màu vàng thuần khiết tựa dã thú, bóng đen quấn quanh cổ chàng trai chậm rãi siết chặt, yếu hầu phát ra từng tiếng khục khục dưới lực siết mạnh, hơi thở đối phương trở nên dồn dập khó nhọc, tần suất bơm máu tăng nhanh, nảy thình thịch dưới làn da hắn.
Thình thịch.
Thình thịch.
Sắc đỏ do bị bóp nghẹt nhuốm cả khuôn mặt tái nhợt.
Nhân loại cau mày, cánh môi mấp máy cố gắng hút không khí loãng, giọng nói trở nên khàn khàn yếu ớt.
Thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn bất tuân, thậm chí có vẻ khoái trá và bình tĩnh.
Vu Chúc nhìn hắn chăm chú, đôi môi nhạt màu mềm mại mở ra khép vào, thỉnh thoảng để lộ hàm răng tuyết trắng, cùng với đầu lưỡi mềm mại, ướt át, rung động, linh hoạt và ấm áp.
Bệnh trạng điên dại đang được lan truyền.
Bản năng nguyên thủy của cơn đói khát đang khuấy đảo.
Trừng phạt hắn ta.
Ăn sạch hắn ta.
Hết chương 194