Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a!”
“A a a a a a a a, vợ quyến rũ quá a a a a!!! [Thưởng 50 tích phân]”
“A a a a a a mau đến uy hiếp tui đi, năn nỉ luôn đấy!!! Tui nhất định sẽ nằm xuống mặc cưng muốn làm gì tui thì làm! [Thưởng 100 tích phân]”
Ôn Giản Ngôn nhìn mấy đồng đội đứng ngơ ngác bên cạnh, thản nhiên mỉm cười: “Được rồi, hoàn thành nhiệm vụ!”
Hắn đẩy Tóc Vàng về phía trước, lạnh nhạt nói:
“Chơi tiếp đi nào.”
“???”
Tóc Vàng hoảng sợ nhìn Ôn Giản Ngôn, hốc mắt run rẩy ầng ậng nước mắt.
Mấy người Vân Bích Lam: “…”
Hình như bọn họ đột nhiên hiểu được lý do vì sao tên kia lại sợ người đứng bên cạnh như vậy.
Ừm thì… nhìn từ góc này có vẻ rất giống ma quỷ.
Ôn Giản Ngôn không hề hay biết đồng đội mình đang suy nghĩ gì trong đầu.
Hắn cúi đầu lấy điện thoại di động từ túi ra, quan sát những bức ảnh mình chụp trước đó, đối chiếu ảnh chụp với bản đồ phẳng trong thế giới gương:
“Để tôi suy nghĩ chút đã…”
Mặc dù đây là hạng mục phúc lợi, nhưng Ôn Giản Ngôn nghi ngờ dưới vận khí của bản thân, liệu họ có thể nhận được bất kỳ “phúc lợi” nào không.
Bây giờ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức chỉ tiêu, không chỉ thành công bắt cóc Tóc Vàng mà còn vô tình nhận được đạo cụ ẩn cấp khó của hạng mục.
Vậy mục tiêu hàng đầu tiếp theo chính là thông qua hạng mục bằng con đường ngắn nhất.
Chẳng bao lâu sau Ôn Giản Ngôn đã vạch xong một tuyến đường trong đầu.
Nếu đi theo con đường này, bọn họ chỉ cần trải qua nhiều nhất mười phòng là qua cửa. Nhưng…
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên một chiếc cầu thang đang chậm rãi di chuyển, mắt khẽ nheo lại.
Phải tìm bằng được quy luật chuyển động của cầu thang.
“… Mỗi, cứ mỗi mười lăm phút cầu thang xoay tròn theo chiều thuận kim đồng hồ, mỗi đội qua màn, thời gian sẽ giảm năm phút.”
Tóc Vàng đứng cạnh chú ý thấy tầm mắt Ôn Giản Ngôn, nhỏ giọng yếu ớt nói.
Mấy người còn lại giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn gã.
Thình lình bị ánh mắt của nhiều người quan sát khiến Tóc Vàng giật bắn lên, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
“Sao, làm sao thế?”
Cùng với thiên phú thị giác tăng mạnh thì khả năng quan sát của gã cũng được cường hóa và nâng cao, đặc biệt là khi gã tiến vào đây lâu hơn nhóm Ôn Giản Ngôn, do đó càng hiểu rõ hơn về quy luật di chuyển của các bậc thang này.
“Thật hay giả vậy?”
Vân Bích Lam nheo hai mắt: “Hay là mày định đánh lừa bọn tao bằng quy luật giả rồi dụ bọn tao chạm mặt đồng đội mày?”
“Không, không, tôi, tôi… Tôi không nói dối!”
Mặt mũi Tóc Vàng đỏ lừ, nói năng lắp bắp không rõ ràng.
Gã lo lắng lén liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn một cái, dường như sợ hắn hiểu lầm mình chơi chiêu.
Mặc dù gã nhát gan nhưng năng lực tư duy nghiêm túc vẫn có.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tóc Vàng hiểu rằng mạng sống của mình đã bị người trước mặt nắm chắc trong lòng bàn tay, điều duy nhất gã có thể làm lúc này chính là phối hợp và chứng minh năng lực của bản thân. Chỉ có như vậy gã mới không bị đội ngũ bỏ lại.
… Ít nhất, hắn ta vẫn luôn ở đây.
Tóc Vàng co người lùi về sau.
Năm phút sau, Ôn Giản Ngôn rời mắt khỏi cầu thang cách đó không xa:
“Đúng là vậy thật.”
Khả năng này thật sự rất hữu ích.
Bảo sao đội lính đánh thuê kia cứ muốn mang Tóc Vang vào đội.
Ôn Giản Ngôn hứng thú nhìn kỹ Tóc Vàng trước mặt, ánh mắt chuyên chú như đang nhìn miếng thịt xông khói thơm phức treo trên tường trước Tết đông.
Hắn nhếch khóe môi:
“Giỏi lắm.”
“…!!!”
Tóc Vàng giật mình, gần như sinh ra phản ứng căng thẳng trước nụ cười của Ôn Giản Ngôn, cơ hồ theo bản năng trốn phắt về sau, phải mất một lúc gã mới nhận ra đối phương đang khen ngợi mình. Gã ngập ngừng nói:
“Cảm, cảm ơn.”
Dựa trên manh mối do Tóc Vàng cung cấp, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng vạch lại tuyến đường:
“Nếu đã như vậy, chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra rồi đi thẳng về phía trước: “Đi thôi, rất nhanh chúng ta có thể qua màn hạng mục.”
Bên trong căn phòng ở phía trên cùng xa xa.
“Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Các thành viên trong đội nhìn Hôi Thành: “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“…”
Hôi Thành khẽ nheo mắt.
Thiên phú của Tóc Vàng là mấu chốt để bọn chúng tìm mục tiêu nhiệm vụ, thế nhưng bây giờ đối phương lại bị mục tiêu bắt cóc, đúng là nhà dột còn gặp mưa rào suốt đêm.
Chết tiệt thật.
Chẳng qua, chỉ cần mục tiêu còn chưa rời khỏi hạng mục thì gã vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
“Chúng ta đuổi theo…”
Hôi Thành vừa nói vừa quay đầu nhìn đồng đội mình.
“Tí tách, tí tách.”
Âm thanh nhỏ giọt của thứ gì đó vang lên.
Hôi Thành ngẩn người, bất giác quay đầu nhìn lão tam. Chỉ thấy ba lô sau lưng đối phương nặng trịch trĩu xuống, máu nhớt đỏ tươi bên trong từ từ chảy ra, chậm rãi nhỏ “tí tách” xuống đất.
Đồng tử của gã co rụt.
“Sao vậy?” Lão Tam nghi hoặc hỏi.
“Mày… trong ba lô mày có gì vậy?”
Hôi Thành tái mặt, chậm rãi hỏi.
“Có cái gì đâu.” Lão Tam đáp.
“Xoẹt…”
Theo bước chân gã, khóa kéo của chiếc ba lô nặng trịch được kéo ra, mặt mày Lão Tam u ám, đồng tử hoảng sợ trợn trừng từ trong bóng tối vọng lại.
Không biết từ bao giờ, đồng tử của gã đã biến thành hình chữ nhật.
Khi gã mở miệng lần nữa, dường như có mùi máu tươi thoang thoảng bay ra: “Có chuyện gì vậy?”
Hình như có “be be” nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng gã.
[Quy tắc thứ hai của cửa hàng quà tặng Công viên giải trí Mộng Ảo
Sẽ không có đổ máu, không có âm thanaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah, không có đi lại, không có ăn thịt người xung quanh cửa hàng.]
*
Khó có thể nói được rằng đoạn đường tiếp theo vô cùng suôn sẻ.
Sau khi gian khổ thoát khỏi căn phòng, Vân Bích Lam vừa thở hổn hển vừa buồn bực nói:
“Quái lạ, hình như chúng ta luôn gặp xui xẻo suốt dọc đường đi.”
Mở rương bảo vật mười cái thì hết tám cái là đạo cụ tiêu cực, bàn xoay cũng luôn xoay vào trạng thái debuff, nhiệm vụ nhận được có tính nguy hiểm rất cao. Mặc dù lần nào cũng hóa nguy thành an, song nó vẫn khiến người ta tức sôi máu.
Elise đồng ý gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô thở dài: “Đây là lần đầu trong sự nghiệp bàn tay vàng tôi đây gặp xui xẻo, quá kỳ lạ…”
“…”
Ánh mắt lơ đễnh của Ôn Giản Ngôn chớp chớp. Đoạn hắn ho nhẹ một tiếng, cất bước đi về phía trước: “Đi thôi, dựa theo phỏng đoán trước đó của chúng ta, qua cánh cửa này hẳn là có thể qua màn hạng mục.”
Vân Bích Lam thở dài:
“Đi nào.”
Chìa khóa bằng bạc cắm vào ổ khóa phát ra tiếng va chạm kim loại nhẹ. Chỉ nghe thấy “rắc” một cái, cửa phòng chậm rãi mở ra trước mặt mấy người, lộ ra quảng trường Công viên giải trí quen thuộc.
Âm nhạc dễ nghe bay bổng khắp không gian, con cừu bán vé vẫy tay chào họ:
“Chúc mừng các bạn đã qua màn! Xin vui lòng tiếp tục di chuyển về phía trước, rất nhiều hạng mục đang chờ đón mọi người trong khuôn viên!”
Ôn Giản Ngôn cất bước về phía trước.
Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.
Kỳ lạ.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng đám người kia sẽ cố gắng chặn họ trên đường qua màn, kết quả không ngờ suốt dọc đường đi chưa từng thấy chúng xuất hiện lần nào…
Cửa phòng trước mặt chậm rãi đóng lại, che khuất mê cung vặn vẹo bên trong.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, đi về phía đồng đội đang chờ mình cách đó không xa.
Văn Nhã cúi đầu nhìn điện thoại, nét mặt thả lỏng thấy rõ:
“Chúng ta chỉ dùng tổng cộng có bốn mươi phút.”
Cách thời gian ba giờ còn hai giờ hai mươi phút, theo mặt lý thuyết cũng đủ dùng.
Vân Bích Lam xoa tay hầm hè:
“Đi đi đi, chúng ta đi đến khu ẩm thực.”
Qua màn hạng mục thứ tư và cũng thành công bắt cóc Tóc Vàng, vậy bước tiếp theo của họ chính là tới khu nghỉ ngơi nhân viên phía Đông giải cứu Lilith!
“Nói ra thì,” Ôn Giản Ngôn nhìn Tóc Vàng: “Có phải mày rất tò mò vì sao tao lại bắt mày đúng không?”
Tóc Vàng: “…”
Gã dè dặt gật đầu.
“Tất nhiên là vì mày rất quan trọng.”
Thiếu niên duỗi tay ôm Tóc Vàng đang nơm nớp lo sợ, ra vẻ thần bí nháy mắt: “Tiếp theo phải dựa vào mày rồi.”
Tóc Vàng:???
Gã mờ mịt nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, không hiểu tại sao cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Vì sao…
Cứ có linh cảm xấu nhỉ?!
*
Mười phút sau.
Cả nhóm đến khu Ẩm thực.
Tóc Vàng đứng trước cửa khu Ẩm thực đọc kỹ nội quy.
Nếu đã từng đến Công viên Thư giãn, vậy thì điều gã cần làm tiếp theo là đến quầy hàng bỏng ngô mua loại bỏng ngô đặc biệt hôm nay bán…
Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khu Ẩm thực, rất nhanh đã tìm thấy hướng của quầy bỏng ngô.
Tuy nhiên Tóc Vàng còn chưa kịp bước về trước thì đã nghe thấy giọng Ôn Giản Ngôn truyền đến từ sau lưng: “Này, mày đi đâu thế?”
“?”
Tóc Vàng sửng sốt: “Chúng ta… không phải chúng ta đến mua bỏng ngô à?”
“Đó là chuyện của khi khác.”
Ôn Giản Ngôn thản nhiên đút một tay vào túi, bộ quần áo rộng thùng thình khiến hắn trông có vẻ cà lơ phất phơ. Đoạn, hắn nâng tay lên chỉ về một hướng cách đó không xa:
“Chúng ta đi về phía Đông trước đã.”
Tóc Vàng dõi mắt theo hướng tay hắn chỉ, tầm mắt dừng trên năm chữ [Xin du khách dừng bước].
Gã đờ đẫn mở miệng: “Chờ đã… chẳng lẽ…”
Cảm giác như bước lên thuyền giặc bỗng xuất hiện.
Thiếu niên mỉm cười: “Đúng thế, có chuyện gì vậy?”
Có chuyện gì vậy?
Mày nói có chuyện gì vậy?
Gã cứng nhắc quay đầu, tầm mắt dừng trên điều tám [Quy tắc khu Ẩm thực Công viên giải trí Mộng Ảo] trước mặt… “Xin quý khách dừng bước trước khu vực phía Đông”, rơi vào trầm mặc lâu dài.
Đùa à?
Các người muốn đi đâu cơ?
Lặp lại lần nữa thử coi???