Sống lưng Ôn Giản Ngôn áp chặt vào mặt gương cứng rắn lạnh lẽo, từ cổ đến ngực hắn bị bóng đen dày đặc đè ép, mang đến cảm giác chóng mặt gần như nghẹt thở.
“… Đức Cha.”
Giọng hắn khàn khàn như bị ép ra từ trong cuống họng: “Ngài có đó không?”
Ánh sáng ngoài gương chiếu vào từ đằng sau, luồng sáng di chuyển, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của đồng đội.
Cùng với sự thay đổi của ánh sáng, dường như có ai đó đến gần mặt gương và dùng khớp ngón tay gõ thử lên mấy cái, như thể đang xem xem liệu dưới mặt gương còn một không gian khác không.
Cảm giác rung động mơ hồ truyền đến chồng chéo lên nhịp tim đập dồn dập.
“…”
Bóng tối trước mặt là một khoảng lặng.
Không ai hồi đáp.
…
Ôn Giản Ngôn bị buộc phải ngẩng đầu thở dốc.
Trước mặt hắn là bóng tối dày đặc mà tầm mắt không thể xuyên thủng, giống như mực nước sền sệt và mây đen giăng kín bao phủ người hắn ở bên trong.
Cảm giác đụng chạm như có như không, như ẩn như hiện ban đầu đã hoàn toàn ngưng đọng. Nó biến thành một loại trói chặt vô tình, từng bóng đen lạnh lẽo siết chặt làn da, quấn quanh các bộ phận cơ thể, đã thế còn siết chặt dần theo thời gian.
Từng tấc da thịt đều chìm sâu trong bóng tối lạnh giá.
Cảm giác quấn quanh quá chặt khiến Ôn Giản Ngôn vô thức cuộn tròn người, song ngay lập tức lại bị đè nặng hơn lên mặt gương.
Gáy hắn đập “cốp” vào mặt kính.
Ngoài gương.
Vân Bích Lam đang đặt tay lên gương bỗng ngẩn người, sau đó nhìn chăm chú hơn vào mặt gương.
“Sao vậy?”
Văn Nhã đằng sau truy hỏi: “Cô tìm được manh mối gì chưa?”
“…”
Vân Bích Lam nhíu mày đáp: “Tôi không chắc lắm.”
Dường như bên trong có động tĩnh, nhưng nó thật sự quá nhỏ khiến cô không thể chắc chắn liệu rằng đối phương có bị mắc kẹt bên trong không.
Văn Nhã cụp mắt trầm ngâm một hồi: “Để tôi thử xem.”
Dứt lời, cô bước thẳng qua Tóc Vàng đang khóc lóc sướt mướt.
Lần này Ôn Giản Ngôn bị đụng hoa mắt chóng mặt, đầu óc ù đi.
Dù vậy hắn vẫn nhanh chóng dùng não suy nghĩ.
Tình hình lúc này hơi lạ.
Ôn Giản Ngôn chắc chắn mình không vi phạm nội quy.
Phó bản này vẫn chưa kết thúc, mảnh vỡ linh hồn của đối phương cũng tạm thời chưa có tung tích, tức là giao dịch giữa họ vẫn đang tiến hành.
Sát ý tiềm tàng trong đáy lòng y tạm thời còn chưa bại lộ.
Theo một ý nghĩa nào đó, lần tiến vào thế giới gương này cũng là sự ngầm đồng thuận của đối phương.
Vu Chúc không có lý do và cũng không nên xé rách mặt nạ xuống tay với hắn vào lúc này.
“Vu Chúc? Vu Chúc!”
Ôn Giản Ngôn thử gọi tên.
“…”
Giữa bóng đêm tĩnh mịch, bóng đen lặng lẽ cuộn trào, không ai hồi đáp.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi nheo hai mắt, đáy mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Hắn nhận ra rằng, người kia đã không xuất hiện ngay từ lúc đầu.
Cho dù những bóng đen tượng trưng cho sự tồn tại của y đang trôi nổi vô định quanh người hắn, nhưng “cơ thể” tồn tại của Vu Chúc vẫn chưa từng xuất hiện một lần nào.
Lại nhớ đến hành trình trong gương ở trường cấp ba Đức tài…
Vào lúc trước khi được đánh thức, y không có chút ý thức nào, bóng đen cũng giống như những vật chết bình thường, không có ý thức và phản ứng.
Hay nói cách khác…
Có lẽ “cơ thể” xuất hiện mới có nghĩa là đối phương đang mang trong mình lý trí và ý thức, mà khi “cơ thể” biến mất, những bóng đen này chỉ là một vật thể không có ý thức, sức mạnh sẽ bị bản năng thuần túy chi phối.
Nếu đúng như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích.
Bởi vì “ấn ký” trên người nên bóng đen không công kích hắn, thậm chí rất có khả năng xem hắn như là đồng loại. Mà sau khi hắn kéo nhân loại thứ hai tiến vào, trạng thái bình tĩnh say ngủ của chúng bị phá vỡ, những lực lượng mất khống chế ấy bắt đầu tấn công kẻ xâm nhập.
“Ưm…”
Trong lúc Ôn Giản Ngôn trầm tư, không biết đám bóng đen kia đã quấn đùi hắn từ khi nào.
Thuốc giảm đau đã hết tác dụng.
Cơn đau biến mất trong khoảng thời gian trước đó như thể chỉ là sự đánh lừa giác quan. Sau khi tác dụng của thuốc biến mất, tất cả cảm giác đều bị cơ thể tăng lên gấp bội để trả thù.
Dưới sự chèn ép của ngoại lực, lớp vải hơi thô ráp chậm rãi mài mòn làn da mẫn cảm, vừa nóng rát lại vừa ngừa ngáy, mang tới cảm giác ngứa râm ran mãnh liệt đầy xấu hổ.
“Đệt mợ!”
Ôn Giản Ngôn không kìm được buông lời chửi thề.
Hắn rùng mình một cái, cuộn tròn mình lại theo bản năng.
Cuối cùng lần này, bóng đen, thứ mà hắn gọi nãy giờ vẫn không nhúc nhích cũng có phản ứng.
Cơ thể vô thức cuộn tròn của Ôn Giản Ngôn buộc phải duỗi thẳng trước tác động của ngoại lực, giống như loài sò bị cạy lớp vỏ cứng rắn, buộc phải lộ ra phần thịt mềm mại trắng nõn và không có khả năng phòng vệ bên trong.
Ngay giây tiếp theo, bóng đen lạnh lẽo chui vào khe hở giữa làn da và vải dệt.
“*** mẹ!!”
Ôn Giản Ngôn giật bắn lên.
Hắn hít hà một hơi, đồng tử co lại vì hoảng sợ, buông lời nguyền rủa theo bản năng: “Bị điên à!!!”
Làn da nóng bỏng như lửa bị đám xúc tu màu đen lạnh lẽo nghiền ép tra tấn. Chúng ác ý, tàn nhẫn như muốn bức ép nhân loại dưới thân phát ra càng nhiều âm thanh và phản kháng hơn.
“Mẹ mày, sao mày còn biến thái hơn cả trước!”
Ôn Giản Ngôn muốn điên rồi, cả người hắn giật bắn lên.
Dưới sự kích thích đau đớn, hốc mắt của hắn đỏ hoe, khóe mắt bị ép ra chút ánh nước, nước mắt sinh lý làm ướt hàng mi:
“Đờ mờ! Thả tao ra!”
Ngoài gương.
Văn Nhã đặt lòng bàn tay lên mặt gương hơi chấn động, hai mắt híp lại: “Hẳn là không sai.”
Chỉ cần xác định được vị trí của đồng đội, các bước tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều vì trong hệ thống cửa hàng liên quan có bán đạo cụ kéo được đồng đội ra ngoài.
Tuy nhiên khoảng cách sử dụng đạo cụ vô cùng hạn chế, chênh lệch giữa các cấp độ rất lớn, hiệu quả cũng không ổn định. Nếu không nắm chắc vị trí chính xác của đồng đội thì xác suất thất bại là rất cao.
Văn Nhã cắn răng đổi đạo cụ “Vuốt lưỡi câu” cao cấp nhất trong cửa hàng của mình.
Vài giây sau, vuốt lưỡi câu biến thành những điểm sáng rồi biến mất.
Có vẻ như nó đã thất bại.
Thấy vậy, đáy lòng mọi người đều chùng xuống.
Vân Bích Lam tiến lên: “Để tôi thử xem.”
Cô có cấp bậc cao nhất trong những streamer có mặt ở đây, và cấp bậc trung tâm mua sắm đang mở của cô cũng là cao nhất.
Chẳng mấy chốc Vân Bích Lam đã đổi đạo cụ cao cấp hơn và kích hoạt.
Vuốt lưỡi câu kim loại chui vào gương, tựa như lưỡi câu rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
“…”
Tất cả mọi người bất giác nín thở, hồi hộp chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua có vẻ cực kỳ gian khổ.
Đột nhiên, móng vuốt chuyện động dữ dội!
Nương theo cơn chấn động nhẹ, sợi dây thép dài chậm rãi kéo ra khỏi gương.
Giây tiếp theo, Ôn Giản Ngôn được vuốt sắt túm chặt cổ áo lôi ra ngoài, ngã nhào xuống đất.
“!!!”
Ánh mắt mấy người Vân Bích Lam sáng rực. Cả đám nháo nhào xúm lại, mồm năm miệng mười quan tâm thăm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Có thể đứng lên được không?”
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“…”
Ôn Giản Ngôn mất hết sức lực nằm ườn dưới đất, đầu óc có chút chếnh choáng, phải mất năm giây mới nhận ra rằng mình đã được kéo khỏi gương.
“Không, tôi không sao.”
Hắn lắc đầu thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau kiếp nạn, khàn giọng đáp.
Mấy người còn lại giật mình vì khuôn mặt ngẩng lên của hắn.
Gò má đối phương dính vệt ửng hồng bệnh hoạn, hốc mắt và chóp mũi hơi đỏ như vừa bị bắt nạt, hàng mi ướt sũng, đôi mắt màu hổ phách mơ hồ cũng đẫm lệ.
“Sao vậy?” Vân Bích Lam lo lắng hỏi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu, cắn răng nói: “Không sao hết.”
Hắn vịn tay đồng đội đứng dậy, vừa mới đứng thẳng thì hai chân đã run rẩy loạng choạng.
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn hơi thay đổi.
“Cậu bị thương à?” Văn Nhã tóm gọn động tác khựng lại nhỏ bé của đối phương, lo lắng chau mày hỏi.
“…”
Ôn Giản Ngôn nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười méo mó: “Đúng vậy, chẳng qua chỉ là vết thương cũ, vừa rồi bất cẩn đụng phải mà thôi.”
Hắn mở cửa hàng đổi thuốc giảm đau, sau đó nhanh chóng nhét vào cổ họng, cuối cùng sắc mặt mới dần bình thường trở lại.
“Tóc Vàng đâu?”
Hắn nhìn xung quanh và hỏi.
Lúc này mấy người Vân Bích Lam mới nhận ra, vừa rồi bởi vì các cô quá lo cho sự an nguy của đồng đội mà nhất thời quên mất con tin!
Bọn họ liếc nhau, cảm nhận được sự hốt hoảng trong mắt đồng đội.
Vân Bích Lam chạy ào ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ Tóc Vàng vói tay vào dưới bàn quay lấy chìa khóa.
Hiển nhiên gã đã nhân lúc hỗn loạn vừa rồi lén lút chạy ra ngoài và tới chỗ bàn quay.
Nom thấy mình bị phát hiện, Tóc Vàng nhảy dựng lên rồi cầm mấy chiếc chìa khóa chạy về phía cửa. Gã nhanh chóng mở một cánh cửa, mau mau chóng chóng co giò bỏ chạy.
“Đuổi theo! Tên kia đang chạy trốn!”
Vân Bích Lam nghiến răng nâng chân đuổi theo, mấy người còn lại cũng nháo nhào bám sát.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn dừng bước.
Như nghĩ tới điều gì đó, hắn quay đầu nhìn lướt qua bồn tắm.
Có thứ gì đó sáng lấp lánh dưới đáy bồn, có lẽ nó chính là đạo cụ hắn nhìn thấy trước khi vào gương.
Hắn cầm lấy nó rồi chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào đạo cụ, âm thanh quen thuộc của hệ thống vang bên tai: “Chúc mừng streamer nhận được đạo cụ (cấp khó) trong phó bản!”
[Tiến độ thu thập 2/6]
… lại là cấp khó!
Hai mắt Ôn Giản Ngôn sáng ngời.
Hắn không có thời gian quan sát hình dáng đạo cụ, tiện tay nhét nó vào trong túi mình, sau đó vội vàng xoay người chạy theo đồng đội.
Dù sao bây giờ bắt được Tóc Vàng vẫn quan trọng hơn.
*
Bên ngoài căn phòng nào đó phía trên.
“Này, người đâu mất rồi?”
Hôi Thành đi trước ngoảnh đầu, bị dọa sửng sốt.
Sau lưng trống trơn.
Chỉ mới vài giây ngắn ngủi, Tóc Vàng vừa mới đi gần bọn chúng đã biến mất không thấy tăm tích, cũng không để lại chút dấu vết gì, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Này, chúng mày đừng đi nữa!” Hôi Thành gọi mấy tên đồng đội khác, đanh mặt mở lời: “Tóc Vàng biến mất rồi!”
“Cái gì?”
Những người còn lại đều ngẩn ra, dừng bước. Bọn chúng xoay người quay về phòng cũ, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tóc Vàng.
Tuy nhiên gian phòng trước mặt hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ chỗ nào để giấu người.
Vậy mà Tóc Vàng lại biến mất tăm mất tích không rõ lý do.
Sao loại chuyện này có thể xảy ra?!
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Mấy người còn lại nhìn Hôi Thành.
Hôi Thành trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Không cần quan tâm đến nó, chúng ta đi tiếp.”
Dù rằng không có Tóc Vàng sẽ khá phiền phức, nhưng dẫu sao hiện tại bọn chúng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, lãng phí thời gian qua màn vì gã là hành vi không lý trí.
Đang lúc mấy người rời khỏi căn phòng đi tới hành lang, điện thoại di động của Hôi Thành bỗng rung lên hai tiếng.
Gã mở điện thoại, không khỏi sững sờ.
Đó là Tóc Vàng.
“Sao thế?” Các đồng đội khác hỏi.
Hôi Thành bước nhanh đến bên cửa sổ, vừa đi vừa nói: “Hắn nói chúng ta hãy nhìn xuống dưới, hướng năm giờ.”
Hiển nhiên bọn chúng đang ở trong tầm nhìn của Tóc Vàng, nếu không gã đã không biết bọn họ ở đâu.
Hôi Thành đứng bên cửa sổ, dõi mắt theo hướng Tóc Vàng nói trong tin nhắn.
Rất nhanh ánh mắt của gã đã dừng lại ở hành lang trong suốt, đồng tử không khỏi khẽ co rụt lại:
“Mau nhìn!”
Mấy đồng đội khác nháo nhào tiến lên nhìn về phía đó.
Hôi Thành hít hà!
“Đó là mục tiêu nhiệm vụ!”
Hắn thật sự chưa chết!
*
Ôn Giản Ngôn dừng lại.
Cách đó không xa, Tóc Vàng đang cố thoát khỏi tay hai đồng đội bưu hãn của hắn. Bây giờ gã đang khóc lóc trốn trong một góc, bị Vân Bích Lam và Văn Nhã đập cho một trận.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bắt được là tốt rồi.
Nhưng…
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn nhận ra ánh mắt đăm đăm đến từ nơi nào.
Hắn quay đầu nhìn, nhanh chóng chạm phải tầm mắt và khuôn mặt xanh mét của Hôi Thành ở gần đó.
Ồ, đã bị phát hiện.
Thiếu niên nhướng mày quay đầu nhìn Tóc Vàng đang co người phía xa.
Hóa ra còn dám lén lút chạy trốn rồi gửi tin nhắn cầu cứu cho đồng đội à, xem ra tên này không vô dụng như hắn nghĩ.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn nhìn qua góc độ quan sát của Hôi Thành, nhận thấy nếu từ hướng đó gã chỉ có thể trông thấy bản thân mà không thể nhìn thấy Tóc Vàng đang bị đồng đội hắn vây quanh đánh đập.
Hay lắm.
Độ cong bên môi hắn càng sâu hơn.
“Dừng lại chút đã.”
Ôn Giản Ngôn đi qua kéo hai đồng đội còn chưa phát tiết xong ra, rề rà khuyên nhủ: “Đừng đánh nữa, đánh chết là hỏng chuyện.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
2. Tình Thương Nhất Sinh
3. Thế Thân Hoàn Hảo
4. Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ
=====================================
Tóc Vàng ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn thiếu niên trước mặt.
Đối phương cụp mắt nhìn gã, khóe mắt mang theo ý cười nhè nhẹ, đôi mắt hổ phách lộ rõ dưới ánh đèn, mang theo khí chất cực kỳ thân thiện.
Ôn Giản Ngôn bước từng bước tới.
Hắn vươn tay đỡ Tóc Vàng dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người gã.
“Không sao chứ?”
Thiếu niên ân cần thăm hỏi.
“…”
Tóc Vàng ngơ ngác lắc đầu.
Không hiểu vì sao dáng vẻ đối phương túm gã chạy trốn trong gương lại hiện lên trong đầu gã.
Có lẽ hắn ta… không hề đáng sợ như mình tưởng tượng?
“Không có việc gì là tốt rồi.”
Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, thân mật duỗi tay choàng cổ gã, kéo gã ra khỏi điểm mù thị giác vừa rồi, đoạn duỗi tay chỉ ra ngoài:
“Anh xem.”
Tóc Vàng ngẩng đầu dõi mắt theo hướng hắn chỉ.
Khuôn mặt xanh mét của Hôi Thành xuất hiện trong tầm mắt gã.
“….???!!!”
Tóc Vàng lạnh gáy, da đầu tê dại, cơ thể cứng đờ, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại…
Tiêu rồi tiêu rồi!
Việc gã báo tin đã bị phát hiện!!!
Dường như nhận thấy cơ thể căng cứng của Tóc Vàng dưới cánh tay, Ôn Giản Ngôn khẽ bật cười:
“Căng thẳng cái gì?”
“Nếu đã liên lạc…”
Hắn nheo mắt lại, con ngươi hổ phách mang theo một chút ý cười như có như không, giống như loài mèo vờn mồi, có cảm giác xấu xa tinh nghịch:
“Sao không chào hỏi bạn cũ?”
Trong căn phòng phía đầu.
Thị lực của mấy người Hôi Thành không tốt như Tóc Vàng.
Gã chỉ có thể nhìn thấy, dường như nhân vật mục tiêu nhận ra tầm mắt của gã, sau đó hắn đi về phía điểm mù thị giác của gã, và rồi hắn cùng Tóc Vàng xuất hiện trong tầm mắt.
Hai người như hai anh em kề vai sát cánh, dường như trên mặt còn nở nụ cười, vẫy tay chào hỏi bên này.
“…”
Vẻ mặt Hôi Thành lạnh lẽo như có thể kết thành băng.
“Mẹ kiếp! Bảo sao mỗi lần chuẩn bị động thủ nó đều vô dụng như vậy! Quả nhiên nó là nội ứng!!”
Lão Tam nóng nảy nhảy dựng lên: “Bọn nó thông đồng với nhau từ đời nào rồi! Mẹ kiếp!”
“Tao biết ngay mà, suốt dọc đường đi thằng ranh kia đều dùng diễn xuất lố lăng của nó lừa gạt chúng ta…” Một đồng đội khác nghiến răng kèn kẹt, gằn từng chữ nói: “Con mẹ nó, hóa ra đã móc nối với phe địch từ lâu rồi.”
Bên dưới.
Ôn Giản Ngôn vừa cười tủm tỉm vẫy tay, vừa dùng một tay thân mật ôm vai Tóc Vàng: “Mày đoán xem, đồng đội cũ của mày sẽ nghĩ gì về bạn mới của mày?”
“…”
Mặt mày Tóc Vàng tái mét, cơ thể cứng đờ, không tự chủ được run lên.
“Hình như không vui cho lắm.”
Ôn Giản Ngôn “Chậc” một tiếng, lắc đầu cười thầm.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng lấy điện thoại khỏi túi Tóc Vàng.
Bởi vì quá vội nên màn hình điện thoại chưa kịp tắt, vẫn ở giao diện gửi tin.
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn qua, nhướng mày:
“Quả nhiên, bởi vì đang bị truy đuổi cộng thêm thời gian khẩn cấp nên mày chưa kịp giải thích nguyên nhân sự tình, chỉ bảo bọn nó nhìn về hướng này đúng không?”
“Đã vậy, mày đoán xem bọn nó cảm thấy mày đang nhắc nhở…”
Đáy mắt thiếu niên hiện lên ý cười, hắn hơi nghiêng đầu lại gần đối phương, con ngươi chuyển động về phía đuôi mắt rồi liếc nhẹ nhìn lên trên, giọng nói dịu dàng ngọt ngào:
“Hay đang khiêu khích?”
“Tao tin, chắc chắn bọn chúng rất muốn tự mình tìm hiểu.”
Tóc Vàng ngơ ngác.
Ánh mắt của gã đảo quanh một lượt, cuối cùng dừng trên khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn.
Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp tựa như thiên sứ dưới vầng hào quang, trên môi hắn nở nụ cười, dáng vẻ yếu ớt trước đây đã bị quét sạch không còn, giờ phút này trong mắt Tóc Vàng, trông hắn thực sự như loài ma quỷ khủng bố.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi gã, nhẹ giọng chêm lời:
“Đây là lần cuối cùng, đã hiểu chứ?”