Chào Em, Bảo Bối!

Chương 92: KẾT HÔN



Editor: Boomtini

Giang Niên trước kia cũng đã từng tưởng tượng một ngày nào đó kết hôn ở tuôi đôi mươi sẽ như thế nào.

Cô gái nào ở độ tuổi thiếu nữ cũng từng dừng lại ngắm nhìn mỗi khi đi ngang qua cửa hàng váy cưới, nhìn một lượt xung quanh tiệm. Nếu có bạn bên cạnh, nhất định cả hai sẽ cùng nhau bàn luận —–

“Cậu thích chiếc váy cưới nào nhất?”

Khi Giang Niên còn học cấp hai, cô rất thích một chiếc váy cưới màu trắng ở tiệm váy cưới cách trường học một con phố.

Có một đoạn thời gian rất dài, Giang Niên cùng Kỳ Thư Nam cùng nhau đứng ở đó nhìn mãi không thôi, có đôi khi thấy cô dâu mặc thử, Giang Niên không khỏi trầm trồ một lúc.

Lúc ấy, cô cũng nghĩ đến hình ảnh người bạn đời của mình sau này.

Nhưng dù nghĩ có một trăm lần đi chăng nữa, Giang Niên cũng không dám nghĩ đến sẽ là một Lục Trạch hoàn mỹ thế này đứng trước mặt cô.

Cô mặc một kiện váy cưới sang trọng và cao quý vô cùng, đẹp đến mức bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ khen ngợi, cô khoác tay ba Giang đi từng bước hướng về phía Lục Trạch trước ánh nhìn chăm chú của mọi người trong lễ đường .

Lục Trạch hôm nay cũng mặc một bộ tây trang màu đen.

Đã gần mười năm qua đi, thiếu niên lười nhác mặc bộ đồng phục xanh trắng đơn giản, sạch sẽ lúc ấy, bây giờ đã trở thành một người đàn ông chững chạc, ổn trọng.

Cảm giác thanh xuân lúc đó đã phai nhạt dần, Lục Trạch của hiện tại còn hút mắt hơn, giống như qua bao năm tháng, một ít khí chất còn lại khi ấy đã bộc lộ hoàn toàn ra ngoài.

Gương mặt của anh thậm chí còn đẹp hơn hồi cấp ba.

Lúc ấy tóc anh cứ để xõa tung mềm mại, rũ xuống tự nhiên, hiện tại Lục Trạch đã thay đổi kiểu tóc rồi.

Đẹp trai vô cùng.

Có vẻ như những năm qua, hai người bọn họ đã thay đổi rấy nhiều.

Giang Niên hồi tưởng lại từng chút qua mỗi bước đi.

Lúc ấy, cô nhạy cảm và nhút nhát, thậm chí đâu có còn có chút tự ti không thể hiểu được.

Luôn cảm thấy bản thân mình không bằng người khác, cô cũng cảm thấy mình là người không đáng được yêu thích.

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cũng được nhiều người khích lệ, dường như cô đã dần trường thành trong ánh mắt tràn ngập tin tưởng và cổ vũ của người thiếu niên ấy.

Tối hôm qua ngủ ở nhà, cô cùng mẹ Giang xem lại những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của mình.

Mẹ Giang vừa cười vừa nói: “Hồi con một tuổi rất ầm ĩ, mẹ muốn đi làm lại, kết quả vừa bước chân ra khỏi cửa con đã khóc rồi, còn rất dễ bị ốm, khóc đến nỗi sọ não của mẹ cũng lên tiếng. Mẹ không có cách nào khác, chỉ có thể để ba con ra ngoài đi làm, mẹ từ chức trước, đợi con lớn một chút rồi đi làm lại.”

“Sau đó đến lúc đi học, thành tích của con rất tốt, tốt đến mức ba mẹ không ngờ đến. Niên Niên, mẹ biết con từ nhỏ đến lớn đều tự gây áp lực cho bản thân mình, ba mẹ đều biết cả. Ba mẹ thích khoe thành tích của con với bạn bè, nhưng không nghĩ đến chuyện này vô hình lại gây áp lực cho con.”

“Khi con học cấp ba, đặc biệt là năm lớp mười, ba mẹ đều loáng thoáng nhận ra tâm lý của con có chút vấn đề. Con quá mức nhạy cảm, lúc đó mẹ với ba cũng không dám cùng con nói chuyện quá nhiều, sợ con hơi chút lại suy nghĩ nhiều, sau đó lại tự tạo áp lực cho mình.”

“Có đôi khi mẹ muốn con vào được một trường đại học tốt, nhưng có đôi khi lại cảm thấy không ấy thà rằng từ nhỏ thành tích con không quá tốt, như vậy có lẽ sẽ vui vẻ một chút, cứ như Thi Lam vậy, luôn luôn vui vẻ.”

“Cho nên sau khi con quen biết A Trạch, mẹ với ba con vui lắm. Có thể cảm nhận được ở trước mặt nó con đều thả lỏng, thoải mái, năm mười hai con cũng đã bớt căng thẳng hơn rồi. Thật ra ba mẹ cũng không cấm cản việc yêu sớm, con cứ hạnh phúc vậy là tốt rồi.”

“Niên Niên, con luôn nói với mẹ rằng con không giỏi chút nào, xung quanh có nhiều người ưu tú như vậy kia mà. Thực ra con không biết”, mẹ Giang chỉ vào ảnh Giang Niên là sinh viên ưu tú đại diện phát biểu ở lễ tốt nghiệp, cười nói với Giang Niên, “Cô dì chú bác của con hâm mộ mẹ lắm, vì có cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại có chí tiến thủ như con.”

Giang Niên không nghĩ đến mẹ Giang nói với cô nhiều như vậy.

Lúc đầu cô muốn cười, nhưng không hiểu tại sao lại rất cảm động, nhịn không được nhào vào lòng mẹ Giang khóc òa.

Chuyện là, mẹ Giang nói không sai.

Hồi còn học lớp mười bởi vì cô tự gây áp lực cho mình quá lớn, đã thoáng cảm thấy bản thân mình có những dấu hiệu suy sụp rồi.

Có khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì khóc, cô mơ thấy mình thi rất tệ.

Bản thân cô cũng biết điều đó, nhưng lúc ấy bản thân cô giống như đi vào con hẻm nhỏ, đi thế nào cũng không ra được.

Nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì khóc, cô cũng không dám đi ngủ lại, sau đó lại ôm chăn cứ vậy mà thức.

Vừa khóc vừa nghĩ, nếu cô thật sự thi đại học kém, không đậu được vào một trường đại học tốt thì ba mẹ sẽ phải đối mặt với hàng xóm, họ hàng thế nào.

Cũng có khả năng chuyện này trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người hàng xóm rằng: “Nghe nói con gái nhà họ Giang kia ba mẹ kể rằng thành tích khá tốt, mà thi đại học kém thế à, cũng không biết bình thường lấy cái gì tốt để khoe ra nữa.”

Giang Niên sợ, thật sự rất sợ.

Cô biết rằng ngay cả khi cô thực sự thi trượt, ba mẹ tuyệt đối cũng không trách cô nửa lời, Giang Niên vẫn sợ chết khiếp, dần dà theo thời gian, nó đã trở thành nút thắt trong lòng cô và ác mộng hằng đêm.



Không thể cứ mãi như vậy được.

Bản thân Giang Niên thật sự rất sợ, cứ tiếp tục như vậy thì năm lớp 11, 12 làm sao chịu cho nổi.

Nhưng mà, cô thật sự may mắn, mọi người thấy đấy, cô gặp được Lục Trạch.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Giang Niên cảm thấy tâm lý của chính mình đã mạnh mẽ hơn thời điểm đó rất nhiều lần.

Cho dù thất bại, cho dù bị phê bình, cho dù bị rất nhiều người không thích, Giang Niên vẫn có thể thản nhiên ung dung.

Cô hiện tại sống rất minh bạch, cần gì phải để ý đến suy nghĩ của một người xa lạ, chỉ cần người cô thích thích cô là đủ rồi.

Nhưng Giang Niên của lúc đó không được như vậy, hoàn toàn không hiểu.

16 tuổi, Giang Niên nhạy cảm và tràn đầy lo lắng, cô rất yêu thế giới này, nhưng lại sợ thế giới này không yêu mến cô.

Đôi khi nghĩ lại, Giang Niên không khỏi mỉm cười, thật sự muốn ôm chính mình của lúc đó vào lòng.

Sau đó, hòa giải với chính mình.

Giống như ôm mẹ cô bây giờ vậy, tất cả những oán hận, không cam lòng nhiều năm trước đều giải hòa.

Mẹ Giang ôm Giang Niên, nhẹ nhàng vỗ về.

“Niên Niên, con có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy thì tốt rồi. Ba mẹ thật sự rất vui khi có con gái như con.” Mẹ Giang cười, “Ba mẹ hiện tại cũng già rồi, không hy vọng gì khác, chỉ mong con hạnh phúc sau khi kết hôn, lúc muốn khóc thì cứ khóc, lúc muốn cười thì cứ thoải mái cười, con mãi mãi là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, thật sự.”

Mũi Giang Niên càng chua xót, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống.

Cô biết, cô vẫn luôn biết.

Cô cũng thật hạnh phúc biết bao khi được làm con ba mẹ.

Thật giống như —–

Giang Niên ngẩng đầu nhìn ba đang khoanh tay, không khỏi nở nụ cười.

Thời gian thật sự đã thay đổi quá nhiều điều.

Tối qua lúc lật album ảnh, nhìn lại bản thân mình trước đây, cô đã vô cùng bất ngờ vì mình đã thay đổi nhiều như vậy.

Nhưng vẫn có rất nhiều thứ không thay đổi.

Tỷ như —–

Ánh mắt của Lục Trạch nhìn cô.

Lấp lánh, dịu dàng và cưng chiều, như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.

Cũng thật sự từng bước một, từ đồng phục đến váy cưới.

Giang Niên bước đến trước mặt Lục Trạch, ngẩng đầu cười với người đàn ông tuấn lãng sắp trở thành chồng hợp pháp của cô.

Ba Giang trịnh trọng trao tay Giang Niên cho Lục Trạch: “A Trạch, ba giao Niên Niên cho con, về sau con nhất định phải đối tốt với nó, không được bắt nạt nó. Ba chỉ có một đứa con gái thôi, cực khổ nuôi nó lớn đến hôm nay, con cũng không được phụ lòng nó.”

Giang Niên không khỏi bật cười.

Lục Trạch lại càng nghiêm túc hơn: “Ba, người yên tâm, kết hôn với Giang Niên là ước mong của con, con nhất định sẽ trân trọng và khiến cô ấy hạnh phúc.”

Ba Giang mỉm cười hạnh phúc.

Nếu nghe từ người khác, ông có khi còn hơi nghi ngờ, nhưng khi nghe Lục Trạch nói vậy với ông, ba Giang lại vô cùng tin tưởng.

Cái khác không nói, Lục Trạch đối với Giang Niên thế nào trong những năm qua, người làm cha làm mẹ như bọn họ đương nhiên thấy rõ hơn ai hết.

Bọn họ tin tưởng Lục Trạch.

Khi Giang Niên đứng trên sân khấu ở lễ đường, câu hỏi kia của chủ sự hỏi cô dâu chú rể cũng thực sự trịnh trọng vô cùng.

Câu nói “Tôi nguyện ý” của cô thậm chí còn trịnh trọng hơn.

Thật cảm tạ trời cao, đời này đã cho cô cơ hội gặp được Lục Trạch.

Cô cũng tin rằng, tương lai sau này họ vẫn sẽ hạnh phúc như mấy năm nay bên nhau vậy, chung sống thật tốt.

Dù là mười năm, hai mươi năm, hay là …..

Cả đời.



Giang Niên ngẩng đầu nhìn Lục Trạch, cười lên xinh đẹp hơn so với kì ai khác.

Người đàn ông tuấn lãng, khí chất tràn đầy đó, giống như thiếu niên của nhiều năm trước, lười nhác và ôn nhu cong khóe môi, mỉm cười với cô.

Sau đó nói với cô rằng —–

“Tôi nguyện ý.”

Chỉ cần em chân thành đáp lại tình yêu của anh, anh nguyện ý làm bất cứ điều gì, vì em.

Thời gian đã lấy đi rất nhiều thứ, nhưng cũng có những thứ không thể mang đi.

Lục Trạch nhấp môi, sau đó cúi xuống ôm lấy cô dâu xinh đẹp nhất vào lòng, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp, Giang Niên hơi kiễng chân lên, đáp lại nụ hôn của Lục Trạch.

Từ trước đến nay cô luôn tinh tế về mặt cảm xúc, luôn có thể nghĩ đến rất nhiều thứ.

Nhưng con người ta không thể sống mãi trong ký ức, vẫn nên tiến về phía trước.

Mặc dù, những ngày cũ sẽ thường xuyên tìm đến mình.

Tràn pháo tay vang lên trong lễ đường, kết thúc nụ hôn, Giang Niên nhìn xuống khách mời bên dưới.

Cô thấy ba mẹ trộm lau nước mắt, thấy Khương Thi Lam và Kỳ Thư Nam đang cười với cô, thấy nhóm bạn thân đang reo hò nồng nhiệt.

Kỳ Thư Nam là bạn thân, đại diện bạn bè lên sân khấu phát biểu.

“Nhắc mới nhớ, tôi cũng đã quen Niên Niên được mười ba năm rồi.” Kỳ Thư Nam cười, “Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên diện kiến Trạch ca, ngày đó Trạch ca gắp thú bông cho Giang Niên, lúc ấy tôi liền nghĩ, Trạch ca có tâm cơ thật đấy, có thể nắm được sở thích lớn nhất của Niên Niên nhanh như vậy.”

Mọi người không khỏi bật cười.

Kỳ Thư Nam cũng cười: “Thật ra lúc ấy tôi cũng nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng không ngờ lại chính là như thế này. Câu chuyện cổ tích mà tôi tận mắt chứng kiến, chính là cô bạn thân nhất của mình cùng người mình yêu đi từ đồng phục đến váy cưới, cùng nhau thi đại học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, bên nhau mãi mãi.”

“Trước kia tôi luôn đặt câu hỏi, liệu rằng trên đời này có thật sự tồn tại tình yêu hay không?”

Kỳ Thư Nam nhấp môi: “Cảm ơn Niên Niên của mình, cậu nói với mình bằng những câu chuyện của người xung quanh mình, rằng chỉ cần dám yêu một người, chỉ cần còn tình yêu với thế giới này thì tình yêu vẫn luôn ở đó”

“Tân hôn vui vẻ, Niên Niên của mình, tân hôn vui vẻ, Trạch ca. Không có gì cổ vũ mình hơn khi thấy hai người bên nhau, vậy nên, mong rằng hai người phải thật hạnh phúc.”

Giang Niên không khỏi cảm thấy, có phải bởi vì hôm nay là cô dâu hay không mà cô rất dễ xúc động, ai nói cái gì cô cũng đều muốn khóc.

Nhưng không được, cô đã nói cô muốn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất kia mà, dậy sớm trang điểm lâu như vậy, sao có thể khóc đây.

Cô ngẩng đầu cố gắng kìm lại nước mắt sắp tuôn rơi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Lục Trạch vòng tay qua eo cô, nói nhỏ bên tai: “Ngoan nào, đừng khóc, lát nữa phải đi nâng ly chúc mừng, thu thập lì xì, cũng không thể khóc được.”

Giang Niên không khỏi bật cười, liếc mắt trừng Lục Trạch một cái thật quyến rũ.

Nhìn lời anh ấy nói xem, có phải nói cô là người ham tiền hay không!

Tuy rằng có vẻ …..

Cũng đúng.

Nhìn cô vợ nhỏ cười, Lục Trạch thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại tiếp tục dỗ dành: “Muốn khóc thì em cũng có thể khóc.”

Giang Niên nghi ngờ nhìn anh.

“Đêm nay anh sẽ làm em khóc đủ trên giường” Lục Trạch duỗi thẳng chân, ánh mắt tối đi.

Hai má Giang Niên tức khắc đỏ ửng.

Quả nhiên, thời gian thật sự đã thay đổi quá nhiều.

Rõ ràng khi mới quen Trạch ca, anh ấy không có lưu manh vậy đâu!

Nhìn cô vợ nhỏ cúi đầu đỏ mặt trong lòng mình, Lục Trạch lại ghé vào tai cô, nói từng chữ.

“Niên Niên, anh yêu em.”

Yêu vô cùng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv