“Về thôi, ba lấy hình của ba lúc nhỏ cho con xem.” Sở Chiêu Dương nói, “Lúc đó, ba giống hệt như con hiện giờ.”
Bánh Gạo Nhỏ rơi nước mắt: “Nhưng… nhưng ông ấy nói… bề ngoài giống cũng có thể không phải là…”
Cậu nhóc khóc thút thít. Bây giờ cậu thật sự đã bắt đầu thích ba rồi.
Ba rất giỏi, có bản lĩnh, còn biết công phu, có thể dạy cậu rất nhiều thứ hay. Ở bên cạnh ba, cậu cảm thấy rất yên tâm. Đặc biệt là lúc ngồi trên vai của ba, vô cùng uy phong!
Cậu muốn cùng ba chơi, bị ba mắng, làm nũng với ba.
Cậu không muốn ba không phải là ba cậu!
Càng nghĩ, Bánh Gạo Nhỏ càng thấy sợ, “hức” một tiếng, liền khóc thảm thiết: “Ba, ba đừng bỏ mặc con… Huhuhuhu… Con sợ… con sợ mình không phải là con ba… Huhuhu, ba… thật ra, con rất thích ba… huhuhuhu…”
“Con là con của ba.” Sở Chiêu Dương kiên định nói.
“Hay là… hay là… ” Bánh Gạo Nhỏ khóc đến mức toàn thân co ro lại, “Hay là chúng ta đi làm xét nghiệm đi! Ba… con… con sợ… huhuhu…”
“Thằng súc sinh đó sao nó có thể nói lung tung với trẻ con như vậy!” Lão gia và lão thái thái tức giận đùng đùng xông vào.
Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan vẫn còn ở phòng khách tầng một, lão gia giao họ cho người của tộc bộ trông chừng.
Hai người vừa đi lên, liền nghe thấy lời nói hoảng sợ của Bánh Gạo Nhỏ.
Cố Niệm thấy cậu nhóc khóc đến mức gương mặt nhỏ đỏ cả lên, toàn thân ro co, trong lòng cô vô cùng đau đớn. Từ nhỏ đến giờ, cậu nhóc chưa từng bị uất ức như vậy. Lúc ở nước M, dù chỉ có cô và Mục Lam Thục chăm sóc nhưng cậu nhóc chưa từng nghe qua lời xúc phạm nào. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy, nghe thấy những lời đó sẽ khó chịu đến mức nào chứ!
“Bánh Gạo Nhỏ, con nhìn mẹ, nhìn mẹ này!” Cố Niệm nói với cậu nhóc đang khóc dữ dội.
Bánh Gạo Nhỏ khóc to quá nên không nghe rõ được lời nói của Cố Niệm.
Cố Niệm nói mấy lần, ôm lấy mặt cậu nhóc, lau nước mắt cho cậu, lại hôn câu, mới miễn cưỡng khiến tâm trạng cậu bình tĩnh trở lại.
Bánh Gạo Nhỏ khóc rồi không ngừng nấc cục, hai vai run run lên.
Cố Niệm lại hôn cậu, nói: “Bánh Gạo Nhỏ, không lẽ con không tin mẹ?”
“Con tin mẹ.” Cậu nhóc lập tức nói, “Con tin tưởng mẹ nhất.”
“Vậy nghe mẹ nói, con là con của ba và mẹ. Mẹ chỉ có ba và con, con biết không?” Cố Niệm dịu dàng giải thích, “Vì thế, những lời lúc nãy con nghe được không hề đúng, con không được tin, càng không được ghi nhớ.”
“Không sai.” Lão thái thái cũng đi qua, lòng đau xót xoa đầu Bánh Gạo Nhỏ.
Dù trên da thịt cậu nhóc không hề có vết thương gì, nhưng tâm lý đã chịu đả kích không hề nhỏ.
“Bà cố có thể bảo đảm với con, con chính là chắt của bà, là con của ba con. Con đừng nghe người khác nói hàm hồ. Nó nói những lời đó là muốn con không vui. Con xem, giờ con khó chịu như vậy, mục đích của nó đã đạt được rồi.”
“Bánh Gạo Nhỏ, con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Không phải lời ai nói cũng đều đáng tin. Có rất nhiều người sẽ lừa con, vì muốn làm hại con, khiến con không vui. Những lời đó, con đừng nghe.”
Bánh Gạo Nhỏ nấc cục liên tục, không ngừng hít mũi nói: “Vậy nếu con muốn biết lời của bọn họ nói là thật hay giả?”
“Giờ con con rất nhỏ, sau này con lớn rồi sẽ tự biết phân biệt.” Lão thái thái nói, “Nhưng mà hiện giờ vẫn có một cách rất đơn giản. Con có thể đi hỏi chúng ta. Nếu lời người khác nói không giống như lời chúng ta nói với con, vậy thì lời họ nói đều là giả. Chúng ta đều là người thân của con, luôn muốn tốt cho con, sẽ không lừa con, làm con tổn thương. Giống như hôm nay, lời nói của người khác khiến con khó chịu như vậy, chứng tỏ là họ đang nói dối con.”
Bánh Gạo Nhỏ mơ màng gật đầu: “Bà cố, con hiểu rồi.”
“Để bà cố xem xem, con có bị thương chỗ nào không?” Lão thái thái hỏi.
Bánh Gạo Nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu: “Không có!”
Lão thái thái vẫn không yên tâm nên xem xét kỹ một lượt.
Lão gia cũng bước đến nói nhỏ với cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ, con đừng quên con là cậu bé đã thức tỉnh năng lực gia chủ. Chỉ có huyết mạch của Sở gia mới có thể thức tỉnh, đây là minh chứng tốt nhất. Ông nội con không biết nên nói lung tung, còn tự cho mình là thông minh, con cứ mặc kệ ông ta.”
Mắt Bánh Gạo Nhỏ sáng lên: “Đúng rồi, sao con lại quên mất nhỉ. Ông cố thật là lợi hại!”
Dù cho tình hình không phù hợp lắm, nhưng được cậu nhóc khen ngợi, lão gia vẫn không kiềm được mà mỉm cười, vô cùng vui vẻ.
“Dĩ nhiên rồi, nếu không thì sao ông có thể là ông cố của con được.” Lão gia hất râu, tự hào nói, “Đi thôi, đi xuống trước đã.”
Sở Chiêu Dương ôm cậu nhóc, mọi người cùng đi xuống phòng khách.
Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan vẫn đang bị người của tộc bộ trông chừng. Ông ta chỉ vào người của tộc bộ mà chửi mắng: “Các người thật sự phản rồi. Trong mắt các người có còn tôi hay không? Ở trong nhà tôi, lại dám bao vây tôi lại!”
“Trong mắt mày không hề có tao, còn không biết ngại mà nói người khác?” Lão gia tiến lại, “Mày đã có tuổi như vậy rồi lại đi nói những lời linh tinh với một đứa trẻ!”
“Con không nói linh tinh, con nói gì sai chứ?” Sở Gia Hồng không khách khí nói, trong giọng nói còn có sự đắc ý, “Con nói những điều mọi người không nghĩ đến. Con đang nhắc nhở mọi người, đừng làm chuyện hồ đồ. Lỡ nó không phải là huyết mạch của Sở gia, mọi người rõ ràng đang nuôi con của người khác, dành nhiều tình cảm cho nó, đến khi biết được sự thật, có thấy kinh tởm hay không!”