Nếu như ông ta có thể được đối tốt bằng một nửa của Sở Chiêu Dương, không, dù chỉ là một phần ba thôi, ông ta sẽ không oán hận như vậy!
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Sở Hán thật sự muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát, Sở Gia Hồng vội nói: “Con nói!”
“Ở đâu?” Lão gia hung tợn trừng mắt nhìn ông ta, giống như đang nhìn kẻ thù của mình.
“Ba, ba còn muốn báo cảnh sát? Không sợ mất mặt nhà ta sao?” Sở Gia Hồng lại nói.
“Chuyện thế này mày cũng làm ra được, mày dám làm thì đừng sợ mất mặt.” Lão gia hét lớn một tiếng, “Đừng phí lời, nói mau!”
“Trên gác xép…”
Sở Hán lập tức dẫn người đi lên, vừa đúng lúc gặp phải Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đang định đi lên tầng ba.
“Sở thiếu, thiếu phu nhân, đã hỏi được rồi, tiểu thiếu gia ở trên gác xép.” Sở Hán lập tức nói.
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm lập tức xông lên. Đứng ở bên ngoài căn phòng gác xép, Cố Niệm vặn chốt cửa nhưng cửa đã bị khóa.
Sở Chiêu Dương liền kéo Cố Niệm ra phía sau, sau đó nhấc chân lên dùng sức đạp cửa mở ra.
Tiếng động lớn khiến Bánh Gạo Nhỏ giật mình tỉnh dậy.
Cố Niệm thấy Bánh Gạo Nhỏ đang nằm trên giường lớn, cả người co ro.
“Bánh Gạo Nhỏ!” Cố Niệm xông đến bên giường, kéo cậu nhóc ôm vào lòng.
“Mẹ?” Bánh Gạo Nhỏ chớp chớp mắt, “Con có bị hoa mắt không, hay là đang nằm mơ?”
Bánh Gạo Nhỏ vừa nói vừa giơ tay lên, trên quai hàm trắng mịn đầy thịt của mình, dùng sức nhéo một cái.
Cậu nhóc la lên đau: “Ui da, đau.”
Sau đó, nước mắt lấp lánh nhìn Cố Niệm: “Mẹ ơi, mẹ đến thật rồi, không phải con nằm mơ!”
“Đúng rồi, mẹ tìm được con rồi! Con bị mất tích, sao mẹ có thể không đến?” Cố Niệm cúi đầu nhìn Bánh Gạo Nhỏ, cậu nhóc ngước gương mặt trắng trẻo tròn trịa lên. Phía trên vẫn còn vết nước mắt đã khô, không biết cậu nhóc đã khóc ở đây bao lâu rồi.
Cổ họng cậu nhóc vô cùng khàn, giọng nói nhỏ xíu. Cậu nhóc không dám nói to vì cổ họng rất đau.
Cố Niệm đau lòng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Bánh Gạo Nhỏ: “Sau cổ họng con lại khàn như vậy?”
Bánh Gạo Nhỏ ngại ngùng nói: “Tại nhớ mẹ quá…”
Cố Niệm hiểu, Bánh Gạo Nhỏ đã khóc đến khàn cả giọng.
Cậu nhóc rất ghét khóc, cảm thấy đây không phải là hành động của nam tử hán.
Nhưng lần này lại khóc đến khan cả cổ.
Có thể thấy cậu đã rất sợ hãi.
“Không sợ nữa, mẹ đến rồi, ba cũng ở đây.” Cố Niệm không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cậu nhóc, cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ của cậu, “Bánh Gạo Nhỏ đừng sợ, đừng sợ. Cho dù gặp phải chuyện gì, ba mẹ đều sẽ nhanh chóng tìm thấy con, đừng sợ nhé.”
“Dạ, ba mẹ đến rồi, con không sợ nữa.” Bánh Gạo Nhỏ dựa vào lòng Cố Niệm, cảm thấy vô cùng an tâm.
Sau đó cậu nhóc lại ngẩng đầu, nhìn sang Sở Chiêu Dương cao lớn đang đứng bên cạnh.
Nhìn con trai mình bị chính ba mẹ mình giày vò thành thế này, trong lòng Sở Chiêu Dương vô cùng đau đớn.
Anh vươn tay về phía Bánh Gạo Nhỏ, lòng bàn tay đặt phía trên đầu của cậu nhóc nhưng lại do dự không dám để xuống.
Một người đàn ông luôn điềm tĩnh không đổi sắc mặt, lúc này lại có chút cảm giác lo sợ.
Sợ con trai vì trách mình mà xa cách với mình.
Trước đó Bánh Gạo Nhỏ có thành kiến rất lớn với anh, khó khăn lắm mới thân thiết được, nhưng hiện giờ lại xảy ra chuyện thế này.
Nhìn Bánh Gạo Nhỏ yếu đuối trốn trong lòng Cố Niệm, anh lại cảm thấy đau lòng, lại tự trách mình.
Nhưng lúc này cậu nhóc lại đột nhiên ngước đầu lên. Đôi mắt vẫn còn dính nước mắt ướt đẫm nhìn Sở Chiêu Dương.
“Ba!” Giọng nói vô cùng đáng thương.
“Sợ phải không?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cậu nhóc muốn gật đầu, nhưng ngừng lại, rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không sợ.”
“Sợ cũng không sao hết.” Sở Chiêu Dương dịu dàng nói.
Bánh Gạo Nhỏ cử động môi, giơ hai tay ngắn nhỏ xíu về phía Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm liền đỡ lấy eo cậu nhóc, đưa cậu qua.
Cậu nhóc không vì chuyện của Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan mà xa cách với Sở Chiêu Dương, như vậy là tốt rồi.
“Ba, là ông nội và bà nội bắt con đến, có phải không?” Bánh Gạo Nhỏ được Sở Chiêu Dương ôm trong lòng, liền hỏi.
Sở Chiêu Dương mím môi, hít thật sâu: “Ừ.”
“Người đó…” Bánh Gạo Nhỏ mím môi, cúi đầu xuống, thật sự không thể gọi được hai từ “ông nội”.
“Ông ấy… ông ấy nói con không phải là con ba, phải đem con đi điều tra mới biết được.”
Tay Bánh Gạo Nhỏ nắm chặt áo sơ mi của Sở Chiêu Dương, lo lắng nhìn Sở Chiêu Dương: “Ba… ba ơi!”
Bánh Gạo Nhỏ gọi rất thận trọng, rất không chắc chắn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ tự tin trước kia. Cố Niệm không thể ngờ Sở Gia Hồng lại đem những lời đó nói với Bánh Gạo Nhỏ.
Người đó, thật không đáng mặt làm trưởng bối chút nào!
Mặt Sở Chiêu Dương trầm tư nhìn Bánh Gạo Nhỏ: “Lời của ông ấy con đừng nghe, con là con của ba.”
Bánh Gạo Nhỏ mặt ủ rũ, không có tinh thần gật đầu, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt áo sơ mi của Sở Chiêu Dương, cảm thấy rất không an toàn.
Không chỉ có Cố Niệm, đến cả Sở Chiêu Dương cũng vô cùng oán hận.
Thằng bé còn nhỏ như vậy, Sở Gia Hồng lại ở trước mặt nói năng linh tinh. Nếu thằng bé tin rồi bị ám ảnh bởi chuyện đó thì phải làm sao?