Đã lâu không gặp mọi người, tôi là bình luận viên Blue!"
"Tôi là bình luận viên Cách Lâm."
"Vô cùng cảm ơn ban tổ chức đã mời hai người chúng tôi đến đây đảm nhiệm vai trò bình luận viên của giải đấu chuyên nghiệp Sao streamer mới nổi này, nói thật thì bây giờ tôi thấy cực kỳ kích động đó." Blue bày ra nụ cười chuyên nghiệp trên màn ảnh, cậu ta khéo léo tương tác cùng Cách Lâm, "Bởi vì đã biết Tàn thần sẽ đến đây đó, rất hiếm khi thấy Tàn thần tham gia một giải đấu ngoài các trận đấu giải chính thức."
Cách Lâm cúi đầu nhìn lướt qua tờ kịch bản, cười nói: "Nghe nói gần đây họ cũng xảy ra chút ít khúc mắc, tôi đang nóng lòng được xem thành phẩm đó."
"Vậy lúc đó tôi đến nhà cậu, hai chúng ta cùng xem."
"Không thành vấn đề! Chúng ta nói về chủ đề chính nào, căn cứ theo kết quả bốc thăm của bốn đội trưởng, lần này đội của Tiểu Ngư và Tro Tàn sẽ mang đến cho chúng ta một trận quyết đấu BO1 để mở màn, sau đó là trận đấu giữa đội Sơn Lam và Hoang Mạc, hai đội thắng lợi sẽ đấu một vòng BO3 để định ra quán quân cuối cùng. Không ngờ trận đầu tiên chính là cuộc chiến nội bộ của KG ha, không biết cậu thấy sao chứ tôi rất mong chờ đó."
"Không sai, lúc Tro Tàn mới gia nhập KPL là cộng sự cùng đi đường dưới với Tiểu Ngư đó, suốt bốn năm nay bọn họ chưa từng dùng thân phận đối địch để đánh với nhau, nói không chừng thì trận này sẽ khiến chúng ta biết rõ ai mới là trụ cột tại đường phát dục của KG. Chúng ta đã có thể nhìn thấy Tro Tàn đang dẫn đội của mình vào sân, chúng tôi không cần giới thiệu Tàn thần cho mọi người nữa nhé, đi sau Tro Tàn là người đi đường giữa Lâm Kiều." Blue đọc hồ sơ thành viên trong tay rất nghiêm túc: "Lâm Kiều đảm nhận vị trí chỉ huy trong đội, nghe nói có ít chuyện cũ với Tro Tàn đó, tôi rất chờ mong biểu hiện của cậu ấy."
"Tôi cũng rất mong chờ biểu hiện của cậu ấy. Phía sau Lâm Kiều chính là Thỏ Tháng Ba người đi đường đối kháng của đội bọn họ, cậu trai này... nhìn có vẻ rất khiến người khác yên tâm đó."
"Trước khi đến đây Thỏ Tháng Ba là người xếp hạng thứ 79 cả nước, top tám chiến sĩ quốc gia, rất lợi hại."
"Người đi rừng Mạc Na cũng không tồi, theo tôi nhớ thì cậu ta top quốc gia Kính và Lan đúng không?
"Không sai."
Hai người thay phiên nhau nêu rõ thành tích đội viên hai bên ra, nhân lúc hai bên còn đang làm nóng tay thì lại phân tích thực lực của đội viên hai bên.
Cách Lâm khơi mào chủ đề: "Blue cậu cảm thấy hai đội này đội nào có phần thắng lớn hơn?"
"Chuyện này à... Tôi khá xem trọng đội của Tro Tàn đấy, dù sao thì đội của bọn họ cũng rất khủng mà, tôi cũng rất chờ mong biểu hiện của Lâm Kiều."
"Nhưng Lâm Kiều bị viêm ruột thừa nên nằm viện bốn ngày đó, thời gian huấn luyện của đội bọn họ kém xa ba đội còn lại, không biết độ phối hợp của bọn họ ra sao."
"Thật ra thì tôi có nghe được ít tin tức đó." Blue tỏ vẻ bí hiểm nói, "Mấy trận huấn luyện hai ngày nay đội Tiểu Ngư chưa từng đánh thắng đội Tro Tàn, cho tôi tôi cảm thấy kết quả hôm nay cũng không có khả năng thay đổi."
"Vậy tôi rất mong chờ ngày hôm nay đội Tiểu Ngư có thể mang đến bất ngờ cho chúng ta không đó." Cách Lâm thấy giao diện trên màn hình đã chuyển sang phần ban pick, lập tức nói, "Được, bây giờ chúng ta hãy xem phần ban pick của cả hai."
"Quào, chỉ mới màn mở đầu thôi đã có mùi thuốc súng rồi, những thứ hai bên nhắm vào đều rất chuẩn xác, Tiểu Ngư ban Marco Polo và Công Tôn Ly của Tro Tàn, còn cả Lan của Mạc Na nữa."
"Bên này Tro Tàn cũng đã ban Lỗ Ban Đại Sư, Quỷ Cốc Tử và Thái Ất Chân Nhân của Tiểu Ngư rồi, đều là những có có thể mở giao tranh."
"Hai bên chọn người rất nhanh, xem ra bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ. Tiểu Ngư chọn Ngưu Ma cho mình, bên Tro Tàn đã chọn Thượng Quan Uyển Nhi và Kính."
Hai đội chọn tướng quá nhanh, hai vị bình luận viên còn không thể chen vào một câu bông đùa, nói líu cả lưỡi mới đuổi kịp tiết tấu của bọn họ. Đội hình cuối cùng của đội Tro Tàn là Mông Điềm, Kính, Thượng Quan Uyển Nhi, Ngu Cơ và Trương Phi, đội Tiểu Ngư chọn Trư Bát Giới, Bách Lý Huyền Sách, Trương Lương, Địch Nhân Kiệt và Ngưu Ma.
"Hai cái đội hình này..." Cách Lâm vắt óc suy nghĩ từ ngừ thích hợp, nhưng nghĩ mãi chẳng được gì nên đành phải nói, "Khá cân bằng ha."
"Kẻ tám lạng người nửa cân."
Trong màn phân tích đầy xấu hổ của Blue và Cách Lâm thì trận đấu cũng chính thức bắt đầu. Lâm Kiều vào trận thì mua trang bị cơ bản, nghe thấy âm thanh trầm ổn của Giang Tự: "Đánh như chúng ta ngày hôm qua là được, đừng lo lắng, nghe Lâm Kiều chỉ huy."
"Tôi đi đánh bùa xanh, Lam Hạ check tầm nhìn giúp tôi, có khả năng Trư Bát Giới của bọn họ sẽ đi cướp."
"Được."
"Trư Bát Giới không đi cướp." Thỏ Tháng Ba nói to, "Cậu ta đang ở đây! Chắc chắn Huyền Sách đang đánh bùa đỏ, đội trưởng Giang anh cẩn thận chút."
Lâm Kiều quăng bút dọn hết lính để lên cấp hai, thấy bóng dáng Trương Lương biến mất ở đường dưới, vội nói: "Thỏ cẩn thận chút, Trương Lương và Ngưu Ma đang xuống."
"Không sao đâu, tôi mang theo Suy Yếu, bọn họ không thể ép trụ tôi được."
(Suy Yếu: Phép bổ trợ tăng sát thương bản thân và giảm sát thương kẻ địch trong khoảng thời gian ngắn.)
"Mạc Na đánh xong bùa xanh thì đến ăn cua sông, Lam Hà theo tôi lên đường trên bắt Địch Nhân Kiệt, ba người chúng ta là đủ rồi."
"OK OK."
Địch Nhân Kiệt trúng phát đạn của Ngu Cơ thì cây máu trong trạng thái rất nguy hiểm. Uyển Nhi và Trương Phi tách ra từ đường giữa và đường sông bên địch vây đánh Địch Nhân Kiệt, thấy bùa đỏ vẫn đang còn nguyên ở đấy.
Lâm Kiều lập tức thấy được chuyện không đúng lắm: "Thỏ!"
"Vcl, sao nhiều người thế!!!"
Trên bản đồ đột nhiên xuất hiện bốn chân dung đang chạy về phái Mông Điềm lẻ loi, Mông Điềm cạn máu rất nhanh. Cơ bản là Lâm Kiều đã chuẩn bị tốt cho mà đối đầu với Huyền Sách trong khu đỏ rồi nhưng không nghĩ đến việc Huyền Sách lại ngang nhiên chọn việc ăn bùa xanh rồi ép đánh Mông Điềm, bọn họ muốn đền bù tổn thất thì chỉ có thể giết được Địch Nhân Kiệt sau đó dắt Ngu Cơ ăn khu đỏ rừng địch.
Nhưng Mạc Na đã ăn xong khu đỏ bên mình, hiện giờ cậu đang trong trạng thái tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, nếu đánh bùa đỏ sẽ bị Huyền Sách kéo người sang vây lại, quay lại khu đỏ theo Uyển Nhi cướp rừng thì quá phí thời gian. Tiết tấu đánh rừng của trận đấu cứ vậy mà bị chệch đi, Lâm Kiều đau hết cả đầu, đành phải chỉ huy Mạc Na đến đường giữa ăn lính cùng mình, rồi cùng cậu ăn luôn Bạo Quân.
Làm đến như thế cũng chỉ có thể ráng mà bù lại chút tổn thất thôi, Huyền Sách ăn nửa cánh rừng lại ăn được mạng người nên kinh tế đã hơn Kính gần 500 vàng. Lâm Kiều vội vã kéo chênh lệch kinh tế thấp xuống, cậu không thể bắt được Trư Bát Giới ở đường dưới, chỉ phải chạy lên đường trên bắt Địch Nhân Kiệt.
Lúc trước bọn họ huấn luyện cũng đã từng gặp chuyện như thế này, mới vào trận Tiểu Ngư đã thiết kế từng chi tiết nhỏ quá nhiều, rất nhiều lận bọn họ có thể lật ngược tình thế, nhưng giai đoạn đầu vẫn rất khó đánh, dù sao Lâm Kiều cũng mấp mé hàng ngũ chuyên nghiệp, một khi có cơ hội sẽ cố kéo tiết tấu đánh rừng về, hơn nữa với thực lực của Mạc Na và Thỏ Tháng Ba thì lúc giao tranh bọn họ cũng chẳng sợ gì cả.
Huyền Sách đánh Chúa Tể xong tất nhiên sẽ quay về khu xanh ăn rừng, bọn họ ăn được Bạo Quân nên Trương Lương lên cấp bốn chậm hơn cậu, dù có đối đầu ở đường cũng không thể gây ra uy hiếp gì cho cậu. Lâm Kiều nghĩ đến chuyện này xong thì ping tín hiệu bảo Giang Tự nên cào máu của Địch Nhân Kiệt, định ăn ké lính của Ngu Cơ để lên cấp bốn xong bay đến giết Địch Nhân Kiệt rồi bỏ trốn biệt tăm.
Nhưng hiện thực là kế hoạch của cậu mới thực hiện được phân nửa thì lúc cậu bay lên đã bị Trương Lương xích lại, bị trụ đánh chết.
"Đừng nóng vội." Mạc Na nói rất nhanh, "Chúng ta cứ đánh từ từ, trước chờ ổn định đã."
Lâm Kiều nhìn màn hình trắng đen ừm một tiếng, còn mãi suy nghĩ lúc cậu dọn lính ở đường giữa Trương Lương còn chưa đuổi kịp, sao cậu ta có thể lên cấp bốn cùng lúc với mình được, còn chạy đến chiến trường trong thời gian ngắn như vậy.
"Không phải chứ..."
Bỗng dưng Giang Tự hơn tiền Huyền Sách, Lâm Kiều mở giao diện kinh tế lên thì phát hiện ra Huyền Sách hơn Kính chỉ 200 vàng, điều này chứng tỏ rằng cậu ta đã nhường một bầy quái cho Trương Lương ăn, như vậy kinh nghiệm của cậu ta mới đủ để lên cấp 4!
Không quản là do trùng hợp hay tính toán cẩn thận, Lâm Kiều đã thấy lưng mình đổ mồ hôi lạnh. Sau đó cậu đi đến đâu thì Trương Lương cũng bám theo như hình với bóng, cứ thế nên khoảng chênh lệch kinh tế của trợ thủ giãn ra, Tiểu Ngư có thể đến buff giáp cho Địch Nhân Kiệt, mà không biết có phải Lam Hà quá căng thẳng không mà liên tục bị Tiểu Ngư ép lùi, cậu ta tách rời cả đội, thường xuyên bị Trương Lương khống chế, dẫn đến việc Lâm Kiều liên tục bị đánh chết, Kính muốn nhảy ra phía sau bắt lẻ thì bị Ngưu Ma bổ cho một phát bay màu, Thỏ Tháng Ba cũng không có không Gian để thi triển quyền cước.
Rõ ràng là ngày hôm qua bọn họ còn có thể đánh như chém trái cây vậy, ai ngờ hôm nay lại như gặm phải miếng xương cứng, không khác gì một miếng sắt, Lâm Kiều bị kẹp đến mức cực kỳ khó chịu, cảm thấy thực lực của bản thân không cách nào phát huy được. Vừa thấy hoàn cảnh ngày càng trở nên khó khăn, lòng mỗi người đều rất nôn nóng, ngay cả thao tác của Giang Tự cũng hung lên, vài lần muốn nhào đến mạng đổi mạng với Địch Nhân Kiệt để Lâm Kiều có không gian phát huy.
"Mông Điềm lên cao dọn lính một chút. Sao Trương Phi lại chạy sang đó rồi, mau quay về!"
Cậu vừa dứt lời thì thấy Trương Phi bị vây tại trụ hai đường dưới, Lam Hà thấy tình hình không ổn muốn mở chiêu cuối để chạy nhưng vẫn bị đánh chết. Bọn họ thiếu trợ thủ nên không đỡ nổi giao tranh, Lâm Kiều nhìn ba cây trụ cao điểm đã trụi lủi mà nóng nảy, kinh tế hai bên đã chênh tận 4k3, nhìn bản đồ có thể thấy đội Tiểu Ngư đang đi đánh Chúa Tể, chút nữa ba đợt lính rồng ào tới thì cậu cũng chẳng biết phải làm thế nào mới thủ được.
"Thật xin lỗi..." Lam Hà dùng vẻ mặt áy náy nói, "Tôi muốn đến kích hoạt tinh linh tầm nhìn."
"Bây giờ xin lỗi cung vô dụng thôi." Giang Tự lạnh lùng nói, "Trước hết phải thủ lính rồng đã."
Lam Hà ngượng ngùng ầy một tiếng, cùng mọi người bày trận sẵn sàng đón lính rồng đang lao đến. Trương Phi không có năng lượng chẳng khác gì một con lính cỡ bự, bị đánh vài cái đã phải trở về tế đàn hồi trạng thái, rõ ràng là Tiểu Ngư đã tính đến chuyện đó, nhưng lại để Lâm Kiều tìm được cơ hội, khiến Mông Điềm tốc biến lên lừa được chiêu cuối của Trương Lương, sau đó vọt sang đánh Địch Nhân Kiệt, cào gần chết hai người kia thì anh dũng hi sinh giao lại cho Ngu Cơ thu hoạch.
Đợt phối hợp này của bọn họ phải nói không có kẽ hở, nhưng áp lực từ lính rồng mang đến khiến bọn họ chỉ có thể đẩy ngã trụ hai đường giữa, lúc Kính cướp rừng còn bị Ngưu Ma dùng Huy Hiệu Sói Chạy cùng đồng đội chém chết, khiến cậu ta cực kỳ buồn bực.
"Sao cậu ta lại biết tôi ăn chim vậy." Mạc Na nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cũng đâu để lộ tầm nhìn."
Giang Tự nói: "Đoàn lính để lộ tầm nhìn của cậu trước lúc biến mất. Địch Nhân Kiệt sang khu xanh thấy không có sói thì Tiểu Ngư cũng sẽ tính ra tốc độ và tuyến đường ăn rừng của cậu."
"Vãi, trâu bò vậy cơ, giống như hack map vậy."
Giang Tự thầm nghĩ tên nhãi này không chỉ tính chuẩn mà còn tâm cơ đến thế, đánh trận giải trí thôi mà cũng bày ra binh pháp Tôn Tử giả làm heo để ăn thịt hổ với bọn họ đấy. Nhưng ngẫm lại thì thấy không ngoài ý muốn chút nào, bởi vì anh biết khát vọng chiến thắng của Tiểu Ngư mãnh liệt hơn so với mình rất nhiều, cậu ta dùng hết mọi biện pháp để có thể chiến thắng trận này, ai làm chướng ngại vật của cậu ta đều bị dẫm nát vô tình.
Đối mặt với năm người kia tập hợp hùng hổ ập đến, Lâm Kiều và Giang Tự chỉ có thể cố gắng chống lại vài đợt, dù làm cách nào cũng không thể ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy tinh vỡ tan tành.
Dòng chữ thất bại hiên lên, Lâm Kiều ngả lưng lên ghế, vẫn chưa thể tin được hoạt động lần này đã kết thúc như vậy, chẳng khác gì một giấc mộng, bất ngờ xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất.
Một bàn tay trắng nõn cùng khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt cậu, Lâm Kiều duỗi tay để Giang Tự kéo mình dậy, lại đưa qua một ly nước để cậu giải khát.
"Có ổn không?"
"Em không sao đâu." Lâm Kiều miễn cưỡng nở nụ cười với anh, "Chỉ là em cảm thấy hơi đột ngột thôi."
"Là do tôi đánh không tốt."
"Không phải đâu ạ." Lâm Kiều nhỏ giọng phản bác anh, "Đội trưởng Giang anh đánh rất tốt, nhưng không thể chắc rằng chúng ta nhất định có thể thắng. Bọn họ đã luyện lâu như vậy, không thể kém hơn chúng ta được."
Rõ ràng cậu cũng đang rất buồn nhưng vẫn nỗ lực an ủi mình. Giang Tự muốn xoa đầu tóc xù xù của cậu nhưng ngại có quá nhiều máy quay nên không thể xuống tay được.
Bọn họ vừa im lặng không được bao lâu thì MC đã lên đài mời bọn họ phát biểu cảm nghĩ. Giang Tự và Tiểu Ngư đều không mấy hứng thú lắm, nói chưa được mấy câu thì xuống đài, Tiểu Ngư xách theo bình giữ nhiệt của mình đến tìm Giang Tự, vừa thấy anh đã cười nói: "Ngại quá, vẫn không thể giúp bạn nhỏ nhà cậu được rồi."
"Không có việc gì cả." Giang Tự bình tĩnh nói, "Thua thì chính là vô dụng."
"Cũng không thể nói thế được. Trợ thủ của mấy ông có hơi ngơ quá, nếu tôi mà nương tay thì nhìn giả trân lắm."
Giang Tự không khỏi nhíu mày: "Thôi được rồi đó, đừng có chiếm lời rồi còn khoe mẽ."
Tiểu Ngư cười há há, lại nói: "Tối nay tôi mời các cậu đi ăn, ông muốn ăn chỗ nào?"
"Tùy đi." Tầm mắt Giang Tự tựa như đang tìm tòi gì đó, Tiểu Như dõi mắt nhìn theo phương hướng của anh, lại thấy Lâm Kiều và Thỏ Tháng Ba đang đứng chung một chỗ, không biết mấy người đó đang nói gì nhưng Lâm Kiều và Lam Hà cùng nhau bật cười, lòng bàn tay của Thỏ Tháng Ba đặt trên đầu cậu, nhìn như rất hưởng thụ việc xoa đầu cậu.
"Cảm giác cậu không có tâm trạng đi ăn ha." Tiểu Ngư tấm tắc nói, "Tôi mua hai túi đồ ăn cho chó (là cẩu lương đó, đang khịa GT) thượng hạng mời Khả Khả ăn là được rồi."
Giang Tự sốt ruột xua tay với cậu ta, ý bảo cậu ta mau biến đi đừng có lượn qua lượn lại trước mặt anh nữa.