Cậu biết lí do mà!
Nguyễn Thanh Nhi chợt khựng lại, cô như nhớ ra điều gì, chỉ khẽ " ừ " một tiếng.
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, cô liền nhanh chóng kiếm cớ đi ra ngoài, quả nhiên là cảm thấy thoải mái hơn.
Đặng Minh Tiến nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khuất sau cánh cửa, trái tim treo lơ lửng như hụt mất một nhịp.
Cô biết anh yêu đơn phương mình đã lâu, lại không biết nên đối diện với tình yêu của anh như thế nào.
Nguyễn Thanh Nhi đứng ngoài trời rất lâu, đến nỗi khiến nam nhân bên trong phòng khách run rẩy sợ hãi.
- Cô chủ! Tôi nghe nói sức khỏe của cô không được tốt, cô mau vào trong đi ạ!
Cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, anh khẽ cất giọng trầm thấp.
- Tiến..
- Dạ!
Cô im lặng một lúc, cuối cùng chỉ buông xuống một câu.
- Không có gì!
Quay người bước vào trong, cô không quên nói với anh.
" Phiền cậu cho tôi một ly sữa! "
- Vâng!
10 phút sau, anh mang sữa lên phòng cho cô, vì cô không đóng cửa nên anh có thể không cần gõ. Khi anh còn thẫn thờ nhìn bóng lưng nhỏ bé phía trước, giọng nói trong trẻo của cô vang lên.
- Vào đi!
Đặng Minh Tiến lấy lại tinh thần, bước vào trong phòng.
- Cô chủ! Sữa của cô đã có rồi ạ!
Nguyễn Thanh Nhi gật đầu, không nói gì thêm.
Nam nhân nhìn cô thêm một chút mới nói:
" Nếu cô chủ không có gì dặn dò, tôi xin phép ra ngoài ạ! "
Người con gái gật đầu, anh liền quay người rời khỏi phòng cô.
Anh vừa bước tới cầu thang, lại gặp một người đàn ông đang đi lên.
- Chào cậu! Cho hỏi..cậu có phải vệ sĩ của cô chủ nhỏ không?
- Chào cậu! Cho hỏi..cậu có phải vệ sĩ của cô chủ nhỏ không?
- Vâng!
- Tôi là Lục Thanh! Tôi làm quản gia ở đây cũng đã 5 năm rồi!
Đặng Minh Tiến nhìn người đối diện, mang theo chút nghi ngờ hỏi ông.
- Bác là người Trung Hoa?
- Đúng vậy!
Người đàn ông đang tuổi ngũ tuần, vẻ mặt đầy ưu phiền nhìn anh, lại nhìn về phía cửa phòng cô.
" Trước đây cô chủ nhỏ rất khỏe, từ ngày ông bà chủ xảy ra cãi vã rồi ly thân, tình cảm giữa ông chủ và cậu chủ cũng không được tốt, cô ấy vì những chuyện này mà bỏ ăn mấy ngày liên tiếp, sau đó thì phải nằm viện tới 5 ngày liền. "
Chuyện này anh biết! Một năm trước anh nghe cậu bạn thân nói sức khỏe của cô bỗng chuyển biến xấu, nhập viện ngay trong đêm. Thì ra là vì chuyện này!
" Cho đến bây giờ, cô chủ nhỏ vẫn luôn giấu trọn tâm tư của mình. Có lần tôi thấy cô ấy ngồi trong góc phòng, tự độc thoại với bức ảnh gia đình. Những lời mà cô ấy nói hôm đó, tôi có thể không nhớ, nhưng chắc chắn nó khiến người nghe đau đến mức khó thở!
Đặng Minh Tiến ngồi trước máy tính, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, không hề hay biết bên cạnh đã xuất hiện một người khác.
- Nghĩ gì mà cuốn quá vậy? Cho tớ thử lạc vào suy nghĩ của cậu một chút được không?
- Nghĩ xem làm cách nào để tán đổ cậu!
Nguyễn Thanh Nhi chỉ cười trừ một cái
Đặng Minh Tiến nhìn người con gái đang đắm chìm trong suy nghĩ, chính mình cũng rơi vào trầm tư.
Anh yêu đơn phương cô 4 năm, yêu đến tê tâm liệt phế! Lại tìm mọi cách để ngày ngày ở bên cạnh cô.
Vậy nên, anh mới tìm tới con đường này.
Dù là thấp hèn, nhưng có thể được nhìn thấy cô mỗi ngày là đủ với anh rồi!
- Cô chủ nhỏ! Cô bước lên đây giúp tôi!
Nguyễn Thanh Nhi cúi xuống nhìn chiếc cân anh vừa lấy ra từ gầm ghế, đôi môi trở nên run rẩy.
- Cái.. cái này...
Biết cô lo sợ điều gì, anh liền đứng lên, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
- Xin lỗi cô chủ nhỏ!
Dứt lời, cũng không để cô tiêu hóa hết câu nói kia, anh lập tức nhấc cô đặt lên chiếc cân.
Sau khi nhìn thấy con số trên chiếc cân kia, anh gật đầu một cái.
" Cảm ơn cô chủ nhỏ! Cô có thể xuống được rồi ạ! "
Đặng Minh Tiến biết chiếc cân đang rung lắc, nhanh chóng đưa tay ra.
Nguyễn Thanh Nhi đặt tay mình lên tay anh, chầm chầm bước ra khỏi chiếc cân.
Đưa cô tới ghế sofa, anh quay lại xem chiếc cân, phát hiện lò xo của nó đã hỏng rồi. Chính xác là thứ này không còn dùng được nữa!
Còn có thể làm gì ngoài việc bỏ nó đi sao..
Tuy nó bị lệch, nhưng anh vẫn đoán được cân nặng của cô.
10 giờ trưa, Đặng Minh Tiến ở trong bếp nấu đồ ăn cho cô. Vì hôm nay không có ai về nhà, nên anh làm luôn cả công việc của một người giúp việc.
Tiếng chuông cửa vang lên, người quản gia nhanh chóng ra mở cửa.
- Cậu Đoàn!
- Chào bác Lục!
- Cậu vào đi!
Lục Thanh nghiêng người qua một bên, chàng trai liền kéo vali vào trong.
- Bác Lục, ai vậy ạ?
- Cô chủ nhỏ! Là cậu Đoàn!
- Oh!
Nguyễn Thanh Nhi khẽ cảm thán một tiếng, cũng không có dự định đứng lên tiếp đón ai đó.
Chàng trai liền bước tới ngồi xuống đối diện cô, khẽ cất tiếng hỏi.
- Mày thậm chí không chào anh mày một tiếng được sao?
Người con gái ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi môi mềm mại cong lên. Đoàn Công Vinh nhìn nụ cười của cô, khuôn mặt thoáng qua tia hoang mang.
Nguyễn Thanh Nhi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, bước về phía anh, cúi đầu nói lớn.
- Em chào anh họ!