Buổi sáng.. Anh trai, em lớn rồi, em có thể tự bảo vệ mình. Tại căn biệt thự màu trắng nằm biệt lập giữa phố thị phồn hoa, một cô gái tóc ngắn, mặc váy trắng tinh khiết ngồi bệt xuống sàn nhà kêu ai oán, màu nắng sớm chiếu vào làm màu tóc hồng của cô càng thêm phần nổi bật. Một người đàn ông đứng từ trên nhìn xuống cô, cô thật sự đã lớn, vòng một phổng phao, đẫy đà là minh chứng cho điều đó, ánh mắt mắt người đàn ông di chuyển tới xương quai xanh và làn da trắng nõn của cô.
Y khẽ nuốt nước bọt, y tiến tới, nhẹ nhàng đỡ cô gái đứng dậy: Em ngoan ngoãn chút đi! Em là tiểu thư duy nhất của Lưu gia, phải được bảo bọc thật kĩ lưỡng. Cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh ta có vóc dáng cao, phải nói là rất cao, bờ vai rộng, gương mặt đầy nét cương nghị. Cô nheo mắt: Nhưng mà em 17 tuổi rồi. Y nắm lấy vai cô, nhíu mày:
Lưu Hải Anh, đừng nhiều lời nữa. Ai cũng muốn tốt cho em thôi. Quyết định là em sẽ có vệ sĩ đi theo. Mau thay quần áo rồi xuống nhà đi! Y đứng dậy, đi ra khỏi phòng, thật ra, y không muốn thuê vệ sĩ cho cô, y không muốn ngoài y có người đàn ông khác tiếp xúc với cô. Nhưng đây là yêu cầu của ba, y không dám cãi lại.
Bình luận truyện