Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 962: Dốc hết hoả lực, đánh nổ trận pháp!





Diệp Thiên không còn lời gì để nói, đây là người ngựa do thủ đô của các đế quốc khác phái đến để tiếp viện.

Bận rộn cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng coi như có thể diệt gần hết hai tỷ rưỡi quân lính của đế quốc Long Hoàng, bây giờ không dưng lại xuất hiện thêm một đống quân lính, cộng thêm một đống tiên tôn thế này, không phải là muốn anh mệt chết sao?

Diệp Thiên đảo mắt nhìn qua đám người trước mặt mình, ngoại trừ quốc cữu đã bị hắn chém bị thương không tính ra thì vẫn còn mười tiên tôn nữa.

Trong mười tiên tôn này có ba người đã đạt cảnh tiểu thành sơ kỳ, đạt nhập môn hậu kỳ có một người, nhập môn trung kỳ có bốn người, và nhập môn sơ kỳ có hai người.

Chỉ cần mười vị tiên tôn này thôi đã làm hắn thấy đủ lắm rồi, chí ít cũng phải đại chiến không dưới mười ngày mười đêm. Dưới khoảng thời gian này hắn không chắc bản thân mình có thể diệt sạch sẽ được những tiên tôn kia.

Tuy rằng bọn họ đều theo con đường tu tiên chính thống, thế nhưng tiên tôn của Thủy Lam Tinh có thể mạnh mẽ hơn so với tiên tôn của Thiên Vực rất nhiều. Bọn họ tu thần công và kỹ năng cao cấp, nếu Diệp Thiên hắnkhông có Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm và Vô Thượng Thất Trọng Phòng Ngự Pháp Bảo bảo vệ cơ thể, chắc hẳn hắn sẽ chẳng phải là đối thủ của mười vị tiên tôn này khi họ bắt tay hợp tác với nhau.

Chủ yếu là do những tiên tôn này đều đã đúc thành cửu trọng. Các kỹ năng của bọn họ cũng đã mãn cấp, còn hắn thì sao? Cửu trọng đạo thể chưa đúc thành, tu vi cũng chưa thể phát huy hoàn toàn, mặc dù tu vi của anh tăng nhanh chóng, thế nhưng cấp bậc của các kỹ năng vẫn chưa thể đuổi kịp bọn họ. Nếu như Phần Thiên Quyết và Tê Thiên Quyết đều tinh luyện đến cửu trọng, đạo thể cũng có cửu trọng, thì hắn chỉ cần nửa tiếng là có thể giết sạch đám tiên tôn này.

Thế nên khi đối mặt với mười tiên tôn này, tuy rằng hắn không sợ việc phải đánh với họ mười ngày mười đêm mới cỏ thể giết bọn họ, thế nhưng vấn đề then chốt ở đây là tại sao bọn họ lại tăng số lượng người ngựa lên như thế chứ?

Hay phải nói là bọn họ đang bày binh bố trận, sau đó lui lại, dùng hỏa lực áp chế anh ư?

Hiện tại ở đây có một tỷ tám binh mã, cộng thêm binh mã vừa mới rút đi ban nãy, gộp lại chí ít cũng phải lên đến con số ba tỉ, có thể nói là bọn họ đã dốc toàn hoả lực để áp chế hắn. Dù cho hắn có Vô Thượng Thất Trọng Pháp Bảo hộ thể, thì khi gặp hoả lực của bọn họ, ắt hẳn cũng sẽ bị đánh sập!

Đùa gì thế, nếu những binh mã này không có chút uy lực nào thử hỏi xem có chỗ nào cần bọn họ. Các tiên tôn của các quốc gia chém giết một hồi, ai lợi hại ai có khả thống nhất thiên hạ cứ đánh là sẽ rõ, cần gì phải kéo nhiều binh lính đến tham chiến như thế làm cái gì.

Hay là bởi vì thông qua việc bày binh bố trận, sức mạnh do những binh lính này có thể phát huy ra còn kinh khủng hơn sự công kích của các tiên tôn. Thế cho nên lúc này các quốc gia mới muốn kéo những binh sĩ này đến tham chiến. Tiên tôn nhiều không có nghĩa là thực lực mạnh, binh mã tinh xảo mới là chỗ trâu bò.

Diệp Thiên cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, binh mã của hoàng triều Hiên Viên đánh mất quá nhiều. Đại nguyên soái là hắn đây cũng không có bao nhiêu binh mã có thể điều động, nếu không phải vậy chắc chắn anh đã triệu tập hai tỉ binh mã, để họ dưới trướng hắn thực hiện một khoá huấn luyện. Từ huấn luyện Tử Vi Tinh đến bài binh bày trận pháp, có thể để họ ở Thủy Lam Tinh đấu đá lung tung, dẹp yên tất cả.

"Thần binh của cậu ta là cái gì thế, uy lực cường hãn đến như vậy ư? Tại sao bổn vương dùng Hồ Lô Kim Cương đánh thứ đó lại không khác nào lấy chứng chọi đá thế chứ, vừa đập vào đã vỡ nát thế là thế nào?"

Thống soái Duyên Bình Vương, người thống lĩnh tám trăm triệu quân lính của Đế quốc Thiên Kiền đi tới, vừa chưa hết bàng hoàng vừa phẫn nộ hỏi.

"Đúng là thần binh này của thằng đó đáng sợ lắm, Cửu Thải Chiến Tiên Thương của bổn vương cũng bị một chiêu kiếm của thẳng đó chém thành hai nửa." Thống soái Ti Đồ Xán của Đế quốc Đại Yến tỏ ra rất căm tức nói.

"Còn không phái thế sao."Tây Lương Vương cũng cả giận quát ầm cả lên: "Búa Toái Thiên của bổn vương cũng bị hai kiếm của thàng nhãi đó bỏ cho nhát, trái tim của bổn vương cũng muốn nát theo luôn rồi."

"Chẳng phái pháp bảo thân binh của mấy người chúng ta đều bị kiếm của cậu ta huỷ cho bằng sạch hay sao? Kiếm này quá sắc bén!" Thái Vương vô cùng tức giận cũng nói đôi câu.

Vốn Diệp Thiên còn đang cảm thấy rất phiền muộn, nhưng sau khi nghe được những lời oán thán của đám người kia, anh lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm là thần binh vô thượng mãn cấp, thứ mà bọn họ sử dụng đều là thần binh vô thượng một đoạn, khoảng cách chênh lệch này không phải chỉ là một chút thôi đâu, mà là khác nhau một trời một vực. Thế nên khi những thần binh kia đụng độ với Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm của hắn sẽ không khác nào lấy trứng chọi đá, chọi lần nào là vỡ lần ấy.

Đương nhiên, nguyên nhân còn lại là do tu vi của bọn họ không đủ, một chọi một sẽ chẳng thẳng nối hắn. Nếu như bọn họ có tu vi cao siêu quá mức, kiên trì tu luyện tiên pháp thì dù cho trên tay họ chỉ là khúc gỗ thôi cũng có thể chém giết không ngừng.

"Mọi người đừng sợ cậu ta quá, tuy rằng thần binh của cậu ta rất đáng sợ, nhưng tu vi của cậu ta chắc chắn không cao lắm. Vừa nãy khi năm người chúng ta hợp tác với nhau, đã có thể đánh một trận không phân thắng bại với cậu ta rồi. Bây giờ chúng ta có tận mười người cùng hợp tác, nhất định có thể bại cậu ta thôi!" Thái Vương đột nhiên lên tiếng.

"Vậy thì cùng tiến lên, diệt trừ cái tên yêu nghiệt này thôi!"

Duyên Bình Vương còn chưa chính thức so chiêu với Diệp Thiên, thế nên khi nghe Thái Vương nói vây, ông ta cảm thấy ngứa tay vô cùng, sau khi hét lớn một tiếng, lập tức thôi thúc thần công.

"Toái Tiên Chưởng!"

Thần công vừa khởi động, hình ảnh con rồng đã nhanh chóng xuất hiện vờn quanh thân mình Duyên Bình Vương Long, phát huy uy lực của Toái Tiên Chưởng lên đến cực hạn, rồi bỗng nhiên đánh ra.

Rầm rầm rầm!

Một bàn tay màu vàng óng khổng lồ như che khuất cả một mảnh trời đập về phía Diệp Thiên

"Hàng Long Thần Công!"

"Bạo Thiên Quyền!"

"Cửu Thiên Lôi Hỏa Chưởng!"

"..."

Mười vị tiên tôn xếp thành một vòng, triển khai thần công, nhanh chóng đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Chỉ một thoáng đó thôi không khí xung quang bị đè ép một cách vô cùng mạnh mẽ, mười loại sức mạnh mang theo năng lượng có thể huỷ trời diệt đất, mênh mông cuồn cuộn phóng về phía Diệp Thiên.

Khiến trời đất đổi sắc!

Khiến quỷ thần kinh sợ!

Khiến Càn Khôn rung động!

Thế nhưng, Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững ở đó, hừ lạnh một tiếng nói: "Bổn soái có thần binh trong tay, có pháp bảo hộ thể kỹ năng thần công của mấy người có sao hơn nữa, nhiều hơn nữa, thì bổn soái chỉ cần tiện tay vung vài cái là đã có thể nghiền nát tất cả rồi!"

Dứt lời, Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm nhanh chóng vọt lên, người và kiếm như hoà vào làm một, đón nhận các loại năng lượng xung kích từ xung quanh không ngừng truyền đến.

Đâm này!

Năng lượng bị xé ra, mũi kiếm xé rách hư không, cuồng bạo, dữ tợn nhắm thẳng vào Duyên Bình Vương.

"Quả là một thần binh lợi hại!"

Trong lòng Duyên Bình Vương âm thầm rung động, bỗng nhiên trước mắt ông ta lóe lên một cái, Diệp Thiên nhanh chóng xẹt qua trước mặt ông ta, lao thẳng tới phía một tỷ tám quân lính phía đối diện.

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp tới được chỗ quân lính thì hai chân đã bị người ta tóm lấy.

"Xé xác nó ra đi!"

Tây Lương Vương vừa nắm được một chân Diệp Thiên đã gào lên.

Người đang nắm cái chân trái còn lại của Diệp Thiên cũng với ông ta là Thái Vương. Hai người trái phải mỗi người giữ chặt một chân của hắn tựa như muốn xé rách Diệp Thiên ra vậy.

"Dám xé bổn soái, bổn soái sẽ chém cái đầu chó của mấy người xuống!"

Diệp Thiên vẫn dựng thẳng người, hai chân đã bị bẻ thành chữ mã, kiếm trong tay anh ra chiêu mạnh mẽ bổ về phía đầu Tây Lương Vương.

"Không ổn rồi!"

Tây Lương Vương rất muốn xé xác Diệp Thiên ra, nhưng ông ta càng sợ Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm chém trúng mình. Thế nên lúc thấy hành động của Diệp Thiên ông ta vội vã buông tay, tránh né chiêu kiếm này của anh.

Ông tay vừa buông lỏng tay, chân phải Diệp Thiên theo đó đã thẳng về phía sau, chân trái cũng nhanh chóng thu lại, lôi Thái Vương về phía mình. Sau đó hắn lại dùng chân phải đá ngã ông ta. “Phịch” một tiếng, Thái Vương bị đá cho lui hẳn về phía sau.

Lúc này, Đại tướng Tây Lương Duyên Bình Vương và tám vị tiên tôn kia cũng thi nhau ra quyền đánh lên trên người Diệp Thiên.

Rầm rầm rầm!

Bọn họ đánh cho Diệp Thiên lui về phía sau mấy bước. Trên đường lùi lại, hắn vẫn tiện tay chém tới một chiêu kiếm, chiêu này vừa ra đã chém thẳng vào người Đại tướng Tây Lương, làm cho pháp bảo hộ thể trên người ông ta bị chém vỡ, cơ thể cũng bị chém vào tạo ra một vết thương toé máu.

"Thật là khủng khiếp!"

Đại tướng Tây Lương vội vã khép vết thương lại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà thốt lên một câu.

"Phòng ngự thế này cũng quá cao rồi!" Duyên Bình Vương thấy Diệp Thiên không bị sao hết, thậm chí còn không nghe thấy bất cứ tiếng vang nào cho thấy việc pháp bảo đã đáng lên trên người Diệp Thiên cả. Điều này làm cho ông ta phải khiếp sợ kêu lên.

"Đúng là phòng ngự quá cao, tám người chúng ta dốc toàn lực tấn công mà không phá nổi phòng ngự của thằng đó, thế này thì sao đánh nổi?"

"Mẹ kiếp, rốt cuộc là thắng đó dùng pháp bảo gì để phòng ngự thế không biết?"

"Chúng ta không phá ra được phòng ngự của tên khốn đó, mà sức tấn công của thần binh trong tay nó cao như thế, cứ theo cái đà này sớm muộn gì thì chúng ta cũng bị nó giết sạch từng người một thôi!"

"..."

Sắc mặt cúa các vị tiên tôn môn đều vô cùng nghiêm túc.

"Bài binh bày trận đi, nghe hiệu lệnh của bổn vương, dốc toàn lực bắn phá Diệp Bắc Minh!" Duyên Bình Vương đột nhiên xoay người gào lên.

"Tiện đó thì phái người đi đến vùng lân cận, tìm đến quân lính Tây Lương của tôi, gọi bọn họ trở về bài binh bày trận, cùng nhau đánh giết Diệp Bắc Minh!" Tây Lương Vương cũng gào lên theo.

"Cũng đi tìm luôn quân của đế quốc Đại Yến chúng tôi đi!"

"Tìm cả quân lính của Đế quốc Long Hoàng chúng tôi nữa!"

Ti Đồ Xán và Thái Vương cũng nhanh chóng nói theo.

Bây giờ có nhiều tiên tôn bày binh như vậy, bọn họ không sợ Diệp Thiên có thể vọt vào trong quân lính. Nếu như đem hơn ba tỉ quân lính tập kết cùng nhau, dốc toàn lực tấn công, bọn họ tin chắc rằng có thể mang đến đả kích trí mạng cho Diệp Thiên.

Quả nhiên, Diệp Thiên nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt.

"Diệp Bắc Minh, mày cứ chờ bị đánh cho tan xác đi, ha ha!"

Thấy sắc mặt Diệp Thiên thay đổi, Thái Vương không nhịn được nở nụ cười.

"Hừ!"

Diệp Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: "Mười tiên tôn các ông tập trung lại đánh tôi thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn tập kết vải tỷ quân lính lại đanh bổn soái cơ đấy. Mấy người thật lắm chuyện."

"Hết cách rồi, ai bảo phòng ngự của mày cao như vậy để làm gì. Không tập kết quân lính sẽ không phá nổi phòng ngự của mày!" Tây Lương Vương cười nói.

"Nếu như mày biết điều, từ đâu đến thì về lại đó, đừng tiếp tục giúp hoàng triều Hiên Viên nữa vừa hay chúng tao còn có thể miễn tội chết cho mày. Nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày đấy!" Thái Vương giở giọng uy hiếp nói.

"Được thôi, tôi chịu rồi. Không chơi với các ông nữa."

Diệp Thiên vẫy vẫy tay làm ra biểu tượng “bye bye” với bọn họ, sau đó lấy ra một lá độn phù, chuẩn bị rút lui.

Bùm!

Một luồng khói xanh bốc lên, sau đó anh biến mất ngay tại chỗ, không thấy bóng dáng đâu hết.

"Ha ha ha."

Thấy Diệp Thiên chạy trốn, mười tiên tôn và một tỷ tám quân lính phía sau không nhịn được bắt đầu cười lớn.

"Bây giờ Diệp Bắc Minh đã bị doạ chạy, chúng ta tập kết quân lính xông mạnh về phía trước, xuyên thẳng đến kinh đô của hoàng triều Hiên Viên, mọi người thấy sao?" Tây Lương Vương đề nghị.

"Tôi đồng ý!"

"Tôi đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!"

Mọi người đều lên tiếng tán thành đề nghị của ông ta.

Thế nhưng đúng vào lúc này, “xoẹt” một tiếng, âm thanh phá rách không trung từ chố quân lính phía sau truyển đến.

"Không hay rồi!"

Sắc mặt của Duyên Bình Vương đột ngột thay đổi, ông ta bỗng nhiên xoay người lại, vừa xoay đã thấy Diệp Thiên vòng ra phía sau đám quân lính của bọn họ, người kiếm hợp làm một, vọt thẳng vào trong quân lính.

Sau đó nhanh chóng vung kiếm, sát khí phóng lên tận trời.

Thế rồi: "A!"

Đủ loại tiếng kêu thảm thiết che ngợp bầu trời vang lên.

"Cái thằng Diệp Bắc Minh khốn kiếp kia! Mày dám lừa gạt chúng tao à! Mày đáng chết lắm!"

Duyên Bình Vương nổi giận vọt tới.

"Mau mau nhanh lên! Tất cả tiên tôn nhập môn trung kỳ trở xuống lập tức vây nhốt Diệp Bắc Minh, kết trận ngăn cản sát khí khuếch tán, nhanh lên!" Thái Vương vội vàng hô lên, ông ta đã có kinh nghiệm đối phó với chuyện này.

Rất nhanh sau đó, ba người Thái Vương, Tây Lương Vương, Ti Đồ Xán cùng xông tới giúp Duyên Bình Vương đối phó Diệp Thiên. Sáu vị tiên tôn khác lập tức kết trận xung quanh Diệp Thiên, đem sát khí vây nhốt ở bên trong trận đó.

Thế nhưng, đã có ít nhất ba, bốn tỷ quân đã chết dưới dưới sự bao phủ của sát khí.

"Nhanh tập hợp binh mã về một chỗ, bài binh bố trận nhanh lên!" Một vị Đại tướng của đế quốc Thiên Kiền nhanh chóng gào lên. Bây giờ Diệp Thiên đang bị vây nhốt, sát khí không xông ra được, chỉ cần trận lập thành công, bọn họ nhân cơ hội bứt ra, sau đó dốc toàn bộ hoả lực tấn công Diệp Thiên, biết đâu sẽ có thể làm cho Diệp Thiên bị thương nặng.

Theo mệnh lệnh của ông ta ban xuống, đám quân lính vừa lùi xuống hai bên lập tức tập kết lại, cũng bắt đầu bài binh bày trận.

Lúc này, quân Tây Lương vừa rồi trốn chạy, kết hợp với quân của đế quốc Đại Yến cũng đã trở về chiến trường, nhanh chóng bày trận.

Quy mô đã lên đến con số hai mươi sáu, hai mươi bảy tỷ quân.

"Diệp Bắc Minh, mày cứ chờ bị đánh cho nổ tung xác đi!"

Vừa kết trận phòng ngừa sát khí khuếch tán, sáu vị tiên tôn vừa nghiến răng nghiến lợi mắng.

Đúng vào lúc này, một giọng nói của ai đó đột ngột vang lên.

"Toàn lực tấn công! Đánh nổ trận pháp!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv