Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 961: Thế này cũng quá bắt nạt người ta rồi?





Tây Lương Vương chính là dũng sĩ số một của đế quốc Tây Lương, tu vi đã đạt tới tiểu thành sơ kỳ, không phân cao thấp so với Thái Vương.

Thêm một cao thủ như vậy, sức lực của đám người Thái Vương lập tức dâng cao thêm mười phần.

Bởi vì chỉ cần một Tây Lương Vương kia thôi là có thể bù đắp được mười mấy cao thủ như Thái sư rồi.

Có thể nói, có Tây Lương Vương gia nhập, bọn họ sẽ như hổ thêm cánh, đã mạnh lại càng mạnh hơn.

Kết quả là ba người bắt tay với Tây Lương Vương, lấy khí thế hung tợn đánh giết về phía Diệp Thiên.

Một giây sau.

Rầm rầm rầm!

Búa lớn của Tây Lương Vương, những cú đấm như trời giáng của Thái Vương, Thái sư và Quân sư, tất cả đều nện lên trên người Diệp Thiên.

Tuy rằng có pháp bảo hộ thể, thế nhưng phòng ngự không bị phá tan, tạo thành lực xung kích vô cùng mạnh mẽ, khiến bọn họ bị chấn động đó làm cho bật ra ngoài. Không chỉ có vậy Quốc cữu còn bị Diệp Thiên chém cho một kiếm vào bụng, sau đó được Thái Vương lôi trở lại.

Shhhh!

Nhưng thấy Diệp Thiên bị bốn người liên thủ dùng toàn lực đánh trúng, thế mà lông tóc không hề bị tổn hại, thấy vậy ngay cả Tây Lương Vương cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Đúng là tuyến phòng ngự thật khủng khiếp!

Bọn họ đều bị chấn động một cách sâu sắc.

Phòng ngự khủng bố như thế, đừng nói bọn họ có thể đánh được Diệp Thiên, coi như có đánh thắng được thì với tuyến phòng ngự cao như vậy, cũng rất khó có thể đánh chết được anh. Thậm chí muốn làm anh bị thương thôi cũng rất khó khăn.

"Đây là viện binh được gọi tới đấy à?"

Diệp Thiên nhìn lướt qua đám người kia, thấy phía sau năm vị tiên tôn là đám quân lính lít nha lít nhít. Vì màu sắc áo giáp của những quân lính trong đám quân đó không giống nhau, thế nên có thể chắc chắn rằng bọn họ không phải là tướng sĩ của đế quốc Long Hoàng.

"Hừ!"

Tây Lương Vương hừ một tiếng rồi nói: "Cái thứ độc ác, khốn nạn nhà mày, một chiêu chém ra hất thẳng về phía đế quốc Tây Lương, làm cho số lượng người chết và bị thương trên đế quốc Tây Lương của tao lên đến con số mấy trăm tỷ, tội của mày đáng chết muôn ngàn lần. Ngày hôm nay bổn vương muốn bắt tay với quân lính của đế quốc Long Hoàng tiêu diệt mày!"

"Ha ha!"

Diệp Thiên cười nói: "Hai tỷ rưỡi quân lính của Đế quốc Long Hoàng đã bị bổn soái diệt chỉ còn dư lại bảy tám trăm triệu nhân mã chật vật chạy trốn. Số lượng quân lính này của ông cũng chỉ có cỡ bảy, tám trăm triệu người, ngựa, có gộp hết lại cũng chỉ lên đến con số một tỷ rưỡi, một tỷ sáu. Không đáng nhắc tới, thật sự không đáng nhắc tới."

"Hả?"

Tây Lương Vương nghe vậy lập tức nhăn mày lại, hết nhìn trái lại nhìn phải một hồi rồi ngầm thừa nhận. Đúng là không thấy bóng dáng của binh mã đế quốc Long Hoàng, thấy vậy ông ta lập tức kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Thái Vương, thằng đó nói thật đấy à. Hai tỷ rưỡi gồm cả người và ngựa của ông, bị thằng đó đánh chết nhiều vậy sao? Hay là bị đánh cho chạy hết rồi?"

"Đúng vậy!" Thái Vương gật gật đầu, than thở: "Người này quá mức yêu nghiệt, trong tay cậu ta có thần binh có thể phóng thích sát khí vô cùng khủng bố. Quân lính chạm vào cậu ta là phải chết, dù cho bài binh bố trận thế nào đi chăng nữa, có quân lính phòng ngự kín kẽ, cũng sẽ bị sát khí kia hủy diệt như thường. Thế cho nên quân tôi mang đến người chết kẻ bị thương vô số kể."

Shhh!

Tây Lương Vương hít mạnh một hơi khí lạnh, vội vã hạ lệnh: "Mau chóng quay lại Bắc Ngạn đi, đợi những đế quốc khác đến viện trợ!"

Nhưng không ngờ ông ta vừa mới dứt lời đã nghe thấy “xoẹt” một tiếng.

Diệp Thiên hóa thành một vệt ánh sáng, nhanh chóng xẹt về phía bên hông bọn họ.

"Không ổn rồi! Mau chạy đi! Chạy đi nhanh lên!"

Thái Vương lập tức kinh sợ, cuống quýt gào lên.

Ông ta là người đã từng nếm mùi chiêu thức khủng bố của Diệp Thiên, cũng biết sau đó anh sẽ làm gì. Thấy hắn làm vậy, ông ta có thể chắc chắn một điều hẳn là Diệp Thiên muốn ăn sạch bảy, tám triệu quân của bọn họ rồi!

Đúng như ông ta dự đoán. Chỉ thấy Diệp Thiên lao về phía đám người của Tây Lương Vương vẫn còn chưa sẵn sàng, chưa kịp tiếp nhận mệnh lệnh tiến hành bài binh bố trận trong quân để chống địch, lập tức mở ra sát khí.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên đến tận trời xanh.

Cũng may những quân lính này đều là những tiên vương hoặc chân tiên. Bọn họ có thể điều động kiếm bay lên, bởi vậy có thể nhanh chóng tránh khỏi chiêu thức của Diệp Thiên. Thế nên, ngoại trừ hơn hai trăm triệu quân cách Diệp Thiên quá gần bị đánh bay sạch trong nháy mắt, thì toàn bộ đám còn lại cũng đã chạy trốn thành công.

Mà Diệp Thiên cũng không dám thả sát khi đi quá xa, bởi hắn lo lắng cho đám người Dương Đỉnh Thiên ở cách đó không xa. Sợ lỡ như thả sát khí đi xa quá, sẽ đánh bay luôn những người ấy, vậy thì bọn họ sẽ thiệt thòi lớn rồi.

Vì thế cho nên sau khi thấy đánh bay được một lượng người không nhỏ Diệp Thiên cũng không tiếp tục phóng thích sát khí nữa.

"Thằng nhãi ranh! Mày thật đáng chết!"

Tây Lương Vương tức giận đến mức muốn nổ phổi, râu tóc trên mặt trên đầu ông ta vì tức giận mà dựng cả lên, cầm búa tạ trong tay nhằm thẳng về phía Diệp Thiên. Đã vậy ông ta còn không quên thôi thúc tiên pháp, phóng to búa tạ, sau đó lấy ra một cái búa tạ lớn hơn mặt trăng gấp mấy lần, đập thật mạnh về phía Diệp Thiên.

"Chỉ dựa vào mình ông mà muốn lấy mạng của tôi à, ông tự đề cao bản thân quá rồi đấy!"

Diệp Thiên lạnh giọng nói xong, lập tức giơ cao cự kiếm trong tay lên chém về phía cái búa lớn của Tây Lương Vương.

Chỉ một tích tắc thôi, “keng” một tiếng!

Một âm thanh giòn giã vang lên, búa lớn bị một chiêu kiếm mạnh mẽ chém tới phát ra thêm vài tiếng “răng rắc” vài tiếng, thế rồi trên mặt búa xuất hiện rất nhiều vết nứt.

"Tây Lương Vương, mau thu búa lại! Búa nứt rồi!"

Một giọng nói hốt hoảng vang lên từ phía sau Diệp Thiên.

Đây là giọng nói của một vị tiên tôn đến cùng với Tây Lương Vương, Đại tướng Tây Lương Quốc, tu vi đã tiến vào giai đoạn trung kỳ.

"Búa nứt ư?"

Tây Lương Vương cau mày.

Lúc này, Diệp Thiên giơ kiếm lên lần nữa, rồi nhanh chóng chém xuống không chút do dự, cũng không đợi Tây Lương Vương thu búa lại, chặt chẽ mà vững vàng chém lên búa lớn thêm một nhát.

Rầm!

Chỉ trong phút chốc búa lớn nứt thành vô số mảnh vỡ.

"Này này chuyện này..."

Thấy trên tay mình chỉ còn dư lại phần chuôi của cái búa, Tây Lương Vương kinh ngạc đến mức không thốt lên lời.

Pháp bảo có một không hai trên đời này của ông ta cứ như vậy mà bị hủy?

Quả thực ông ta không dám chấp nhận sự thật này!

Đây chính là thứ mà ông ta phải bỏ ra bao nhiêu năm tu luyện, rồi còn phải đến Quần đảo Tiên Sơn mời đại sư chế tạo mới được!

Thế mà thằng ranh kia nỡ lòng nào phá nát.

Thái Vương cười khổ nói: "Thần binh của người này quá khủng bố. Một phen giao chiến, thần binh của mấy người chúng tôi cũng đã bị thần binh của cậu ta đánh cho chẳng còn gì. Nếu như không phải vậy, há chúng tôi lại chịu để tay không."

Tây Lương Vương: "..."

Thần binh đều đã bị hủy, thế thì còn đánh cái gì nữa?

"Tây Lương Vương cẩn thận!"

Đột nhiên Thái Vương phát hiện Diệp Thiên lại phát động tấn công, lập tức lên tiếng nhắc nhở Tây Lương Vương.

Hai mắt Tây Lương Vương loé lên, ông ta đứng yên tại chỗ thôi thúc tiên pháp, đợi đám người Thái Vương cùng nhau phóng thích năng lượng tấn công Diệp Thiên.

Có Vô Thượng Thất Đoạn Pháp Bảo bảo vệ cơ thể, tuyến phòng ngự của Diệp Thiên vô cùng vững chắc. Thế nên những năng lượng này vốn không đủ để làm anh bị thương, thế nhưng nếu bị đánh trúng cũng sẽ làm ảnh hưởng đến hành động của anh.

Bây giờ anh còn chưa kịp xây dựng cửu trọng đạo thể, tu vi cũng không thể phát huy hết tác dụng, thế nên nếu muốn vừa giết được những người có tu vi cao hơn anh, vừa xây dựng cửu trọng đạo thể, vẫn sẽ có chút độ khó nhất định.

Lúc đó Thái cổ Ma Thần thất bại là do đã dây dưa với đám Tiêu Dao Vương quá lâu dẫn đến thể lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu không phải vậy thật sự khó có thể giải quyết được ông ta.

Bởi vậy, có thêm Tây Lương Vương và Đại tướng Tây Lương gia nhập, Diệp Thiên muốn giết một tiên tôn cũng không quá dễ dàng.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

"Đại nguyên soái Ti Đồ Xán của Đế quốc Đại Yến thống lĩnh năm trăm triệu binh mã đến đây viện trợ, xin hỏi quân địch ở đâu?"

Theo giọng nói nhìn qua, mọi người chỉ thấy một ông tướng già đang nói chuyện. Sau khi ông ta nhìn xung quanh một hồi, không thấy bóng dáng của quân địch đâu, nên mới nhìn về phía Diệp Thiên đang đại chiến với đám người Thái Vương hỏi đôi câu.

"Ha ha!"

Thấy ông ta đến, đám người Thái Vương lập tức vui vẻ.

"Nguyên soái Đồ Xán, ông mau chóng lệnh cho năm trăm triệu nhân mã của ông lùi tới bờ Bắc sông ngân đi. Mình ông tới đây giúp chúng tôi đánh giết Diệp Bắc Minh là được rồi. Người này quá mức yêu nghiệt, coi chừng năm trăm triệu binh mã của ông cũng bị người ta nuốt mất. Vừa rồi, cũng là vì bổn vương không cẩn thận, cho nên mới bị người ta ăn mất hơn hai trăm triệu binh mã đấy!" Tây Lương Vương vừa ứng phó với Diệp Thiên vừa gào lên.

"Đáng sợ đến vậy cơ à?"

Ti Đồ Xán bị những lời Tây Lương Vương doạ cho sợ hết hồn, lập tức dặn dò quân lính của mình lui về Bắc Ngạn, sau đó tay nắm Cửu Thải Thần Thương, mạnh mẽ đâm về phía sau lưng Diệp Thiên. Vừa đâm lão ta còn không quên kêu to: "Thằng nhãi ranh! Nộp mạng đi!"

"Lão già chết tiệt, ông muốn chết đấy à!"

Diệp Thiên bỗng nhiên xoay người lại, một chiêu kiếm mạnh mẽ vung qua.

"Đại nguyên soái Đồ Xán, mau chóng thu thương lại đi!" Thái Vương vội vàng nhắc nhở.

"Thu thương lại ư?" Ti Đồ Xán hơi nhướng mày, cảm thấy vô cùng thắc mắc mà hỏi lại.

Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ngay giây tiếp theo một tiếng “keng” giòn giã vang lên.

Cửu Thải Thần Thương bị Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm chém trúng, tựa như cây mía bị dao phay chém xuống vậy, chớp mắt đã bị cắt thành hai nửa.

"A! Cửu Thải Chiến Tiên Thương của bổn soái!"

Ti Đồ Xán gào lên một tiếng tan nát cõi lòng.

"Cho dù là đầu của ông tôi cũng chém!"

Diệp Thiên thừa lúc Ti Đồ Xán vẫn còn đang sửng sốt, nhanh chóng nhảy lên một cái, vung một chiêu kiếm mạnh mẽ bổ về phía Ti Đồ Xán.

"Đại nguyên soái Đồ Xán nhanh tránh đi!"

Tây Lương Vương và đám người Thái Vương kinh ngạc thốt lên, vội vàng phát động tiến công, đánh về phía Diệp Thiên.

"Không được!"

Sau khi Ti Đồ Xán lấy lại tinh thần, sắc mặt lão ta đột nhiên thay đổi, muốn tách ra tránh đi nhưng đã không kịp nữa rồi.

Đúng vào lúc này.

“Xoẹt” một tiếng

Một tia cực quang phóng tới, chém mạnh vào kiếm Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm của Diệp Thiên.

Keng!

Một âm thanh giòn giã vang lên, Diệp Thiên bị đánh cho phải lui về sau một bước, pháp bảo vừa phóng tới cũng vỡ thành từng mảnh.

Ngay sau đó là tiếng gào tan nát cõi lòng truyền đến.

"Hồ Lô Kim Cương của bổn vương sao có thể bị huỷ hoại một cách dễ dáng như thế được?"

Mọi người nhìn qua mới thấy, người vừa đến là đế quốc Thiên Kiền mang theo tám trăm triệu quân lính đến, cùng đến với một tỷ liên quân của năm nước nhỏ khác, tổng cộng tất cả có một tỷ tám cả người lẫn ngựa, ngay cả năm vị tiên tôn cũng theo đến.

"Ha ha ha!"

Thấy cảnh này, đám người bên Thái Vương vui đến mức cười ầm cả lên.

"Đệt!"

Thấy cảnh đó, ấy vậy mà Diệp Thiên lại buột miệng buông ra một câu chửi bậy!

Thế này cũng quá bắt nạt người ta rồi?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv