“Ha ha! Ha ha ha!”
Lúc này, một tiếng cười điên cuồng vang vọng lên khắp nơi.
“Bổn tọa rốt cuộc cũng hiểu thấu đại đạo, đột phá Hợp Đạo Cảnh, bước vào Thiên Huyền Cảnh, trở thành vị tiên vương thứ hai của Tử Tiêu Tinh trong suốt cả triệu năm qua!”
“Bổn tọa đã thành tiên vương rồi! Cuối cùng bổn tọa cũng thành tiên vương rồi!”
“Ha ha ha!”
Trong nhất thời, khắp đất trời đều là tiếng cười vang vọng của ông ta.
Quá khó, ông ta chỉ cảm thấy quá khó!Cả trăm ngàn năm! Ông ta đã ở cảnh giới hợp đạo đại viên mãn cả trăm ngàn năm nhưng vẫn không thể đột phá, cuối cùng trong trận giao chiến với Dương Đỉnh Thiên, chỉ vì chút nóng lòng, lại tình cờ đột phá.
Tại thời điểm này, ông ta quả rất vui mừng, là bành trướng, là không thể diễn tả nổi, so với động phòng hoa trúc, với đề tên trên bảng vàng còn kích động và thú vị hơn.
Điều đó nghĩa là gì?
Điều đó nghĩa là, tu vi của ông đột nhiên tăng vọt gấp nhiều lần! Điều này nghĩa là, ông ta sẽ được ghi lại mãi mãi trong tài liệu lịch sử của Tử Tiêu Tinh, lưu danh vạn thế! Điều đó nghĩa là, ông ta không cần phải đi theo con đường nào nữa, không cần bất kể ngày đêm tìm hiểu đại đạo! Điều này nghĩa là, ông ta sẽ xưng bá ở Tinh Hà này, sẽ được cả tỷ tu sĩ kính trọng…
Có quá nhiều lợi ích!
Nhiều đến nỗi khiến ông ta nhất thời không liệt kê hết được.
Nói tóm lại, ông ta sẽ bất khả chiến tại, nơi nào ông đi qua, cũng không thể không cúng bái ông.
“Ha ha ha!”
Lúc này, toàn bộ Càn Khôn Giáo, các tín đồ của Càn Khôn Giáo đều cười lớn.
“Lão giáo chủ đột phá Hợp Đạo Cảnh, tiến vào Thiên Huyền Cảnh, thật tốt quá đi!”
“Không ngờ, thật sự không ngờ, lão giáo chủ lại trong thời khắc then chốt hiểu được đại đạo, trở thành vị vương thứ hai của Tử Tiêu Tinh, thật sự là khiến người ta phấn khởi!”
“Chúng tôi được cứu rồi! Lão giáo chủ với cơ thể của tiên vương, chắc chắn sẽ nghiền nát tất cả.”
“…”
Tất cả người của Càn Khôn Giáo đều vì chuyện này mà điên cuồng.
“Trời không diệt Càn Khôn Giáo! Thật sự là ông trời không diệt Càn Khôn Giáo!”
Giáo chủ càng kích động hơn, ngửa mặt lên trời gào thét rơi lệ.
Sau đó, ông là người đầu tiên quỳ xuống.
“Chúc mừng lão giáo chủ hiểu được đại đạo, trở thành tiên vương!”
Ngay sau đó, tất cả người của Càn Khôn Giáo đều quỳ xuống.
“Chúc mừng lão giáo chủ hiểu được đại đạo, trở thành tiên vương!”
“Chúc mừng lão giáo chủ hiểu được đại đạo, trở thành tiên vương!”
“Chúc mừng lão giáo chủ hiểu được đại đạo, trở thành tiên vương!”
“…”
Thanh âm vang vọng khắp đất trời, khiến tất cả người trong thành Thiên Khải đều nghe thấy, vì thế mà cả thành Thiên Khải đều sôi nổi hẳn lên.
“Tiên Vương ra đời, đây đúng là chuyện vui lớn.”
“Mẹ ơi! Tiên vương cao quá, to quá, khí phách quá!”
“Đúng là biết chọn năm mà sinh quá, thật có phong thái tiên vương, dù chết cũng không hối tiếc.”
“…”
Hàng triệu đệ tử Càn Khôn Giáo bị giải tán ở bên ngoài càng kích động hoan hô, còn vui mừng hơn người nông dân trúng số!
“Lão giáo chủ Hoằng Nghị của giáo đã trở thành tiên vương rồi. Từ nay về sau, không ai dám động đến Càn Khôn Giáo nữa rồi!”
“Bây giờ bọn Diệp Bắc Minh chết chắc! Lão giáo chủ Hoằng Nghị nhất định sẽ cho từng người biết tay, để chúng chạy khỏi Càn Khôn Giáo!”
“Không thể không nói, cũng phải cảm ơn Diệp Bắc Minh đến làm loạn Càn Khôn Giáo, nếu không có áp lực, Lão giáo chủ Hoằng Nghị sẽ không có động lực, không thể thành tiên vương được!”
“Lần này bọn chúng sơ ngây ra rồi chứ gì? Sợ hãi chứ? Run rẩy chứ? Để xem Lão giáo chủ Hoằng Nghị làm sao xử từng người bọn chúng!”
‘…”
Mà lúc này, sau một tràng cười dài, ánh mắt của Lão giáo chủ Hoằng Nghị rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh, khuôn mặt ngập tràn vẻ đắc ý.
“Diệp Bắc Minh, có phải kinh ngạc lắm không? Có phải bất ngờ lắm không? Không ngờ bổn tọa lúc này lại đột nhiên trở thành tiên vương chứ gì?”
“Đúng là có hơi bất ngờ.” Diệp Bắc Minh gật đầu, nhưng rất nhanh cười cười lạnh, nói: “Vậy thì đã sao, ông tưởng rằng trở thành tiên vương, thì có thể thay đổi được thực tế rằng bổn tọa đang một tay che trời sao?”
Diệp Bắc Minh đúng là không sợ.
Anh bây giờ cũng là hợp đạo viên mãn sắp thành Bán Bộ Tiên Vương, chỉ là một tiên vương bản địa, chưa chắn hắn địch không lại.
Một là, vị tiên vương này vừa mới thành tiên vương, còn chưa quen với cơ thể khổng lồ của tiên vương, đương nhiên sẽ không có cách nào phát huy sức mạnh đến cực điểm.
Hai là, vị tiên vương này không có trang bị tốt, so với Công Tôn Hạ toàn thân đều là vũ trang tôn phẩm, pháp bảo thần binh thì kém quá xa.
Ba là, vừa mới trở thành tiên vương bản địa, đạo thể còn chưa được nâng lên bát trọng, vì vậy phòng thủ vẫn chưa phải đặc biệt cao.
Tất cả các yếu tố đều khiến Diệp Bắc Minh không sợ ông ta, cũng có tự tin đấu với ông một trận.
Hơn nữa cho dù có xảy ra tình huống tồi tệ nhất, đánh không lại, cùng lắm anh thả một ít hồn vía tiên vương ra, cùng lắm thì cùng họ đánh một ván ngọc nát đá tan, có thể bọn họ đều chết, anh cũng không sao.
Nói tóm lại, Diệp Bắc Minh khá bình tĩnh, không có bất kỳ nỗi lo sợ nào trong lòng, nếu có cũng chỉ là lo sợ tạm thời.
“Diệp Bắc Minh! Chết đến nơi rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng, cho rằng ra vẻ bình tĩnh thong dong, nói vài câu khinh thường tiên vương, thì Lão giáo chủ Hoằng Nghị sẽ sợ cậu sao? Nếu cậu nghĩ vậy thì sai rồi, lão giáo chủ Hoằng Nghị không những không bị lời của cậu dọa sợ, mà còn có thể dùng cả trăm ngàn đao đâm vào cậu, báo thù cho các tín đồ của Càn Khôn Giáo!” Giáo chủ hét hớn.
Có tiên vương ở đây, ông ấy bây giờ tràn đầy tự tin, không hề sợ Diệp Bắc Minh, càng không lo lắng rằng tiên vương sẽ đánh không lại hắn.
Tuy rằng truyền thuyết có nói, Công Tôn Hạ là tiên vương ngoại vực, bị Diệp Bắc Minh giết. Nhưng theo nguồn tin đáng tin của ông, là tiên vương và ma vương sát hại lẫn nhau, tự làm phá hủy tu vi, sau khi tu vi rơi xuống cả ngàn trượng mới bị Diệp Bắc Minh giết.
Mà bây giờ không có ma vương, vị tôn tiên vương Lão giáo chủ Hoằng Nghị này không phá vỡ tu vi, vậy Diệp Bắc Minh lấy gì mà giết tiên vương.
“Cậu đúng là hiểu biết nông cạn, không biết tổn tọa mạnh đến mức nào.” Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn giáo chủ, điềm tĩnh hói: “Khi nãy bổn tọa tha cho ông một mạng, kết quả ông lại ăn cháo đá bát, vậy thì đợi bổn tọa giết lão giáo chủ trước, sao đó sẽ tính sổ với ông.”
Sau đó, anh ra lệnh: “Đỉnh Thiên, đưa cho bổn tọa một pháp bảo phòng ngự thật tốt, sau đó dẫn Đóa Đóa tránh ra xa một chút, đừng để bị xoáy vào.”
“Vâng thưa tôn thượng.”
Dương Đỉnh Thiên lập tức lấy ra một bộ chiến giáp lấp lánh hào quang đưa cho Diệp Bắc Minh, sau đó dẫn theo Đóa Đóa, chỉ một cơn gió đã rời khỏi Càn Khôn Giáo, đứng trên mặt đất phía xa quan sát trận đấu.
Diệp Bắc Minh mặc chiến giáp, toàn thân phát ra hào quang, giống như sắp hạ phàm, khí phách ngất ngưởng, uy nghi đến mức không thốt nên lời!
“Oa! Bố mặc chiến giáp, thật là khí phách quá!”
Đóa Đóa không nhịn được nói.
“Ha Ha!”
Dương Đỉnh Thiên cười: “Chiếc Thiên Huyền chiến giáp này, vốn là năm đó tôn thượng đã dùng, sau đó không cần nữa nên thưởng cho thần, thần mặc chiếc chiến giáp này tung hoành sa trường, vô cùng kiên cường, xông thẳng vào đại trướng của địch, ngăn cũng không thể ngăn được.”
“Hiện tại tôn thượng mặc Thiên Huyền chiến giáo, không chỉ có thể phòng ngự cho cơ thể tốt hơn, cũng có thể nhớ đến quáng thời gian oanh liệt đánh tiên hạ năm đó, nhất định có hiệu quả tăng y chí chiến đấu của tôn thượng, tất sẽ giết được tiên vương.”
“Vậy sao?”
Đóa Đóa nghe Dương Đỉnh Thiên nói đến mức nhiệt huyết sôi trào: “Vậy con chờ bố giết được tiên vương, tiếng tăm vang dội.”
Lúc này, Diệp Bắc Minh cơ thể cao sáu nghìn sáu trăm trượng, đứng trước Lão giáo chủ Hoằng Nghị hai mươi bốn ngàn trượng thì nhỏ bé, nhưng không hề mất đi phong thái.
“Chỉ có con kiến con như cậu cũng dám đọ với bổn tiên vương, vậy bổn vương sẽ cho cậu nếm sự lợi hại của bổn vương!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị khinh thường nhìn xuống Diệp Bắc Minh, rồi nhấc chân lên, hung hăng đá về phía Diệp Bắc Minh, muốn dùng một cước đá bay anh.
Một cú đá này cũng không đơn giản, kéo theo một chuỗi lửa trong không trung, mang theo sức mạnh tàn phá kinh người, trong nháy mắt đá đến Diệp Bắc Minh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm, hung hăng đấm về phía lòng bàn chân ông.
Ầm!
Một cú đấm tung ra, giống như hai hành tinh va chạm, như nổ tung ra. Trời đất đều bên dưới đều lắc lư, người bên dưới bị chấn động, ngã đông ngã tây, đến tòa nhà cũng dần sụp đổ.
Sau một chiêu này, Diệp Bắc Minh bị chấn động lùi về sau mấy chục bước, Lão giáo chủ Hoằng Nghị chỉ lùi hai bước, nhưng lòng bàn chân đau đến mức nào, chỉ có ông ta biết. Chỉ là ông không muốn gào thét, để tránh làm mất bộ mặt tiên vương của mình.
“Lão giáo chủ uy vũ!”
Phía dưới, tiếng kêu như thủy triều dâng lên.
Dựa vào việc Diệp Bắc Minh lui mấy chục bước, Hoằng Nghị lão giáo chủ chỉ lùi hai bước, có thể thấy thực lực của lão giáo chủ Hoằng Nghị hoàn toàn có thể nghiền nát được Diệp Bắc Minh.
Thực lực của lão giáo chủ Hoằng Nghị như vậy, sao phải lo Diệp Bắc Minh sẽ không chết chứ?
Chỉ là bọn họ không biết, chân của lão giáo chủ Hoằng Nghị đau dữ dội, mà Diệp Bắc Minh có Thiên Huyền chiến giáp bảo vệ, tay không hề đau chút nào.
“Diệp Bắc Minh, để cho cậu nếm thử uy nghiêm của tiên vương!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị hô lớn, khí huyết trên người tăng mạnh, uy lực hóa thành hàng triệu con quỷ tay, hướng về Diệp Bắc Minh, không đợi hắn kịp phản ứng, hàng triệu con quỷ tay đã nhảy lên người hắn, hung hăng cấu xé hắn thành từng mảnh.
Nhưng!
Diệp Bắc Minh có tôn phẩm Thiên Huyền chiến giáp đầy đủ cấp bậc hộ vệ, tuy không thể hoàn toàn khống chế, nhưng cũng có thể phát huy được sáu phần sức mạnh phòng ngự, cỗ máy phòng ngự khủng bố như vậy, sao có thể chỉ dựa vào cơn giận nhất thời của tiên vương mà phá vỡ được?
“À?”
Thấy Diệp Bắc Minh để mặc cả chục ngàn qủy tay tàn phá, vẫn có thể đứng yên bất động, điều này khiến lão giáo chủ Hoằng Nghị rất kinh ngạc.”
“Uy vũ của tiên vương, chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
Đang lúc lão giáo chủ Hoằng Nghị không thể tin nổi, giọng nói kinh thường của Diệp Bắc Minh vang lên.
Sau đó, thấy anh từng bước tiến lên, bao phủ lên uy vũ của tiên vương đang tỏa ra xung quanh anh. Anh gọi Lục tiên kiếm ra, thúc dục hắn dùng tiên pháp của Bán Bộ Tiên Vương, Lục bảo kiếm ngay lập tức nhảy vọt lên, xông thẳng vào mây.
“Hừ!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị khinh thường hừ lạnh, dùng tốc độ một trăm hai mươi triệu km của tiên vương bản địa xông về phía Diệp Bắc Minh, giống như một luồng sáng, nhanh đến nỗi mắt thường không thể thấy được.
Thấy vậy, Diệp Bắc Minh lập tức gọi Trấn Tiên Tháp, lóe sáng ngay tại chỗ.
Chỉ 0.01 giây.
Ầm!
Lão giáo chủ Hoằng Nghị dùng một đấm đập vào Trấn Tiên Tháp.
Ngay lập tức, đôi mắt ông ta nhíu lại.
Rắc rắc!
Âm thanh vỡ vụn vang lên đầy mạnh mẽ.
“Ha ha! Bảo tháp bị lão giáo chủ Hoằng Nghị phá vỡ rồi!”
Nghe thấy âm thanh vỡ vụn, người bên dưới không nhịn được mà vui mừng hét lên.
Kết quả cảnh tiếp theo khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy nắm tay của lão giáo chủ Hoằng Nghị giống như thủy tinh bị đập vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ nhỏ rơi xuống, chỉ trong chốc lát toàn bộ cánh tay đều bị phế.
“Chuyện gì thế này?”
Kinh ngạc đến chết người mà!