Quả nhiên, chỉ thấy Trấn Tiên Tháp biến to hơn, ngày càng cao, liên tục nghe tiếng của đỉnh Bát Quái Sát Tiên trận mà hướng về đó.
Hơn nữa, bởi vì tòa tháp biến to hơn, 8 bức tường ánh vàng cũng được mở ra.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Bát Quái Sát Tiên trận đều vì bảo tháp biến to hơn mà có vẻ không thể chống đỡ được nữa.
“Trời ơi! Đây là tháp gì vậy! Sao có thể đáng sợ như thế?”
“Ánh vàng lấp lánh, có khi nào là thứ pháp bảo còn cao quý hơn tiên phẩm không?”
“Cứ như vậy thì không bao lâu nữa, Bát Quái Sát Tiên trận nhất định sẽ bị nổ thôi!
“…”
Toàn bộ Càn Khôn Giáo, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào hoảng loạn, tất cả mọi người đều nhìn tòa bảo tháp ngày càng lớn mà không biết phải làm sao.
“Nhanh, nhanh, nhanh!”
Giáo chủ định thần lại, dùng hết sức hét lên: “Tất cả mọi người có mặt, lập tức ngăn chặn tòa tháp này lớn hơn, bằng không nếu cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa Bát Quái Sát Tiên trận sẽ bị phá vỡ, bọn chúng sẽ trốn được ra ngoài!”
Dứt lời, giáo chủ là người đầu tiên hy sinh thân mình, thân hình khổng lồ nhảy vọt lên, bước trên đỉnh tháp.
Ầm Ầm!
Cùng với bước chân của mình, ông không làm vỡ tung bảo tháp được, nhưng một lớp của bảo tháp cũng bị đạp xuống đất.
Song dù là như vậy, bảo tháp vẫn không ngừng cao lên.
Thế là!
Một vị Bán Bộ Tiên Vương cũng ra tay.
Ông ta cũng hy sinh thân mình, nhảy lên, đứng sau lưng giáo chủ, dùng tay ấn vào đầu giáo chủ, tiếp thêm sức lực cho ông ta.
Ầm Ầm!
Thân tòa tháp lại tiếp tục bị phá.
Ngay sau đó, lại thêm một bị Bán Bộ Tiên Vương đi lên, đứng ở sau cùng truyền thêm sức lực cho họ.
Ầm Ầm!
Thân tòa tháp tiếp tục bị phá, chỉ còn lại một lớp lộ ra bên ngoài.
Nhưng điều đó không giúp ích gì cả, chỉ có thể ngăn tòa tháp cao hơn, song không thể ngăn nó lớn hơn được. Chỉ thấy mặt đất bị nứt ra, đất xung quanh nhô lên, tòa tháp biến to hơn khiến 8 bức tượng xung quanh mở ra thêm nhiều phần, cho người ta một loại ảo giác rằng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
“Nhanh, nhanh, nhanh!
Giáo chủ lại vội vàng kêu lên: “Chống đỡ 8 hướng, đừng để pháp trận bị nổ tung!”
Dứt lời, hơn mười ngàn Chân Tiên cùng nhau hy sinh thân thể, tất cả cùng dùng tay ấn ở rìa của pháp trận, ngăn không cho tòa tháp biến lớn hơn.
Quả nhiên, nó đã có hiệu quả.
Dưới sự hợp lực của bọn họ, tòa tháp khó có thể biến to hơn được nữa, hai bên đều rơi vào bế tắc.
“Mọi người tiếp tục dùng lực, tranh thủ lúc này cho nổ tung cái tháp, như vậy bọn chúng sẽ mất đi hàng rào phòng vệ, bổn tọa lại khởi động công năng sát tiên, nhất định khiến chúng phải chết!” Giáo chủ hô lớn.
Tất cả mọi người đều đáp lại, sau đó hô “ba, hai, một”, cùng nhau dùng lực, hung hăng muốn áp chặt tòa tháp.
Đúng vào lúc này, ngôi chùa bỗng nhỏ đi cả mười ngàn lần, rơi xuống đất và biến mất không chút dấu vết.
Hàng chục ngàn Chân Tiên không kịp phản ứng, vẫn siết chặt một khoảng không. Giáo chủ rơi xuống, rơi vào tay Chân Tiên. Hàng chục ngàn Chân Tiên cũng dùng tay ấn, vừa hay ấn lên người ông ta, phá vỡ pháp bảo phòng ngự trên trên đó, ngay cả trứng cũng bị một vị Chân Tiên nào đó làm cho vỡ vụn.
“Rào!”
Áp lực mạnh khủng khiếp giáo phun ra máu tươi, các cơ quan nội tạng gần như bị ép đến mức muốn trào ra ngoài.
“Ôi mẹ ơi!”
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vã thu tay, lùi lại một bên.
Các tiên vương trước mặt giáo chủ cũng vội vàng tản ra.
“Giáo chủ, ông không sao chứ?”
Có một trưởng lão chạy đến đỡ giáo chủ.
Giáo chủ khuôn mặt đau đớn, hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt răng, kẹp chặt hai chân, làm sao có thể nói nên lời nữa?
Chỉ là trong bụng giống như có cả triệu con ngựa cỏ đang dẫm đạp, không ngừng hí lên.
Vậy là, ông được đỡ sang một bên để hít chút khí lạnh.
Thấy vậy, rất nhiều người muốn cười nhưng không dám, khiến khuôn mặt đỏ lên.
Vào lúc đó, bảo tháp lại một lần nữa xuất hiện, đột nhiên cao và lớn hơn, tiếp tục bày trận pháp.
“Mẹ kiếp!”
Có một tiên vương không nhịn được lên tiếng mắng: “Đừng ai ra tay, trước tiên hãy sẵn sàng chờ đợi, đợi hắn bày ra trận pháp hẵng cùng nhau hành động, đánh vỡ bảo tháp, xem hắn có còn cơ hội trở mình không!”
Lời vừa dứt, 86 vị tiên vương, hơn mười ngàn Chân Tiên lần lượt nắm chặt tay, vây quanh bảo tháp, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Bây giờ mà ra tay, có trận pháp che chở, bọn họ không đánh lại được trận pháp. Một khi pháp trận có vấn đề, bọn họ nhiều Chân Tiên như vậy cùng ra tay một lúc, thì tin là dù pháp bảo có cứng rắn đến đâu cũng phải bị hạ.
Rất nhanh, Trấn Tiên Tháp ngày càng to ra.
Một tiếng nổ vang lên.
Trận pháp bị nổ tung thành vô số mảnh vỡ.
Ngay sau đó, một tiếng hét lớn vang lên.
“Ra tay!”
Trong chốc lát, hàng chục ngàn Chân Tiên cùng nhau ra tay, quyền cước dày đặc, như pháo đạn ngập trời, từ cả 4 phía hướng về bảo tháp.
Cũng chính vào lúc này, bảo tháp bỗng được nâng lên cao chín mươi ngàn dặm.
Ngay giây sau
Ầm Ầm!
Hơn mười ngàn quyền cước tụ lại một chỗ và nổ tung, tạo ra một năng lượng vô cùng khủng khiếp, khếch tán và tấn công ra xung quanh
“A!”
Hơn mười ngàn Chân Tiên bị bay ra xa, hợp đạo nhập môn trực tiếp biến thành vũng máu, hợp đạo tiểu thành thì lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, chỉ còn chút hơi tàn, hợp đạo đại thành cũng bị ép đến mức nôn ra máu. Chỉ có những Chân Tiên đạt đến hợp đạo đỉnh phong, hợp đạo viên mãn cùng hợp đạo đại viên mãn mới không bị thương.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục ngàn Chân Tiên, giờ chỉ còn lại hơn một ngàn người còn sức lực chiến đấu.
Lúc này, nhìn xung quanh đều đổ máu, giáo chủ hoảng hốt!
86 vị Bán Bộ Tiên Vương cũng ngây ra!
Tất cả những Chân Tiên còn sống cũng sửng sốt!
Tổn thất quá nặng về!
Lúc này, một giọng nói từ trên trời truyền đến.
“Một đám người không có năng lực, ngu xuẩn mà cũng dám đối đầu với bổn tọa, đúng là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức mình.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bảo tháp đã biến mất, Diệp Bắc Minh và đám người xuất hiện trên đỉnh đầu, cười nhạo nhìn xuống bọn họ.
“Đáng chết! Đáng chết!”
Giáo chủ và tất cả Bán Bộ Tiên Vương đều tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt vô cùng dữ tợn, tưởng chừng như muốn xé xác Diệp Bắc Minh ra.
“Lên, lên cho tổn tọa! Giết hắn cho bổn tọa!”
Giáo chủ phẫn nộ hét lên.
Ngay giây sau!
Một ngàn Chân Tiên chưa bị mất năng lực chiến đấu đều phi lên, hòng giết Diệp Bắc Minh.
“Giết cho ta!”
Diệp Bắc Minh hạ lệnh, Dương Đỉnh Thiên, Cơ Hữu Đạo, Ngô Huyền Tâm, thú Kim Lân mắt xanh, thú Phi Lân bốc lửa đều bổ nhào xuống chiến đấu.
Diệp Bắc Minh đứng ở trên không trung, ôm lấy vai Đóa Đóa xem trò vui.
Trận pháp đã bị phá vỡ, đối mặt với những tu sĩ này vốn không cần hắn tự ra tay, chỉ với mấy người thuộc hạ kia đã đủ đối phó với họ.
Với thực lực tuyệt đối, cùng với thần binh pháp bảo tiên phẩm đủ các cấp bậc, lại có sự yểm trợ của hai con yêu thú tôn phẩm, Dương Đỉnh Thiên, Cơ Hữu Đạo, Ngô Huyền Tâm dường như không có chút áp lực gì, cứ đánh thẳng một đường, khiến cho hơn một nghìn Chân Tiên đỉnh phong liên tục lụi bại.
Thú Phi Lân bốc lửa vốn dĩ đã rất mạnh, có thể lấy một địch cả ngàn quân. Thú Kim Lân mắt xanh ăn quả thánh của đại đạo, tu vi tuy thấp hơn một bậc nhưng thực lực lại không hề thua kém, chỉ hai bọn chúng cũng đủ làm khó Càn Khôn Giáo rồi.
Mà Dương Đỉnh Thiên cũng ăn quả thánh của đại đạo, ngay cả Bạch Hổ Tinh của Ngũ Trưởng Lão cũng đã đánh thắng, Bán Bộ Tiên Vương của Tử Tiêu Tinh ở trước mặt hắn chỉ như đứa trẻ 16 tuổi, vốn không có sức để đánh trả.
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Hữu cũng ăn quả thánh của đại đạo, cũng đã như hợp đạo đại viên mãn, lại có đủ thần binh pháp bảo đủ các cấp trong tay, sức mạnh của họ vốn đã ở mức mà những Bán Bộ Tiên Vương kia có thể đạt đến được.
Hơn một ngàn tu sĩ đỉnh phong, ở trước mặt nhóm ba người hai thú này thua một trận thật thảm!
Đặc biệt là người Dương Đỉnh Thiên, người đã từng đi qua sa trường, nên hung mãnh lạ thường, chỉ một đường kiếm quét ngang đã có thể chém bại cả trăm Chân Tiên chỉ trong chớp mắt.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”
Giáo chủ đứng phía dưới cả người run rẩy, vô cùng kinh hoàng.
Kết cục này, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của ông.
Ông có nằm mơ cũng không ngờ rằng, bao nhiêu cao thủ của Càn Khôn Giáo, tưởng rằng có thể đè bẹp tất cả, vậy mà khi đánh nhau lại thua thảm đến như vậy!
“Giáo chủ, bây giờ đã biết Diệp Bắc Minh Đế Tôn không dễ động vào rồi chứ?” Cơ Hữu Đạo một bên tấn công, một bên đắc ý nói.
Giáo chủ không thể thốt nên lời.
Ông đã biết Diệp Bắc Minh không dễ động vào!
“Giáo chủ, đầu hàng đi. Tôn ngài ấy làm Bắc Minh Đế Tôn, thề chết trung thành với Bắc Minh Đế Tôn, đồng thời dâng quả Tu Di lên, có thể Bắc Minh Đế Tôn sẽ tha cho ông một mạng, cũng tránh hỏi việc Càn Khôn Giáo bị hủy diệt.” Cơ Hữu Đạo thấy giáo chủ hoảng loạn, tiếp tục tiếp lời.
Giáo chủ đã bị phá vỡ lớp phòng tuyến bên trong, lập tức hét lên: “Dừng tay! Dừng tay lại hết cho bổn tọa! Chúng ta vốn không phải đối thủ của chúng, còn đánh nữa sẽ hủy hoại Càn Khôn Giáo mất!”
Sau đó, ông nhìn lên Diệp Bắc Minh, chắp tay nói: “Bắc Minh Đế Tôn, hãy kêu người của ngài dừng tay lại đi, bổn tọa phục rồi!”
“Trước mặt bổn tọa mà ông dám tự xưng là bổn tọa, xem ra ông vẫn chưa phục.” Diệp Bắc Minh nhìn ông ta, thản nhiên nói.
“Phục, tôi phục, tôi chỉ nhất thời chưa kịp thay đổi xưng hô, Càn Khôn Giáo tôi nguyện vì Bắc Minh Đế Tôn mà phục tùng!” Ông cúi xuống chín mươi độ, bày tỏ sự tôn trọng.
“Vậy được.”
Diệp Bắc Minh cũng không muốn đuổi cùng giết tận Càn Khôn Giáo, hắn còn phải để cho Cơ Hữu Đạo lên làm giáo chủ, để cho Tử Tiêu Tinh trở thành lá chắn bảo hộ cho trái đất.
Nhưng khi hắn chuẩn bị hô dừng tay, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.
Cả trời và đất đều rung động.
Chốc lát, mọi người đều hướng tìm tiếng động, chỉ thấy một lão đạo đang quyết chiến cùng Dương Đỉnh Thiên, đột nhiên trên người phát ra hào quang, thân thể từ bốn ngàn tám trăm trượng, đột nhiên tăng vọt lên hơn hai mươi bốn ngàn trượng, thân hình khổng lồ lao thẳng vào trong mây, phảng phất như một vị Tôn Thái Cổ khổng lồ trên không xuất thế. Trong tích tắc, đám người Dương Đỉnh Thiên chỉ như con kiến trước mặt ông ta.
Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên và những những khác vô cùng bất ngờ, lập tức lùi về sau, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Cho dù là thú Kim Lân mắt xanh hay thú Phi Lân bốc lửa cũng bị dọa một trận, quay đầu chạy về phía Diệp Bắc Minh.
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng nhíu mày, không khỏi thốt lên: “Hắn đây là đột nhiên tìm hiểu đại đạo, từ hợp đạo viên mãn đột phá đến Thiên Huyền Cảnh.”