“Sao nào, biết sợ rồi sao?”
Diệp Thiên đứng ở bờ bên cạnh, anh đứng từ trên cao nhìn xuống đám người của Ngũ trưởng lão ở phía dưới rồi cười lạnh.
“Hừ!”
Một vị đạo sĩ của Cảnh Càn Khôn đứng ra và nói: “Diệp Bắc Minh, tôi khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu là người thức thời thì mau ngoan ngoãn đưa Thần kiếm ra đây, rồi bảo người của cậu tránh ra để chúng tôi ra ngoài. Nếu không dựa vào chuyện cậu đã giết đại trưởng lão của chúng tôi, lại dám ra tay với chúng tôi thì Càn Khôn giáo nhất định không tha cho cậu đâu. Đến lúc đó thứ chờ cậu nhất định sẽ là cái chết.”
“Ha ha ha!”
Diệp Thiên hình như nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất trên thế giới này.
“Đám ruồi muỗi như các ông có một thái thượng trưởng lão rác rưởi như vậy mà muốn tôi phải sợ Càn Khôn giáo các ông sao? Đúng là trò đùa!”
Thái thượng trưởng lão nghe vậy nheo mắt lại: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà ngông cuồng như vậy! Càn Khôn giáo chúng tôi không yếu như cậu tưởng đâu!”
“Không sai, mấy người chúng tôi cộng lại có thể không lọt được vào mắt của cậu. Nhưng chân tiên của Càn Khôn giáo lên tới vạn người, những lão tổ có Hợp đạo đại viên mãn chưa tới mức Thiên Huyền Cảnh cũng lên tới gần trăm người. Bọn họ không màng thế sự, đều ẩn cư trong núi, lĩnh hội đại đạo. Bất cứ ai trong số đó cũng có thể mạnh gấp cậu một trăm lần, gần một trăm người đó cùng xuất sơn thì cậu nghĩ mình là đối thủ sao?”
Diệp Thiên nói: “Không phải là Tiên vương Thiên Huyền Cảnh thì bổn tọa không quan tâm.”
Thánh quả đại đạo vào trong bụng, tu vi của anh tăng từ trung kỳ Hợp đạo tiểu thành lên tới sơ kỳ của Hợp đạo viên mãn.
Không nói gì đến chuyện Hợp đạo viên mãn của thổ dân mà cho dù hợp đạo đại viên mãn của thế giới trung tâm trong dải ngân hà thì anh cũng có tư cách để đối đầu.
“Đúng vậy Diệp Bắc Minh.”
Lúc này Ngũ trưởng lão nói: “Đương nhiên tôi biết những thổ dân ở đây không lọt được vào mắt của cậu nhưng tu sĩ Bạch Hổ Tinh của chúng tôi không phải là loại thổ dân ở đây có thể so sánh được.”
“Thiên Huyền Tông của tôi có hơn mười vị Tiên vương trấn giữ, bất cứ ai trong số đó cũng có sức mạnh để phá hủy trái đất này trong chớp mắt. Cậu đã giết Thần Tử của Thiên Huyền Tông chúng tôi là đã phạm tội rất lớn rồi. Nếu cậu còn định giết tôi nữa thì Thiên Huyền Tông nhất định sẽ cử Tiên vương tới, tới lúc đó thì cậu sẽ chết mà không có chỗ chôn.”
“Vậy nên cậu không thể giết tôi và Lưu chấp sự, chỉ cần cậu thả hai người chúng tôi về Thiên Huyền Tông, hai người chúng tôi bảo đảm sẽ giữ kín mọi chuyện. Còn về cái chết của Thần Tử, tôi sẽ bảo cậu ta trên trong miệng của yêu thú. Nếu hai người chúng tôi chết thì cậu cũng không sống được bao lâu đâu.”
“Đừng hù dọa bổn tọa.” Diệp Thiên cười nhạt rồi nói: “Từ Bạch Hổ Tinh đến đây ít nhất cũng phải 400- 500 năm. Cho dù đó là Tiên vương đi tới đây với tốc độ 100 triệu km thì cũng phải 40- 50 năm. Đợi tới lúc đó thì có lẽ bổn tọa đã vào được Thiên Huyền Cảnh, đến lúc đó thì đừng nói là một hai vị Tiên vương chứ do dù tất cả Tiên vương của Thiên Huyền Tông của ông tới đây thì một mình bổn tọa cũng có thể từng người từng người đánh lại được bọn chúng.”
Thấy anh nói vậy, nét mặt Ngũ trưởng lão lộ ra vẻ kinh sợ.
“Bây giờ cậu vẫn chưa phải là Tiên vương?”
“Nếu bản vương đã là Tiên vương thì đã nghiền nát ông ra thành bột từ lâu rồi. Chẳng lẽ vẫn còn để cho ông ở đây luyên thuyên lâu như vậy sao?”
“Vậy cậu… tại sao cậu lại có thể điều khiển được Tôn phẩm pháp bảo thần binh?” Ngũ trưởng lão cảm thấy không tin được, ông ta tưởng rằng Diệp Thiên đã là Tiên vương thổ dân vậy mà đến Tiên vương cũng còn không phải, nhưng lại có thể điều khiển được thần binh của Tôn phẩm pháp bảo. Điều này thật sự khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
“Ông vẫn nên đem câu hỏi này của mình xuống gặp Diêm vương đi.” Diệp Thiên lười phải giải thích với ông ta rồi đánh một chưởng về phía Ngũ trưởng lão.
Ầm ầm ầm!
Một chưởng ảnh rất lớn, giống như có cả một ngọn núi lớn đè xuống vậy, cảm giác sợ hãi khi sắp chết dâng lên bao phủ lấy tất cả đám người đó.
“Anh! Mau đánh bại chưởng ảnh đó với tôi.”
Ngũ trưởng lão hét lên.
Một giây sau,
Ông ta, Lưu chấp sự và mười đạo sĩ của Càn Khôn giáo cùng dùng tiên pháp, hai tay cùng đánh về hướng đó.
Hơn hai chục nguồn năng lượng từ dưới đất bốc lên, đánh vào chưởng ảnh đang áp xuống.
Bùm bùm bùm bùm!
Chưởng ảnh bị nổ tung, phát ra những tiếng nổ dày đặc. Năng lượng lớn do vụ nổ gây ra làm tất cả chóng mặt và chảy máu mũi.
“Đáng sợ quá!”
Trong lòng bọn chúng đều vô cùng kinh hãi.
“Chúng ta cùng lên đi, cùng đánh một trận với cậu ta may ra còn có đường sống, nếu không cứ chờ đến khi chúng ta bị nghiền ra thành bột đi.” Ngũ trưởng lão nói.
Giây tiếp theo!
Mười hai người đó cùng gọi pháp bảo thần binh tới và xông về phía Diệp Thiên để giết anh.
“Hừ, đúng là châu chấu đá xe. Muốn tìm đường sống sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây.”
Diệp Thiên hừ lạnh khinh bỉ, anh gọi Lục tiên kiếm và chém ngang một kiếm qua.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng màu cam hình trăng lưỡi liềm phát sáng, giống như một làn sóng xung kích, lao ra nhanh như tốc độ ánh sáng. Nó rạch ra một đường trong không gian rồi chém xuống vùng eo của tất cả bọn chúng, khiến chúng ngã vào tường hang động.
Ầm ầm ầm !
Cả khoảng không chấn động.
Các thạch nhũ trên đỉnh động bị chấn động nên xuống đất và vỡ tan tành.
Trong lúc chấn động, nửa thân dưới của mười hai vị chân tiên đó cũng đứt lìa. Máu vàng vương vãi khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ngập toàn bộ không gian.
Thình thịch!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm suýt nữa nuốt cả lưỡi của mình vào trong.
Lưu Bắc Minh thật sự trở nên quá mạnh!
Vừa nãy đến Ngũ trưởng lão còn không đánh thắng được, vậy mà bây giờ có thể giết được Ngũ trưởng lão và nhiều chân tiên Hợp đạo viên mãn như vậy. Tu vi của Diệp Thiên đúng là một bước bay thẳng lên trời.
Đúng là trò đùa, vừa nãy tu vi của Diệp Thiên là Hợp đạo tiểu thành, bây giờ đã trở thành Hợp đạo viên mãn, tăng gần ba cảnh giới nhỏ. Sức tấn công so với lúc trước không biết tăng lên bao nhiêu lần nhưng có thể xô đổ mọi thứ, là nguồn sức mạnh không thể ngăn cản được.
Thú Lân bay thổi lửa cũng vì giật mình mà cơ thể chấn động, nó trốn sau lưng Đóa Đóa run rẩy sợ hãi. Trong ánh mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
“Hi hi!”
Đóa Đóa mỉm cười và xoa đầu nó rồi nói: “Đừng sợ, bố tôi sẽ không giết anh đâu.”
Thú Lân bay thổi lửa cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nó lập tức ngồi sáp xuống trước mặt Đóa Đóa, ra hiệu cho cô ngồi lên.
Vừa rồi nó còn không muốn làm thú cưỡi nhưng giờ đã nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Diệp Thiên thì nó thấy không còn gì không cam tâm nữa.
Đóa Đóa hiểu được ý nó nên mỉm cười và ngồi trên lưng nó. Anh chàng này cả người đều là màu vàng, đầu hổ não hổ trông rất giống với Thú Kim Lân mắt xanh và cũng rất đáng yêu.
Đúng lúc này, Diệp Thiên phất tay áo, một trận cuồng phong đáng sợ xé nát thân thể của mười hai vị chân tiên thành từng mảnh.
Ngoại trừ năm vị trưởng lão có thần hồn tương đối mạnh không bị xé nát ra, thần hồn của những người khác đều bị xé nát và chết hoàn toàn.
“Diệp Bắc Minh, hơn 10.000 đệ tử của Thiên Huyền Tông của chúng ta bị tiêu diệt trong tay cậu. Cậu nhất định sẽ phải nhận sự trả thù khốc liệt của Thiên Huyền Tông.”
Ngũ trưởng lão dùng hết sức mình để rống lên.
“Hừ, ít nhất thì ông cũng không nhìn thấy.”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, anh mở Phần Thiên Quyết ra. Hai luồng ánh sáng màu vàng bắn lên thần hồn của ông ta. Trong khoảnh khắc, thần hồn của Ngũ trưởng lão đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
“A!!”
“Mày nhất định sẽ còn chết thảm hơn tao! Nhất định sẽ như vậy!!”
Ngay sau đó, tiếng hét của ông ta ngừng lại. Ngoại trừ những người của mình, tất cả những người khác đã chết.
“A huuu!”
Cơ Hữu Đạo và những người khác sung sướng hét lên.
Diệp Trần bay tới cây thánh của đại đạo, xoa đầu Đóa Đóa rồi hái ba quả thánh cho Thú Kim Lân mắt xanh, Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm mỗi người một quả: “Ăn thánh quả của đại đạo rồi ngắt hết tiên dược thiên thuốc trong này về.”
“Được!”
Bọn họ nghe lệnh rồi ăn.
Diệp Thiên hái tất cả số thánh quả của đại đạo. Tổng cộng có khoảng hơn một trăm quả, vậy có nghĩa là nền văn minh tu luyện của Tử Tiêu Tinh đã có hơn mười triệu năm trước rồi.
Thánh quả của đại đạo chỉ những người ở trên Hợp Đạo Cảnh mới có thể ăn được. Đóa Đóa mới là một hóa thần nên chưa ăn được. Vậy nên Diệp Thiên giữ lại, để sau khi vợ và các con anh đạt đến mức Hợp đạo thì sẽ để mỗi người ăn một quả để tăng tu vi.
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm, sau khi ăn thánh quả của đại đạo xong, bước thẳng một bước lên Hợp đạo đại viên mãn, điều này làm cho hai người bọn họ rất vui.
Thú Kim Lân mắt xanh đã vào ngũ phẩm năm cấp, nó khiêu khích Thú Lân bay thổi lửa nhưng bị Đóa Đóa trừng mắt lườm. Bây giờ Thú Lân bay thổi lửa đã là vật cưỡi của cô, cô không thể để Kim lân mắt xanh bắt nạt nó được.
Ngoài thánh quả đại đạo, trong đó còn có rất nhiều thần binh tiên phẩm pháp bảo cao cấp, những thứ này không có ích với Diệp Thiên nhưng đối với mấy người Diệp Đỉnh Thiên, Ngô Huyền Tâm và Cơ Hữu Đạo một người một phần, tất cả phần còn lại cũng được thu lại để về sau cho vợ và con cái dùng.
Bận rộn một hồi lâu, cỏ thiên thuốc tiên trong động đã được lấy hết. Tất cả đều là những cỏ tiên thuộc tiên chất lượng rất cao.
Tổng cộng lại nguyên liệu để luyện ra được thất trùng đạo thể chỉ còn thiếu quả bồ đề là tất cả đều đầy đủ.
“Quả bồ đề ở đâu có?” Diệp Thiên hỏi.
Cơ Hữu Đạo lập tức trả lời: “Quả bồ đề chỉ có ở bàn thờ chung của Càn Khôn giáo. Mặc dù không thể giúp tu vi tăng nhanh như thánh quả của đại đạo nhưng hiệu quả cũng không tệ. Vậy nên quả này đã tuyệt chủng hết ở ngoại giới, chỉ có bên trong Càn Khôn giáo còn trồng mấy cây. Lúc trước tôi tới Càn Khôn giáo đã thấy những cây này đã nở hoa, có lẽ bây giờ đang kết quả nhưng còn lâu mới chín được.”
“Không sao, có thể làm nó chín sớm.” Diệp Thiên nói, chuyện này không thể làm khó anh.
“Vậy thượng tiên muốn tới Càn Khôn Giáo?” Cơ Hữu Đạo hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: “Bọn chúng vẫn còn đang nhớ tới Vạn Hồn Tuyết Thực Kiếm, vậy tôi sẽ tới Càn Khôn giáo dập tắt cái mơ mộng đó. Cũng là để cho bọn chúng biết đồ của Diệp Bắc Minh tôi không phải là thứ bọn chúng có thể tơ tưởng tới.”
Nói rồi, anh ngồi sau Duo Duo cưỡi Thần Phi long bốc lửa đi ra bên ngoài.
Dương Đỉnh Thiên và những người khác lên lưng Thú Kim Lân mắt xanh, theo sát phía sau để ra ngoài..
Chẳng mấy chốc, một nhóm người đã ra khỏi Tiên động.
Hàng triệu tu sĩ bên ngoài đang thảo luận tình hình trong Tiên động, nhìn thấy mấy người Diệp Thiên đi ra, tất cả đều kinh ngạc!
“Trời ạ! Sao bọn chúng lại thắng?”