Đóa Đóa vô cùng vui mừng nhưng lại sợ mình hoa mắt nên cố gắng dụi mạnh đôi mắt long lanh.
Và đến khi mở ra, bố vẫn đang đứng ở đó nhìn Đóa Đóa mỉm cười.
“Bố!”
Xác nhận được là bố vẫn chưa chết, Đóa Đóa vui mừng đến phát khóc rồi nhanh chóng chạy về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên gạt lửa trên người đi và giang rộng hai tay.
Một giây sau.
Hắn cảm nhận được một mùi hương ngập tràn trong khoang mũi, lồng ngực vô cùng ấm áp.
“Bố, bố làm con sợ chết mất. Đóa Đóa còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy bố nữa.” Đóa Đóa vội vàng ôm lấy Diệp Thiên, vì vui quá nên còn bật khóc.
Diệp Thiên yêu chiều xoa đầu Đóa Đóa an ủi.
Anh không thể không thừa nhận lúc vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Nhiệt độ của nham thạch đó vô cùng lớn, không phải loại mà nham thạch trên những đỉnh núi lửa ở trái đất có thể so sánh được. Sức phá hủy của nó là vô cùng khủng khiếp.
Nếu như không phải anh kịp thời dùng Phần Thiên Quyết làm giảm bớt sức mạnh đáng sợ của dung nham thì cho dù hắn có lục trọng đạo thể thì cũng không chịu được sự dung luyện của nham thạch. Mặc dù không đến mức sẽ tan chảy ra ngay lập tức nhưng cho dù có thể nhanh chóng bay được ra ngoài thì hắn cũng bị bỏng đến không còn hình người nữa.
Cũng may là khi anh bay lên, rơi vào trong dòng nham thạch thì anh đã dùng Phần Thiên Quyết, vậy nên mới hấp thu được nhiệt độ của dung nham mà không bị bỏng chết hay bị thương.
Nhưng bởi vì nhiệt độ của lớp dung nham đó quá cao, rơi vào trong đó rồi, hắn không dám cử động. Hắn từ từ hấp thụ năng lượng cho đến khi Phần Thiên Quyết đạt tới cấp bảy, giải phóng ra một nhiệt lượng còn lớn hơn nhiệt lượng của dung nham, thì cơ thể anh mới có thể chịu được mức nhiệt độ mà Phần Thiên Quyết tỏa ra. Đến khi hắn ở trong dung nham mà như đang ở trong nước thì anh mới dám ra ngoài.
Có thể nói là trong họa có phúc.
Phần Thiên Quyết vốn dĩ là một kỹ năng bắt buộc phải có, năm đó trong vụ nổ hạt nhân Phần Thiên Quyết đã tăng cấp lên cấp ba. Về sau anh không có điều kiện để tiếp tục nâng cao nó lên nữa nên Phần Thiên Quyết vẫn luôn giữ ở mức cấp ba. Vậy nên anh cũng không dùng được nó vào việc gì vì nó cũng không thể giết được chân tiên.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Phần Thiên Quyết đã thăng cấp lên mức Hợp cảnh giới có thể điều khiển được là cấp bảy. Sau này nó nhất định sẽ trở thành một trong những tuyệt chiêu mạnh nhất của anh.
Còn trong lúc đó, những cuộc đánh nhau trong Tiên động nhất loạt dừng lại.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía của Diệp Thiên, có kinh ngạc, có vui mừng, có hoảng hốt, có bất an, có sợ hãi…
Đương nhiên người sợ hãi nhất chính là Ngũ trưởng lão.
Ông ta không biết gì về Phần Thiên Quyết cũng không biết Diệp Thiên ở dưới dòng dung nham đã nâng cấp được một kỹ năng rất mạnh mà ông ta chỉ biết phen này vậy là nguy rồi.
Bởi vì phía sau Diệp Thiên không còn trở ngại gì nữa, với tu vi của Diệp Thiên chỉ cần quay người lại là cũng có thể hái được thánh quả đại đạo. Ông ta sẽ không ngăn cản được nữa. Cho dù Thú Lân bay thổi lửa có ngăn cản thì cũng không kịp nữa.
Cho dù có kịp thì cũng không làm được gì.
Bởi vì trên người Đóa Đóa có hà quang bảo vệ, cho dù ở đây có người giết được Diệp Thiên thì cũng không giết được Đóa Đóa. Mà Diệp Thiên cũng có thể dựa vào tu vi của mình, tự mở ra một con đường rồi tới hái thánh quả của đại đạo.
Và một khi đã ăn được thì ông ta tin không ai có thể đánh thắng được Diệp Thiên. Trừ khi ông ta cũng ăn được một quả khác, thăng cấp trở thành Tiên tử thì mới may ra có có hội đánh bại được Diệp Thiên.
Vậy nên tâm trạng của ông ta trầm xuống, ông ta hoàn toàn không biết mình nên làm gì.
Còn mấy người Dương Đỉnh Thiên và Cơ Hữu Đạo lại vô cùng vui mừng.
“Tôn thượng, ngài mau đi ăn thánh quả của đại đạo đi. Đây là một cơ hội rất tốt, ngài không thể bỏ lỡ nó được.” Dương Đỉnh Thiên kích động hét lên.
“Ha ha ha!”
Cơ Hữu Đạo cười lớn rồi đắc ý nói với mấy người đám thái thượng trưởng lão Càn Khôn Cảnh: “Vừa rồi tôi bảo các ông cho về phe bên tôi nhưng các ông không nghe theo lời khuyên của tôi. Bây giờ Bắc Minh Đế Tôn đã quay trở lại, kết cục thất bại của các ông đã được định rồi. Ai cũng không thể thay đổi được nữa! Ha ha ha!”
Mấy người thái thượng trưởng lão nghe thấy vậy khuôn mặt vô cùng khó coi.
Đám người bọn chúng thật sự không biết thánh quả đại đạo cái gì, cũng không biết thánh quả đại đạo có thể giúp làm tăng tu vi. Bọn chúng chỉ biết nếu liên thủ với mất người Ngũ trưởng lão thì cũng chỉ có thể duy trì cục diện ngang bằng với yêu thú và Dương Đỉnh Thiên. Bây giờ Diệp Bắc Minh cũng tham trận thì kết cục của phe mấy người bọn chúng nhất định là thua.
“Con gái của tôi ngoan ngoãn thuần khiết như vậy, vậy mà cậu dám mắng nó là đồ tiện nhân, lại còn dám nói những lời sẽ chà đạp nó như vậy. Đúng là quá đáng chết.”
Diệp Thiên không hề vội vàng đi hái thánh quả của đại đạo, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía Thần Tử, bởi vì trong mắt của anh đến thần thánh cũng không thể xâm phạm tới Đóa Đóa.
“Tôi tôi tôi…”
Thần Tử bị ánh mắt khát máu của Diệp Thiên làm cho sợ hãi và run như cầy sấy, thậm chí anh ta còn không nói được nên lời.
Anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Diệp Thiên, bây giờ phải đứng mặt đối mặt với một người đáng sợ như thế, áp lực mà anh ta phải chịu đựng còn lớn hơn cả trời.
“Cậu có thể đi chết.”
Diệp Thiên bình thản nói, từ sau khi kích hoạt Phần Thiên Quyết, ánh mắt anh như có hai luồng ánh sáng vàng phát ra, giống như hai ngọn nến chiếu thẳng vào người Thần Tử.
“A!”
Trong chốc lát, Thần Tử đã bị ánh lửa vàng đó nuốt chửng, anh ta hóa thành một người lửa, vùng vẫy chân tau và kêu gào đau đớn.
Chỉ trong vòng vài giây, cả thân lẫn hồn thần tử đều bị thiêu cháy, thậm chí đến cả tro cũng không còn.
Mấy người Ngũ trưởng lão kinh sợ đến mức không kêu lên được tiếng nào. Ông ta vội vàng nuốt nước bọt đến mức chuẩn bị nuốt luôn cả lưỡi vào trong.
Xử lý xong Thần Tử, Diệp Thiên mới ôm vai của Đóa Đóa, bay về phía cây thánh đại đạo.
“Grào!”
Nhìn thấy Diệp Thiên sắp hái được thánh quả của đại đạo, Thú Lân bay thổi lửa không quan tâm đến những chuyển khác, lập tức nhảy về về cây thánh đại đạo. Nó xông về phía Diệp Thiên để ngăn cản anh hái được thánh quả.
Nghe tiếng, Diệp Thiên quay đầu lại. Chỉ một con mắt nhưng ngọn lửa từ khắp nơi bốc lên hình thành một bức tường, ngăn cách giữa anh và Thú Lân bay thổi lửa.
Đến gần bức tường đó sẽ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của ngọn lửa, Thú Lân bay thổi lửa phải mau chóng dừng lại và lùi bước về sau.
Nó không thể ngờ được con người này có thể phun ra được ngọn lửa có nhiệt độ cao hơn so với ngọn lửa mà nó phun ra, thậm chí còn cao hơn so với dung nham. Chuyện này đúng là làm nó bất ngờ.
Lúc nó vòng qua được biển lửa định ngăn cản Diệp Thiên hái thánh quả đại đạo thì Diệp Thiên đã từ tốn hái được một quả và cho vào trong miệng nhai nuốt.
“Grào!”
Thú Lân bay thổi lửa vô cùng tức giận. Nó phun ra lửa định thiêu chết Diệp Thiên nhưng Diệp Thiên hoàn hoàn không sao. Còn Đóa Đóa có hà quang hộ thân nên nó có phun chết mệt cũng không thể làm bị thương tới một cọng lông của hai người này.
Rất nhanh chóng, thánh quả đã đi xuống bụng của Diệp Thiên. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tu vi đang tăng lên rất nhanh, xung quanh người anh phát ra một luồng ánh sáng cam chiếu lên tận trời, như thể ánh sáng của Phật chiếu khắp nơi, vô cùng lộng lẫy.
“Chết tiệt! Tu vi của cậu ta đang tăng nhanh! Về sau không còn ai có thể là đối thủ của cậu ta nữa.”
Ngũ trưởng lão thất kinh hét lên.
Diệp Thiên vốn dĩ đã rất mạnh, đánh nhau với ông ta đã không phân thắng bại. Vậy mà bây giờ Diệp Thiên còn ăn được thánh quả của đại đạo thì việc sức mạnh tăng nhanh đã là chuyện không còn gì để nghi ngờ nữa.
Lúc đầu trong mắt của ông ta Dương Đỉnh Thiên chỉ là đồ rác rưởi, ăn được xong thánh quả của đại đạo, cậu ta cũng không đánh thắng được ông ta. Nhưng Diệp Thiên mà ăn xong thánh quả, không phải sẽ giết chết ông ta trong giây lát sao?
“Rút mau!”
Nghĩ đến đây, ông ta biết thế lực của mình đã mất, không thể ở lại đây thêm được nữa, nếu không nhất định sẽ chết.
Ngũ trưởng lão quay người lại rồi lao nhanh về phía cửa.
“Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu.”
Dương Đỉnh Thiên lập tức di chuyển người, dùng tốc độ 15 triệu km/ h đánh thắng tốc độ 13 triệu km/h của Ngũ trưởng lão để tới trưới một bước chặn cửa lối ra không để cho Ngũ trưởng lão thoát.
“Tất cả mọi người! Hợp sức cùng tôi! Mở một con đường máu ra ngoài!”
Ngũ trưởng lão vội vàng hét lên, ông ta cũng là người đầu tiên tấn công Dương Đỉnh Thiên.
Mấy người thái thượng trưởng lão Càn Khôn giáo cũng biết tình hình không ổn, lập tức hỗ trợ tới hỗ trợ Ngũ trưởng lão tấn công Dương Đỉnh Thiên.
Tuy nhiên bởi vì lối ra tương đối hẹp, chỉ có đủ chỗ cho ba người cùng đi cạnh nhau. Vậy nên Dương Đỉnh Thiên đứng ở cửa động cũng có nghĩa là không ai ra được nữa.
Chỉ có một mình Ngũ trưởng lão mới có thể thi triển, những người khác đứng phía sau đều không làm được.
“Ha ha ha!”
Dương Đỉnh Thiên cười lớn: “Đừng cố phản kháng nữa. Mấy người không thể thoát ra ngoài được đâu. Đợi Tôn thượng của bọn tôi thăng cấp tu vi xong nhất định sẽ giết sạch đám người mấy người.”
Giờ phút này, Ngũ trưởng lão đã nghĩ đến chuyện cái chết.
Không lao ra được, một vị đại năng chuẩn bị xuất hiện. Tất cả chuyện này đối với bọn chúng là chấm hết rồi.
Vậy nên ông ta lui vào Tiên động và hét lên với Thú Lân bay thổi lửa: “Đừng phun lửa, mau đến đây hất cậu ta ra rồi chúng ta cùng trốn thoát. Nếu không, sau khi tu vi của anh ta tăng sau, nhất định sẽ đánh chết cậu.”
Nghe vậy, Thú Lân bay thổi lửa biết tình hình nghiêm trọng lập tức ngừng công kích Diệp Thiên, mà chuyển sang chuẩn bị giúp Ngũ trưởng lão hất Dương Đỉnh Thiên ra.
Lúc này Đóa Đóa hét lên: “Thú Lân bay thổi lửa, đừng nghe lời ông ta. Anh là bạn với chúng tôi như Thú Kim Lân mắt xanh không được sao? Chỉ cần anh làm bạn với chúng tôi, chúng tôi có thể cam đoan với anh bố tôi nhất định sẽ không đánh anh.”
“Tiểu đệ, còn suy nghĩ cái rắm gì nữa, những lời công chúa nói không sai đâu. Công chúa không hại cậu đâu.” Thú Kim Lân mắt xanh nói.
Thú Lân bay thổi lửa nhìn Đóa Đóa suy nghĩ.
“Thú Lân bay thổi lửa, anh là người thông minh nhất. Để bảo vệ thánh quả của đại đạo mà anh đã nghĩ hết tất cả mọi cách. Nếu như không phải bố tôi lợi hại thì cũng không hái được thánh quả. Anh có trí tuệ như vậy, vậy hãy đồng ý làm bạn bè của chúng tôi, đừng làm những chuyện rác rưởi đó nữa được không?” Đóa Đóa xoa đầu nó thân thiết.
“Hơn nữa trong nhà của chúng tôi còn có rất nhiều người bạn nhỏ như anh. Anh ở cùng chúng tôi thì sẽ có nhiều bạn chơi cùng với anh. Vui hơn ở đây nhiều đúng không?”
“Cho nên anh phải ngoan ngoãn, đừng để bị bọn xấu lợi dụng. Nếu chọn sai đội, bố tôi hung dữ lên nhất định sẽ đánh anh đấy.”
Thú Lân bay thổi lửa có thể cảm nhận được sự chân thành của Đóa Đóa, nó đang định đồng ý thì Ngũ trưởng lão hét lên: “Nghe lời nó cái rắm ấy, cậu đã đẩy bố nó vào dung nham, bố nó nhất định sẽ giết cậu. Mau tới mở đường đi!”
Thú Lân bay thổi lửa nghe xong lời này lập tức lùi lại một bước, nhìn Diệp Thiên sợ hãi.
Nhưng lúc này, ánh sáng màu cam trên người Diệp Thiên đã không còn nữa, quá trình tăng tu vi cũng đã kết thúc. Anh bước về phía Thú Lân bay thổi lửa: “Nếu thuần phục thì làm vật cưỡi cho con gái tôi, nếu không thì chết. Cậu chọn đi!”
Thú Lân bay thổi lửa đột nhiên cảm thấy một cảm giác đáng sợ vừa quét qua người. Nó lập tức dập tắt ngọn lửa trên người, bốn chân quỳ xuống và cúi đầu thuần phục.
“Thú Lân bay thổi lửa, mau đứng dậy!”
Đóa Đóa vô cùng vui mừng, cô vội vàng chạy tới đỡ Thú Lân bay thổi lửa lên.
“Vậy còn tạm được.”
Diệp Thiên hài lòng nhìn nó một cái, rồi bay tới bờ sông bên kia.
“Hết rồi! Vậy là chết chắc rồi!”
Ngũ trưởng lão cảm thấy linh hồn mình trống rỗng, hai tay buông thõng xuống bên người.
Ông ta biết ngày chết của mình đã đến, không thể làm được gì khác nữa rồi.