Dứt lời, một khoảng yên lặng!
Mọi người ngây người ra, tất cả đều nghi hoặc hướng về Diệp Thiên, vẻ mặt phức tạp kinh ngạc, chấn động, hoảng sợ, không dám tin.
Bọn họ quả thật không thể nào tin vào hai mắt và lỗ tai của mình.
Thái thượng trưởng lão Tử Kim Tông vậy mà lại khách khí với Diệp Thiên như vậy?
Còn gọi hắn ta là Tiên đế?
Còn mang một đám đạo hữu chuyên nghiệp đến giúp hắn ta đánh nhau?
Trời! Thật hay giả á?
Trong đầu mọi người rít gào không thôi.
Đặc biệt là Ngọc Long thần tử, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, con mắt bị anh ta trợn tròn thiết chút lòi ra, cả người hoảng sợ muốn chết đi, miệng mở đến mức có thể nhét cả trái sầu riêng vào.
Muốn bao nhiêu kinh ngạc có bấy nhiêu kinh ngạc!
Ngụy Ánh cũng che miệng bất ngờ, đôi mắt đẹp chợt lóe lên. Nhìn Diệp Thiên cực kỳ nóng bỏng, quả thật không thể tin được, Diệp Thiên lại là một vị tiên đế cô ta chưa bao giờ nghe nói qua.
Từ xưng hô này cô không khó để nghe ra, Diệp Thiên vô cùng vô cùng lợi hại!
Mà lúc này, Ngọc Long thần tử không nhịn được, tiến lên hỏi: "Thái thượng trưởng lão, ông có lầm hay không, gọi cậu ta là tiên đế, còn gọi nhiều người như vậy đến giúp cậu ta đánh nhau?"
"Cậu xem tôi có giống lầm không?" Cơ Hữu Đạo khom lưng cũng không dám đứng thẳng lên, lắc lắc đầu nhìn Ngọc Long thần tử tức giận nói.
Cả người Ngọc Long thần tử chấn động, cảm giác khủng bố từ xưa đến nay chưa từng có dâng lên trong lòng, nhướng lông mày. Đến nỗi anh ta không chịu đựng được, cơ thể anh run lên một cách máy móc.
Anh ta biết, lần này xong rồi.
Nhìn từ mức độ tôn kinh Cơ Hữu Đạo dành cho Diệp Thiên, anh ta biết rõ, chỉ cần một câu nói của Diệp Thiên, Cơ Hữu Đạo ngay lập tức trong lúc đó có thể làm cho anh hóa thành bột mịn.
Nghĩ vậy, anh ta kìm nén nuốt một ngụm nước miếng, thiếu chút nữa cơ quắp dưới đất.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: "Đứng lên đi."
"Vâng, Bắc Minh Đế Tôn.”
Cơ Hữu Đạo lúc này mới đứng thẳng dậy.
Mà mọi người ở trong cuộc, lại một lần nữa ngây người.
"Bắc Minh Đế Tôn? Không phải là Bắc Minh Đế Tôn được rất nhiều người ở Tiên Thổ tôn sùng là thần minh chứ?" Không biết ai đột nhiên lên tiếng.
Chỉ một thoáng, bùng nổ toàn bộ!
"Trời ơi, hình như thật sự có khả năng này!"
"Nếu là vị Bắc Minh Đế Tôn ở Tiên Thổ kia, vậy rất lợi hại, tôi từng nghe một người mua ở Tiên Thổ nói qua, Bắc Minh Đế Tôn, có thể phun chết một Hắc Phong lão yêu chỉ bằng một ngụm nước."
"Tôi cũng nghe khách hàng ở Tiên Thổ nói qua, Bắc Minh Đế Tôn không chỉ lợi hại, còn rất phong lưu, nghe nói nha, năm mươi ngàn năm trước, Bắc Minh Đế Tôn đi đến Tiên Thổ, đợi mười mấy năm, ít nhất có mấy ngàn vị tiên nữ kiêu ngạo ở Tiên Thổ đều từng ngủ với cậu ấy, từ khi cậu ấy quen biết cô Ngụy còn chưa được một ngày, liền ngủ cùng người ta hai lần, còn chưa nói, quả thật là Bắc Minh Đế Tôn trong lời đồn."
"Nhưng cậu ấy sao lại trẻ như vậy, tôi nghe nói Bắc Minh Đế Tôn là người đầu bạc trắng mà."
"..."
Các loại bàn luận ùn ùn kéo đến.
Khi Ngụy Ánh nghe kể về quá khứ phong lưu của Bắc Minh Đế Tôn, trong thời gian mười mất năm ngủ với mấy ngàn tiên nữ thiên kim, cô ta liền cảm thấy bản thân giống như biến thành món đồ chơi.
Cứ thế cảm xúc của cô ta lập tức tuột xuống cực điểm.
"Anh ấy không chung thủy như vậy, đối với mình nhất định không hề rung động, là mình tự đơn phương sao?"
Trong lòng cô ta nghĩ thế, đột nhiên thật muốn tìm một nơi để khóc.
Không dễ gì yêu thương một người đàn ông, vậy mà lại uổng phí tình cảm, điều này khiến cô ta rất khó chấp nhận. Tuy rằng, cô ta không cầu được cùng anh như hình với bóng, nhưng tốt xấu anh cũng phải có tình cảm với cô ta chứ.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên, đột nhiên dừng lại ở Ngọc Long thần tử.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên, Ngọc Long thần tử đột nhiên cảm thấy như bị thần chết nhìn trúng, toàn thân chấn động mạnh, xoay người bỏ chạy.
"Bắt lấy!"
Cơ Hữu Đạo quát.
Ông ta biết, Diệp Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho Lưu Ngọc Long, cho nên cũng không cần chờ Diệp Thiên mở miệng, ông ta đã mở miệng trước.
Vì vậy, Ngọc Long thần tử còn chưa chạy ra khỏi trạm trung chuyển, đã bị người hai tay bắt lấy, kéo tới trước mặt Diệp Thiên.
"Cơ Hữu Đạo, tôi là thần tử của Âm Dương giáo, ông sao dám hạ lệnh bắt thần tử, không sợ sẽ truyền tới Âm Dương giáo, Âm Dương giáo đến trả thù hay sao?" Ngọc Long thần tử kêu lên.
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Diệp Thiên, uy hiếp nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh là thân phận gì, nếu anh giết tôi, cho dù anh chạy đến chân trời góc biển, chắc chắn Âm Dương giáo tôi sẽ quyết báo thù!"
"Hừ!"
Cơ Hữu Đạo hừ nói: "Cậu uy hiếp sai người rồi, có thể cậu còn không biết, vị Tiên vương ở Tiên Thổ mà tôi đưa đến, đã chết ở trong tay Bắc Minh Đế Tôn, cậu cảm thấy Bắc Minh Đế Tôn sẽ sợ Âm Dương giáo cậu sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, Âm Dương giáo nếu dám trả thù Bắc Minh Đế Tôn, thì chờ diệt giáo đi!"
Dứt lời, toàn trường bùng nổ!
"Trời ơi! Thật hay giả? Tiên Vương bị cậu ta giết chết rồi?"
"Mẹ tôi ơi, ngay cả Thiên Huyền tiên vương cũng giết được, chuyện này cũng quá khủng khiếp rồi!"
"Hèn gì cậu Diệp vẫn không hề sợ hãi, thì ra ngay cả tiên vương cậu ấy cũng giết chết được!"
"Trăm ngàn năm khó khăn lắm mới có một tiên vương, đều bị cậu Diệp làm thịt rồi, Âm Dương giáo là cái thá gì, chỉ bằng thực lực kia của cậu Diệp, Âm Dương giáo thật không đủ cho cậu ấy tiêu diệt!"
"....."
Ngọc Long thần tử muốn điên rồi, liền liều mạng lắc đầu: "Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể! Ông nói tiên vương ở Tiên Thổ mà ông dẫn đến bị cậu ta giết rồi, vậy tại sao ông không phải từ Tiên Thổ qua đây, mà lại từ Tử Tiêu Tinh?"
"Ông đang hù dọa tôi, nhất định là ông đang hù dọa tôi!"
"Tôi dọa cái đầu cậu!" Cơ Hữu Đạo giở giọng xem thường nói: "Ước chừng một năm trước, tôi từ nơi này đi ngang qua, mang theo một tiên vương ở Tiên Thổ, sau đó liền gặp được Bắc Minh Đế Tôn, tiên vương bị Bắc Minh Đế Tôn truy đuổi, tôi đột nhiên phát hiện Tiên Thổ có một cánh cổng thông dẫn đến Tử Tiêu Tinh, liền theo Tiên Thổ quay về Tử Tiêu Tinh, mang đạo hữu đến giúp Bắc Minh Đế Tôn tiêu diệt tiên vương, kết quả đến đây nhìn thấy Bắc Minh Đế Tôn, lại không có tiên vương, như vậy tiên vương không phải bị Bắc Minh Đế Tôn giết chết thì còn có thể là gì?"
Ông ta tin rằng nếu Công Tôn Hạ không chết, Diệp Thiên tuyệt đối không có tâm trạng cùng em gái chơi mấy giờ liền mới đi ra.
"Thật thật thật... thật sao?"
Ngọc Long thần tử nghe xong, lá gan sắp bị nổ tung rồi.
"Thích thì tin!"
Cơ Hữu Đạo lười nói nhiều lời với anh ta.
"Tôi nhớ ra rồi, đạo hữu Diệp từng nói qua, tiên vương đã chết, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng cậu ấy nói bậy, hiện tại xem ra, cậu căn bản không không nói bậy, bởi vì tiên vương chính là bị đạo hữu Diệp giết chết!" La Bình lúc này kêu lên.
Mọi người nghe vậy, đều nhớ ra sự kiện đó, tiên vương đã chết, tiên vương quả thật đã chết, nhưng lại là bị Diệp Thiên giết chết.
Ngọc Long thần tử lúc này, cũng không thể không thừa nhận chuyện này, liền co quắp trên mặt đất, như cha mẹ chết.
"Lần này anh có thể chết nhắm mắt rồi chứ?" Diệp Thiên thản nhiên hỏi.
Ngọc Long thần tử nghe vậy, kinh hãi muốn chết ôm thấy đùi Diệp Thiên, nói: "Tiên đế tha mạng, tôi không biết người lợi hại như vậy. Nếu tôi biết, cho tôi mượn một ngàn, một vạn cái lá gan, tôi cũng không dám tranh phụ nữ với người, xin người tha cho tôi đi, hu hu… tôi thật sự biết sai rồi..."
"Tiên đế không thể chọc."
Diệp Thiên thản nhiên phun ra vài từ này, bấm tay bắn ra một tia sáng đến người của Ngọc Long thần tử.
Giây tiếp theo!
Ầm!
Ngọc Long thần tử nổ thành một vũng máu.
Gây chấn động kinh hãi toàn bộ!
Mọi người câm như hến, lại nhìn Diệp Thiên, trong mắt tất cả đều là vẻ mặt sợ hãi, khủng hoảng, kinh hoàng, kính sợ.
Giết thần tử của một giáo, cũng không chớp mắt, cũng quá thô bạo rồi!
"Cũng chỉ tiên đế, mới có sức mạnh này, giết thần tử không chớp mắt?''
Có người nói ra cảm thán như vậy.
"Tiên đế tha mạng!"
Trên số hiệu Âm Dương, mấy chục ngàn tu sĩ ra khỏi chiến hạm, quỳ lạy trên không trung, khí thế vô cùng lớn, ai nấy cũng như đang bái thần minh.
Diệp Thiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói với Cơ Hữu Đạo: "Ông để hai cao thủ lại đây, bảo vệ bố con Ngụy Hoài, sau đó phái mọi người, mang theo những người này đi đến Âm Dương giáo, nói cho giáo chủ của bọn họ, muốn thay thần tử bọn họ báo thù, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, nếu dám ra tay với bố con Ngụy Hoài, tôi nhất định sẽ diệt Âm Dương giáo của bọn họ!"
"Vậy còn tôi tiên đế?" Cơ Hữu Đạo dè dặt nói.
"Ông ở lại đây, tôi phải cùng ông đi Tử Tiêu Tinh, đem Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm của tôi ra đây, nhân tiện dẫn tôi đi đến cổng thông, tôi phải quay về Tiên Thổ ôm Quả Quả của tôi một cái." Diệp Thiên nói.
"Vâng! Tiên đế!"
Cơ Hữu Đạo lập tức ra lệnh: "Hại vị sư đệ, các người ở lại đây bảo vệ bố con Ngụy Hoài, còn lại, đưa người của Âm Dương giáo trở về, nói cho giáo chủ của bọn họ, cứ nói thần tử của bọn họ đắc tội giết chết tiên vương. Bị tiên đế làm thịt rồi, để bọn họ ra lệnh lập thần tử, muốn báo thù có thể tìm tiên đế, nếu dám ra tay với bố con Ngụy Hoài, tiên đế chắc chắn diệt Âm Dương giáo của bọn họ!"
"Vâng."
Rất nhanh, hai chiến hạm vũ trụ hướng về Tử Nguyệt Tinh mà đi.
"Đạo hữu Diệp, không, Bắc Minh Đế Tôn, tiên dược vừa rồi người nhờ tôi hỏi, tôi đều hỏi rồi, có không ít người có tiên dược mà người cần. Hiện tại người còn muốn họ bán cho người không?" La Bình nói.
"Ôi chao, làm sao lại bán? Cây Tử Kim Chi này của tôi, tặng cho Bắc Minh Đế Tôn!"
"Viên Thủy Thần Châu này của tôi, cũng tặng Bắc Minh Đế Tôn!"
''..."
Những thương nhân có tiên dược mà Diệp Thiên cần, đều muốn đưa tiên dược cho Diệp Thiên, tổng cộng thu gom được tới năm loại.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không lấy đồ của bọn họ làm gì, còn đưa cho mỗi người một trăm viên tiên phẩm yêu đan, cũng cho La Bình trăm viên, khiến cho mọi người tất cả đều vui vẻ.
Lúc này, Diệp Thiên lấy ra một viên Đạo Nguyên thánh quả, đưa cho Ngụy Ánh, nói: "Ăn vào em có thể thành thần rồi, chăm sóc tốt bản thân, tôi phải đi rồi, sau này có cơ hội, tôi sẽ đến thăm em, nếu em muốn gặp tôi, cũng có thể đến Tiên Thổ Hắc Phong vực, Bá chủ Trương Diên Niên, ông ta sẽ để em gặp được tôi.”
"Giang hồ đường xa, lại nhiều trắc trở, có duyên chúng ta ngày khác gặp lại, đến lúc đó em vẫn thương công tử."
Nói xong, anh lấy Tôn Phẩm Thần Binh làm phi kiếm, kêu Cơ Hữu Đạo, hướng về Tử Tiêu Tinh mà bay nhanh đi.
"Cậu Diệp!"
Khi Ngụy Ánh không nỡ rời xa Diệp Thiên, muốn cùng anh cùng nhau bỏ chạy, Diệp Thiên đã biến mất ở trong biển sao mờ mịt.
Để lại cho cô ta hai hồi ức khó quên.
Cùng với một bài hát như tiếng gọi thiên nhiên...
Đêm qua mưa phùn trời nổi gió. Say giấc nồng men rượu vẫn chưa tan, thử hỏi người vén rèm, đáp rằng hải đường vẫn như xưa, có biết chăng, nên là hồng phai xanh thắm