"Được thôi!"
Ngọc Long thần tử mừng rỡ.
Mục đích của anh ta, không phải là muốn Diệp Thiên chết hay sao?
Thế mà Cơ Hữu Đạo đồng ý giết chết Diệp Thiên, cho anh công đạo, vậy anh ta còn quan tâm nhiều như vậy để làm gì?
Chờ đợi là được rồi!
Anh ta không tin, Cơ Hữu Đạo đường đường là Thái thượng trưởng lão Tử Kim Tông, sẽ nói dối lừa gạt anh.
Nhưng anh ta không biết, đây là kế hoãn binh của Cơ Hữu Đạo.
Bởi vì Cơ Hữu Đạo cũng phải nhìn người, nếu cậu Diệp kia là Bắc Minh Đế Tôn, ông ta dám giết con khỉ gì, quỳ liếm chân còn không kịp.
Nhưng mà người khác thì không biết. Nghe Cơ Hữu Đạo nói muốn giết Diệp Thiên đòi công bằng cho Ngọc Long thần tử, người khác thì không có gì, chỉ có sắc mặt của La Bình và Ngụy Hoài rất khó coi.
"Đại tiên, cậu Diệp bị buộc tự vệ nên mới giết thần tướng và trưởng lão của Âm Dương giáo, bọn họ muốn giết cậu Diệp, không lẽ cậu Diệp khoanh tay cho bọn họ giết hay sao?" La Bình không phục nói.
"Đúng vậy Thái thượng trưởng lão." Ngụy Hoài cũng không phục, hung dữ nhìn chằm chằm Ngọc Long thần tử nói: "Tất cả mọi chuyện, đều là do sự thèm khát con gái tôi của Lưu Ngọc Long gây nên, dựa vào cái gì mà anh ta không sao, lại muốn giết cậu Diệp?"
"Hứ!"
Ngọc Long thần tử lập tức khó chịu: "Hai người các người nghĩ mình là gì, dám trách khứ bản cung, không phục quyết định của Thái thượng trưởng lão, hai người muốn tạo phản à?"
"Tôi nói cho hai người biết, bản cung có tội hay không. Không phải vài câu nói của các người là có thể định tội bản cung, mà tên họ Diệp kia giết người là sự thật, phải đền mạng!"
"Nếu hai người còn bức bách, cẩn thận Thái thượng trưởng lão giận dữ lên, đem hai người làm thành khối thịt!"
"Tiểu nhân đê tiện!" Ngụy Hoài nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm biết cậu là loại mặt người dạ thú, ngay từ đầu tôi không nên để con gái tôi biểu diễn cho cậu, lại càng không nên có ý nghĩ gán ghép hai người, mắt tôi thật sự bị mù!"
"Con mẹ mày!"
Ngọc Long thần tử lỡ miệng chửi: "Bản cung là muốn đối tốt với con gái ông, là cô ta có mắt không tròng, cô ta phụ tấm lòng của bản cung, nếu bản cung không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến, bản cung sao lại mặt người dạ thú?"
"Tôi nói cho ông biết, đối với bản cung tôn kính một chút, nếu không khiến ông đẹp mặt!"
"Hừ!" Ngụy Hoài tức giận hừ: "Nói cậu mặt người dạ thú là còn coi trọng cậu, cậu ngay cả súc vật cũng không bằng!"
"Con mẹ nó..."
"Được rồi."
Cơ Hữu Đạo cắt ngang lời nói của hai người, nói với Ngụy Hoài: "Bình tĩnh trước đã, chờ cậu Diệp kia ra rồi nói sau, đừng ở đây nhao nhao, đau cả đầu."
Trên thực tế, công bằng mà nói, ông ta cũng cảm thấy được chỗ sai không ở cậu Diệp, mà ở Ngọc Long thần tử, nhưng dù sao người ta cũng là thần tử, bị ông ta gặp phải chuyện này. Nếu không đứng về phía Ngọc Long thần tử, đối với ông ta là bất lợi.
Huống hồ, ông ta cũng không có tư cách định tội Ngọc Long thần tử.
Cho nên đôi khi, trước mặt quyền lực, không có công bằng mà nói, cũng không không thể nói đúng sai, dù sao mặc kệ ai sai, thì bên quyền lực đều đúng.
Đây là lý lẽ luôn đúng từ xưa đến nay.
Bởi vậy, nếu cậu Diệp không phải Bắc Minh Đế Tôn, ông ta nhất định sẽ giết, đòi công bằng cho Âm Dương giáo, nhưng nếu là Bắc Minh Đế Tôn, vậy mặc kệ ai sai, Bắc Minh Đế Tôn đều đúng.
Cho dù là cao thủ có tu vi đạt đến cảnh giới đỉnh cao như ông, làm việc cũng phải khôn khéo, bằng không sẽ bị té nhào.
Cho nên mọi chuyện đều phải chờ cậu Diệp đi ra rồi mới quyết định.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám phái người đi gõ cửa, lỡ như là Bắc Minh Đế Tôn, làm cậu ta mất hứng, không phải chọc giận ông trời sao?
Cơ Hữu Đạo ông ta không có chút suy nghĩ cẩn thận này, cũng không sống được đến bây giờ, nói không chừng đã bị Bắc Minh Đế Tôn luyện thành viên thuốc cho ma vương uống.
"Nghe thấy chưa, vẫn còn bức bách à, làm cho Thái thượng trưởng lão đau đầu, cho ông đẹp mặt!" Ngọc Long thần tử cáo mượn oai hùm nói.
Anh ta làm như vậy là vì Cơ Hữu Đạo muốn một chút thanh tịnh, cố ý không nói giết Diệp Thiên, tránh cho một số người cứ dồn ép không ngừng.
Nhưng anh ta tin chắc, Cơ Hữu Đạo tuyệt đối sẽ để mặt mũi cho Âm Dương giáo, mà giết Diệp Thiên cho anh ta công đạo.
"Hừ!"
Ngụy Hoài tựa đầu quay qua một bên.
Ông hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, Diệp Thiên so với trong tưởng tượng của ông ta còn lợi hại hơn, là một chân tiên có thể đánh thắng Cơ Hữu Đạo, chỉ có như vậy, Diệp Thiên mới không chết, con gái của ông, cũng sẽ không chết.
Nếu không Diệp Thiên chết rồi, ông cho rằng con gái ông nhất định sẽ sống không nổi.
Dựa vào con gái ông, vừa mới trao thân mình cho Diệp Thiên không bao lâu, lại cho ông từ giữa không khó nhìn ra, con gái ông thật sự yêu Diệp Thiên rồi.
Người làm bố như ông ta, vẫn rất thấu hiểu con gái.
Mà ông ta chỉ có một người con gái như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm để con gái tự tử?
Cho nên ông ta chỉ có thể mong cầu quá đáng rằng Diệp Thiên vô cùng vô cùng lợi hại.
Nhưng dường như khả năng này quá mức nhỏ bé, nhỏ bé đến ông ta cũng không có hy vọng.
Hơn hai tiếng sau.
Dưới tiếng thở dài của Diệp Thiên, Ngụy Ánh mềm nhũn ngã vào lòng ngực anh.
Sau một hồi bình phục. Cô ta giống như một con mèo nhỏ, đôi mắt - trông mong hỏi: "Cậu Diệp, có phải anh sắp rời khỏi trạm trung chuyển không?"
Trong giây lát cô ta phát hiện, mình đã yêu cuộc sống tuyệt vời này, không muốn rời khỏi Diệp Thiên.
"Đúng vậy." Diệp Thiên không muốn lừa cô ta: "Có rất nhiều việc cho tôi đi làm. Tôi không thể đợi mãi ở đây được."
"Vậy anh có thường đến thăm em không?" Ngụy Ánh biết đàn ông có chí ở bốn phương, nhưng không ở người phụ nữ, cô ta không muốn bởi vì ích kỷ, để Diệp Thiên ở lại vùng đất một mẫu ba phần này, chỉ hy vọng anh có thể thường đến thăm mình.
Cho dù một năm đến một lần, cô ta cũng có thể thấy đủ.
Diệp Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra, em cũng có thể đi cùng tôi, vợ tôi cô ấy rất tốt, tôi tin cô ấy sẽ tiếp nhận em."
Anh không muốn chạy cả ngày về đây. Dù sao đoạn đường cũng quá xa, từ Tiên Thổ đến đây qua lại phải nửa năm, quả thật không thuận tiện thường xuyên đến thăm cô ta.
"Bỏ đi anh." Ngụy Ánh lộ nụ cười chua xót: "Thật ra, có đôi khi, nhớ nhung một người, cũng rất tốt đẹp, thường ở bên nhau có khí sẽ thấy nhàm chán, em muốn để cho anh vĩnh viễn tồn tại trong lòng em. Để hai lần này, trở thành hồi ức vĩnh hằng của em, em nghĩ, hẳn là cũng rất tốt đẹp."
"Nếu anh có lòng, từ nay về sau, có thể đến thăm Ngụy Ánh, vậy Ngụy Ánh đã thỏa mãn rồi."
Diệp Thiên phiền muộn, cô gái nhỏ này rõ ràng rất dính anh, vì sao không muốn đi cùng anh? Chẳng lẽ vì không muốn rời xa bố cô ấy sao?
"Em thật đúng là người con hiếu thảo, bố em không uổng công thương yêu em." Diệp Thiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng trong trẻo của cô.
Nghe vậy, Ngụy Ánh ngồi bật dậy.
"Làm sao vậy?" Diệp Thiên khó hiểu nói.
"Bố em đuổi theo Ngọc Long thần tử, cũng không biết như thế nào rồi, đã quay về chưa." Lúc này cô mới nhớ đến bố mình.
Bấy giờ cũng không quan tâm đến đôi chân yếu, bật người xuống giường mặc quần áo.
Thấy cô rất sốt ruột, Diệp Thiên cũng vội vàng xuống giường.
Rất nhanh, hai người mặc xong quần áo, Diệp Thiên gỡ pháp trận ở khuê phòng, ôm chặt eo nhỏ của Ngụy Ánh. Mang theo Ngụy Ánh bay ra cửa sổ.
Vừa ra cửa sổ, liền nhìn thấy hai chiến hạm vũ trụ đứng ở ngoài trạm trung chuyển.
Thấy vậy, sắc mặt Ngụy Ánh trở nên hoảng loạn.
"Không ổn! Số hiệu Âm Dương trở lại rồi, còn có chiến hạm số hiệu Tử Kim, nhất định là Ngọc Long thần tử tìm được trợ giúp. Bố em không phải..."
Nói đến đây, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cả người lập tức bối rối, thậm chí còn muốn khóc.
Cô ta không dám tưởng tượng, Ngọc Long thần tử tìm được trợ giúp. Bố cô sẽ có kết cục thảm thiết như thế nào.
"Ngụy Ánh, em đừng tự hù dọa chính mình nữa, phía dưới nhiều người như vậy, chúng ta đi xuống xem xem tình huống gì." Diệp Thiên nói.
Ngụy Ánh liên tục gật đầu.
Kết quả là, Diệp Thiên dẫn theo cô ta mà lao thẳng xuống phía dưới.
Giây tiếp theo!
Ầm!
Diệp Thiên hạ xuống ở trong đám người.
Lập tức toàn bộ bùng nổ!
"Cậu Diệp và cô Ngụy đi ra rồi!"
"Hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ra rồi!"
"Cũng không biết cậu Diệp có thể đánh thắng hay không, nếu đánh không lại, vậy sang năm chính là ngày giỗ của cậu ấy."
"..."
Ảnh mắt Ngụy Ánh đảo qua, rất nhanh liền nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Hoài, trái tim bị cột chặt của cô ta cuối cùng cũng rơi xuống, cô ta lập tức gọi bố rồi chạy nhanh đến.
"Ánh!"
Lúc bị bắt, Ngụy Hoài cũng sợ không gặp được con gái, lúc nhìn thấy con gái rồi, ông cũng có cảm giác vui sướng khi gặp lại sau khi cuộc sinh ly tử biệt, lúc này đón lấy con gái đang chạy đến.
Giấy tiếp theo!
Bố con hai người ôm chầm lấy nhau, hỏi han nhau.
"Tên họ Diệp kia, mẹ mày cuối cùng cũng xong việc xuất hiện rồi, làm cho bọn tôi phải chờ đợi, lần này cậu chết chắc rồi!''
Ngọc Long thần tử nhìn thấy Diệp Thiên cực kỳ tức giận, thốt ra mấy lời cay độc, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía hắn, tức giận nói với Cơ Hữu Đạo: "Thái thượng trưởng lão, cậu ta chính là hung thủ sát hại hai vị thần tướng cùng với Tam trưởng lão của giáo tôi, người mau làm thịt cậu ta, báo thù cho hai vị thần tướng và Tam trưởng lão, nếu có thể, tôi hy vọng người có thể giữ lại một hơi thở của cậu ta, để tôi ra tay giải quyết cậu ta!"
Diệp Thiên nhìn qua, gặp Cơ Hữu Đạo, không khỏi cười nhạo: "Anh tìm giúp đỡ, cũng nên tìm người lợi hại một chút chứ, anh lại tìm một con thái điểu đến, nếu không báo được thù, ngược lại sẽ mất mạng chó đấy."
"Cái gì! Thái điểu?"
Người ở đây đều sợ ngây người, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
Đây cũng quá ngông cuồng rồi!
"Mẹ mày dám làm càn!" Ngọc Long thần tử quát: "Đừng tưởng rằng nói xăng ngông cuồng, Thái thượng trưởng lão Tử Kim Tông sẽ sợ anh, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh chết chắc rồi, Thái thượng trưởng lão dẫn theo hơn ba mươi vị chân tiên ngoài đại thành, anh mọc thêm cánh cũng khó trốn cái chết, còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết!"
Cùng không ngờ rằng anh ta vừa dứt lời, nhìn thấy Cơ Hữu Đạo chạy đến trước mặt Diệp Thiên, giống như nô tài thấy chủ tử, cung kính khom lưng già, đầu thiếu chút nữa chạm đến mặt đất, run rẩy nói:
"Tiên đế nói rất đúng, tiểu tiên chính là con thái điểu, tiểu tiên không phải đến giúp tên nhóc kia đánh nhau, mà là dẫn theo một đám đạo hữu, chạy đến giúp tiên đế đánh nhau."