"Cái này, cái này, cái này..."
Nhìn Kim Sơn thần tướng máu thịt nở rộ tựa như pháo hoa, Ngụy Hoài kinh hãi run rẩy cả người, trong mắt hiện lên toàn bộ đều là vẻ hoảng sợ, kinh hãi, sợ sệt, chấn kinh cùng những biểu cảm kinh dị phức tạp khác.
Ngụy Ánh kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt xinh đẹp trừng to như mắt trâu, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ, chấn động. Bất ngờ, bất khả tư nghị cùng nhiều biểu cảm khác.
Hai cha con không thể tin vào mắt mình, lại càng không dám tin Diệp Thiên vậy mà khủng bố đến thế, có thể đánh nổ tung một vị hợp đạoThần Tướng chỉ bằng một cú đấm.
Điều này gần như lật đổ tam quan của họ.
Phải biết rằng, Kim Sơn thần tướng, là một vị chân tiên Thần tướng tiểu thành, trong số những vị chân tiên, tuy rằng không phải là người nổi bật gì, nhưng cũng là một tồn tại vô cùng cường đại.
Ít nhất đối với những người không có tu vi hợp đạo đỉnh phong mà nói rất khó có thể đánh bay một tiểu thần đạt cảnh giới chân tiên.
Nhưng Diệp Thiên thì sao?
Tuổi còn trẻ mà đã có thể phát huy thực lực chỉ có ở người đạt đến hợp đạo đỉnh phong cảnh giới chân tiên mới có thể phát huy. Điều này quả thực chính là nghịch thiên!
Nhưng bọn họ không biết rằng hợp đạo tiểu thành Diệp Thiên tu luyện chính là đạo chính thống thuần khiết nhất của "Đại Đạo Tạo Hóa Quyết". So về thực lực thì đã sớm vượt hợp đạo đỉnh phong mà tất cả bọn họ tu luyện đạo chính thống, có thể so sánh với hợp đạo viên mãn phân cao thấp.
“Thế nào Ánh Ánh?”
Diệp Thiên ôm lấy vai Ngụy Ánh, nhếch khóe miệng cười hỏi.
Nghe vậy, Ngụy Ánh mới hồi phục lại tinh thần, cô nhất thời tựa như một fan girl cuồng nhiệt khi gặp được thần tượng của mình vậy, tâm tình cực kỳ kích động nói: "Diệp công tử, công tử ngầu thật đấy! Không ngờ thực lực của công tử lại mạnh mẽ như vậy. Thực sự làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!"
"Ha ha!"
Diệp Thần sảng khoái cười nói: "Chỉ là đập chết một con kiến mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên cả."
"Ah? Đập chết con kiến mà thôi?"
Ngụy Ánh không dám không dám bị khiếp sợ
Đó là một chân tiên đó, anh ấy thế mà lại nói chỉ là đập chết một con kiến mà thôi?
Trời ạ! Phải lợi hại đến thế nào mới dám nói một câu như vậy!
“Khụ khụ…”
Lúc này Ngụy Hoài mới ho khan hai tiếng: “Người trẻ tuổi à, đừng nói mạnh miệng, chém gió to quá sẽ gãy lưỡi.”
Ông ta không thể không thừa nhận thực lực của Diệp Thiên rất mạnh, nhưng con gái ông ta cưng chiều nuôi lớn, cứ như vậy liền bị Diệp Thiên gây hại, ông ta hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút khó chịu.
Diệp Thiên tựa hồ có thể hiểu được tâm tình của ông ta, dù sao ông ta cũng là người làm cha.
“Ngụy tổng quản, tôi rất cảm tạ ông vì đã sinh ra một đứa con gái ngoan. Tôi biết trong lòng ông cảm thấy không thoải mái, không thành vấn đề. Tôi sẽ cho ông chút vất chất để an ủi tinh thần.”
Nói xong liền lấy ra một cái hộp lớn. Vung tay áo lên, bay phía Ngụy Hoài nói: “Đây là một ngàn viên thánh phẩm yêu đan, đủ cho ông tu luyện một hồi.”
Ngụy Hoài vừa nghe vậy, trước mắt sáng ngời, liền mở hộp ra.
Quả nhiên, bên trong tất cả đều thành thánh phẩm yêu đan, nguyên cả một chiếc hộp lớn.
“Bảo bối!”
Ông ta cầm lên hai viên, nước miếng tham lam của ông ta đều sắp chảy ra.
Có điều rất nhanh, ông ta liền đặt yêu đan trở lại, đậy nắp hộp, phất tay áo làm cho cái hộp bay trở lại cho Diệp Thiên, nói: "Món quà mà cậu tặng rất lớn, tôi cũng rất thích, nhưng so với Ánh Nhi, ở trong mắt tôi, tôi càng thích Ánh Nhi hơn."
"Cho nên vật này cậu nên thu hồi lại đi. Tôi chỉ có một yêu cầu. Bây giờ ở trước mặt tôi, hai người bái lạy thiên địa, về sau đối xử tử tế với Ánh Nhi và đừng khi dễ con bé là được."
"Ánh Nhi là con gái duy nhất của tôi, càng là bảo bối của tôi. tôi không cần hồi môn của cậu, tôi chỉ muốn cậu phải đối xử với con bé."
Dứt lời!
Ngụy Ánh lệ đã tuôn thành ngàn dòng, lao về phía Ngụy Hoài.
"Bố, Ánh Nhi không kết hôn. Ánh Nhi sẽ ở bên cạnh bố, hiếu kính bố mãi mãi."
"Con gái ngốc."
Ngụy Hoài vuốt lưng Ngụy Ánh nói, "Con đã không còn là cô bé nhỏ năm đó nữa rồi, đã trưởng thành rồi, cũng nên xuất giá đi, xem như hoàn thành tâm nguyện của cha.”
Ông ta luôn muốn gả Ngụy Ánh cho một người đàn ông xuất sắc, mà trước đó, Ngọc Long thần tử là sự lựa chọn tốt nhất.
Mãi cho đến bây giờ, Diệp Thiên đã đánh bại Kim Sơn thần tướng chỉ bằng một cú đấm, ông ta mới bừng tỉnh nhận ra Ngọc Long thần tử mà ông ta coi trọng không là riu tép gì so với Diệp Thiên mà Ngụy Ánh yêu thích cả, hoàn toàn không thể so sánh với Diệp Thiên.
Đó là lý do tại sao ông ta muốn gả Ngụy Ánh cho Diệp Thiên, một chân long thực sự, mặc dù Diệp Thiên bây giờ chưa được nhiều người biết đến nhưng ông ta tin rằng với thực lực của Diệp Thiên, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ. Được Tiên Thổ Tinh, Tiên Hải Tinh, Tử Tiêu Tinh, Tử Nguyệt Tinh, tứ đại tinh thần hàng nghìn tỷ người biết đến.
Mà con gái của ông ta sẽ được hàng nghìn tỷ người ngưỡng mộ, đến lúc đó ông ta ngay cả đi ngủ cũng có thể cười tỉnh.
"Không! Bố ơi! Con gái sẽ không gả cho một người đàn ông đã có vợ! Càng không muốn làm vợ lẽ!" Ngụy Ánh nghĩ nói ra điều này có thể chặt đứt ý nhiệm muốn gả mình cho Diệp Trần trong đầu bố minh.
Không phải cô không thích Diệp Thiên, mà là quá thích. Vì vậy, mới không muốn làm hại Diệp Thiên, càng không muốn làm hại bố ruột của mình.
Bởi vì cô biết cho dù Kim Sơn thần tướng chưa chết, Ngọc Long thần tử cũng sẽ không buông tha cho Diệp Thiên, bây giờ Kim Sơn thần tướng đã chết, đừng nói là Ngọc Long thần tử, ngay cả Âm Dương Phái cũng sẽ không buông tha cho Diệp Thiên.
Nếu cô cùng Diệp Thiên bỏ trốn, Ngọc Long thần tử nhất định sẽ cho người dùng máu của bố cô bắt đầu tìm kiếm huyết thống. Để đảm bảo an toàn cho cô, bố cô sẽ tự bạo thành không để gió thổi tan máu thịt, khiến mọi người không thể tìm ra tung tích của cô bằng máu của ông.
Nếu ngộ nhỡ việc tự bạo xảy ra trễ, ông bị rút máu, tìm kiếm tung tích của cô, thông qua cô để tìm thấy Diệp Thiên, thế thì Diệp Thiên sẽ rơi vào vòng xoay chém giết trả thù.
Vì vậy, không đi cùng Diệp Thiên, mà ở lại với cha, như vậy đối với cha và Diệp Thiên đều sẽ không tạo thành thương tổn.
Vì vậy, cô muốn hy sinh bản thân để đảm bảo an toàn cho hai người đàn ông mà cô ấy yêu thương nhất, trừ cách này ra cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Cái gì! Cậu ta, cậu ta, cậu ta... có vợ rồi?"
Ngụy Hoài đen mặt lại.
“Đúng vậy, bố, Diệp công tử đã có vợ rồi.” Ngụy Ánhdùng ngữ khí khẳng định đáp.
"Thật tức chết tôi! Tức chết tôi rồi!"
Ngụy Hoài chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung, đẩy Ngụy Ánh ra, chỉ vào Diệp Thiên, tức giận nói: "Cậu đã có vợ, tại sao lại hại con gái tôi để làm gì?"
Diệp Thiên giang tay:"Hoàn cảnh của cô ấy lúc đó, nếu tôi không làm như vậy, cô ấy sẽ chết, hơn nữa tôi thật tình rất muốn đối tốt với cô ấy, không ngờ rằng cô ấy sẽ để ý đến chuyện tôi đã có vợ như vậy."
"Hừm!"
Ngụy Ánh giả vờ tức giận nói: "Tôi không biết rằng công tử đã có một người vợ rồi. Nếu tôi biết, tôi đã không giao bản thân mình cho công tử!"
Rồi sau đó, cô lại nói với Ngụy Hoài: “Bố, chúng ta đi thôi, con không muốn gặp lại anh ấy nữa.”
“Hừ!”
Ngụy Hoài cũng khịt mũi với Diệp Trần nói: “Cũng không thể đánh chết cậu. Bằng không... Bằng không tôi thật sự muốn thiến cậu, để cho cậu hại con gái của tôi!”
Dứt lời, ông ta liền dẫn Ngụy Ánh, tức giận rời đi.
Diệp Thiên một đầu mờ mịt.
Vừa rồi vẫn còn rất tốt mà, đối với tôi phong tình vạn chủng. Sao lại nói lật mặt liền lật mặt vậy?
“Phụ nữ, thật sự rất khó hiểu.”
Diệp Thiên lắc đầu cười khổ, đem lò luyện đan thu lại rồi bỏ đi.
Sau đó, hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định, lặng lẽ đi theo sau hai cha con. Hắn muốn biết liệu sau khi hai cha con trở về, tên thần tử kia có gây bất lợi gì cho cả hai cha con hay không, nếu có hắn sẽ dọn sạch cái tai họa này.
Sau đó, hắn sẽ đến Tử Tiêu Tinh, mang vô thượng thần binh "Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm" của mình thu về.
Với tốc độ của hắn, từ trạm trung chuyển đến tử tiêu tinh, cũng mất 20 ngày, sau khi lấy lại Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm sẽ đi treo thưởng nhờ người hỗ trợ hắn tìm tiên dược để luyện chế thất trọng đạo thể đan, rồi quay trở về Tiên Thổ gặp Đóa Đóa. Nhân tiện, cùng thuộc hạ cũ của hắn nói về chuyện sau khi hắn ngã xuống.
“Quả Quả lúc này chắc đã ra đời rồi đi?”
Diệp Thiên lại nghĩ đến đứa con của mình và Tô Lạc Thiền.
Hắn muốn trực tiếp trở về, nhưng vì sự an toàn của những người mà hắn muốn bảo vệ, nên phải nhanh chóng chuẩn bị dược liệu của thất trọng đạo thể đan, thứ nhất có thể tăng thêm sức phòng ngự, thứ hai là có thể hỗ trợ tiêu hóa tài nguyên tu luyện nhanh hơn giúp tăng tu vi.
...
Lúc này, Thiên Hải Thần Tướng đã gần đến trạm trung chuyển.
Suốt chặng đường tiêu sái chậm rãi đi, nếu không ông ta đã sớm đến nơi rồi.
Kỳ thực ông ta đang nghĩ, pháp bảo phòng ngự của Diệp Thiên cao như vậy, vậy thì có phải là cậu ta cũng rất lợi hại, chỉ là cậu ta ở trong đó làm chuyện bất chính, cho nên mới không đi ra ngoài?
Với ý nghĩ này, ông ta đành phải kéo dài thời gian quay về, đề phòng Diệp Thiên làm xong việc hoặc bị Kim Sơn thần tướng làm cho tức giận, liền xông ra giết chết Kim Sơn thần tướng, 30 tỷ Thiên Tinh Thạch kia há chẳng phải là của một mình ông ta rồi sao?
Cho nên để nuốt riêng 30 tỷ kia, ông ta lấy tốc độ rùa bò đi hết một đường, ông ta ta cảm thấy kéo dài thời gian càng lâu, thì sẽ càng gặp bất lợi.
Nhưng ông ta cũng không dám kéo dài quá lâu, miễn cho anh ta suy nghĩ nhiều, Kim Sơn thần tướng không chết, sẽ nghi ngờ là ông ta cố ý trì hoãn thời gian, chỉ cần không quá chậm, ông ta tin tưởng Kim Sơn thần tướng sẽ không nghi ngờ.
Còn chưa đầy một khắc đồng hồ, ông ta đã mất hơn hai khắc đồng hồ để quay lại trạm trung chuyển.
Thấy ông ta trở về một mình, Ngọc Long thần tử nhướng mày, vội vàng hỏi: "Thiên Hải Thần Tướng, có phải đã xảy chuyện gì rồi không? Sao ba người các người đi lại chỉ còn một mình ông trở về?"