“Đừng mà!”
Thấy vị thần tướng kia điên cuồng oanh kích, một bóng quyền còn to hơn cả lò đan, nhanh chóng vung về phía lò đan như nổi trận lôi đình vậy, Ngụy Hoài ngạc nhiên hét lên.
Ông có thể tưởng tượng được một khi lò đan bị đập vỡ, kết quả đang chờ đợi con gái mình là kết quả như thế nào.
Không phải là hấp thụ ánh sáng dưới mí mắt bọn họ mà là trực tiếp nổ tung thành sương máu.
Đây là kết quả mà ông không muốn nhìn thấy.
Bởi vì Ngụy Ánh là con gái mà khi ông già rồi mới có được, được cưng chiều từ bé, có thể nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng lại sợ tan.
Làm sao ông có thể trơ mắt nhìn con gái bảo bối của mình chết thảm trước mắt mình được chứ?
Ông muốn ngăn cản nhưng rõ ràng là không kịp nữa rồi.
Vậy nên ông xông tới túm lấy cổ áo của vị thần tướng kia, hét lên với ông ta: “Cái thằng đao phủ kia, mày trả con gái lại cho tao! Trả con gái lại cho tao!”
Trong lò đan lúc này, Diệp Thiên cảm nhận được nguy hiểm truyền tới cũng không đợi đến lúc dừng lại mà trực tiếp mạnh mẽ phóng thần niệm ra ngoài, đặt ở trên lò đan, củng cố phòng ngự của lò đan, mở ra một đại trận cách âm để bảo vệ anh và Ngụy Ánh.
Để tránh cho Ngụy Ánh bị chấn động mà chết.
Lúc này, bóng quyền khổng lồ mạnh mẽ lại đập vào lò đan.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, vang khắp cả Thiên Lộ.
“Ánh Nhi!”
Nghe thấy tiếng nổ, Ngụy Hoài đau lòng muốn chết kêu lên, sau đó lập tức buông vị thần tướng kia ra, sững sờ quay đầu lại nhìn.
Một giây sau!
Ông ngạc nhiên đến ngơ ngác luôn rồi!
Ông chỉ thấy lò đan vẫn đứng vững ở đó, còn bóng quyền khổng lồ kia lại nổ tung thành từng mảnh.
“Chuyện này…”
Hai vị thần tượng ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
“Đây là lò đan gì mà lại kiên cố như vậy?”
Bọn họ rất ngờ vực.
Bởi vì Diệp Thiên đã động tay động chân rồi nên lò đan sẽ không phát ra ánh sáng, vậy nên họ cũng sẽ không nhìn ra được đây là pháp bảo cấp gì.
“Kim Sơn Thần Tướng, chúng ta cùng nhau ra tay thử xem.”
Thiên Hải Thần Tướng nói.
“Được.”
Kim Sơn Thần Tướng trả lời.
Hai người đồng thời ra tay.
“Đừng mà!”
Ngụy Hoài thấy hai người động thủ, ngay lập tức kinh ngạc kêu lên, nhưng lại chậm một bước rồi. Hai bóng quyền khổng lồ đã rít lên vụt qua, trong nháy mắt công phu đã đập mạnh lên vách lò rồi.
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ lớn vang lên, lò đan vốn đã vững chắc rồi nên bóng quyền lại nổ tung một lần nữa.
“Uầy! Thật là hiếm thấy, phòng ngự rất chắc chắn!”
Ngụy Hoài ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
Bởi vì điều này có nghĩa là con gái ông đang ở trong đó vẫn rất an toàn, ít nhất là tạm thời vẫn chưa chết được.
“Chết tiệt, pháp bảo gì mà phòng ngự lại mạnh như vậy chứ!”
Thiên Hải Thần Tướng trở về từ sự kinh ngạc, nhịn không được mà chửi một câu, sau đó kêu lên lấy tiên phẩm trường thương ra, nói: “Kim Sơn Thần Tướng, cùng tôi cạy nắp lò ra nào.”
“Được!”
Kim Sơn Thần Tướng kêu lên rồi cũng lấy tiên phẩm Yển Nguyệt Đao ra.
“Không được cạy!”
Ngụy Hoài lập tức chắn trước mặt hai người, tức giận nói: “Mặc dù Ngụy Hoài tôi kính trọng Ngọc Long thần tử và hai vị thần tướng, nhưng tôi muốn nói cho hai vị thần tướng biết, Ngụy Hoài tôi không chỉ là nô tài của Âm Dương Giáo mà còn là nô tài của Càn Khôn Giáo và Vô Cực Giáo. Muốn giết con gái tôi thì trước hết hãy hỏi xem Càn Khôn Giáo và Vô Cực Giáo có đồng ý hay không đã!”
“Trước khi chưa được sự đồng ý của hai giáo lớn này, các ông không được tự ý giết con gái tôi, không chỉ là giết con gái tôi đơn giản vậy thôi đâu, mà còn là giết nô tài của ba giáo lớn cùng lúc đấy.”
“Ba vị giáo chủ đã đặt ra quy định, người của trạm trung chuyển phạm sai lầm thì phải được sự đồng ý của ba giáo lớn mới có thể giết, muốn cách chức tổng quản của tôi thì cũng phải được sự đồng ý của ba giáo lớn. Các ông tự mình giết người của trạm trung chuyển là muốn hủy bỏ quy định do ba vị giáo chủ đã đặt ra sao?”
“Chuyện này…”
Hai vị thần tướng ngay lập tức nghẹn họng.
“Hừ!”
Ngụy Hoài hừ một tiếng rồi nói: “Chưa kể con gái tôi lại chẳng làm chuyện gì sai, nó thích ai, muốn trao thân cho ai thì nó có quyền làm chủ. Thần tử muốn vì con gái tôi không trao thân cho ngài ấy mà ra sức giết chết nó, vậy thì đừng trách tôi không nói cho ba vị giáo chủ kia biết. Đến lúc đó e rằng nếu thần tử không khai báo rõ ràng, mọi chuyện không tốt thì rất có thể sẽ mất đi chức vị thần tử đó.”
“Hai người các ông tự mình suy nghĩ cho kĩ đi.”
Hai người lại đưa mắt nhìn nhau một lần nữa, rõ ràng là đã bị những lời nói của Ngụy Hoài làm cho sợ rồi.
“Ngụy tổng quản, vậy hai chúng tôi không giết con gái ông nữa là được, nhưng thằng nhãi đó thì chúng tôi nhất định phải giết, nếu không thì sẽ không có cách nào để nói rõ với thần tử cả.” Thiên Hải Thần Tướng nói.
“Thằng nhãi kia không phải là người của trạm trung chuyển, nên mong Ngụy tổng quản đừng lấy ba vị giáo chủ ra để ép chúng tôi nữa.” Kim Sơn Thần Tướng có chút không vui.
“Được.” Ngụy Hoài nói: “Chỉ cần không giết con gái tôi thì tùy hai người.”
Ông tin rằng vừa mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, con gái ông cũng phải kinh ngạc sợ hãi mà mặc quần áo vào rồi. Chỉ sợ rằng cô ta không chịu ra ngoài, vậy thì cũng không nên để cơ thể trần truồng của mình bị nhìn thấy.
Vừa nghĩ như vậy ông đã lùi lại sang một bên.
“Bên trên!”
Thiên Hải Thần Tướng sẽ dẫn đầu và Kim Sơn Thần Tướng sẽ theo sát phía sau.
Rất nhanh hai người đã cạy được nắp lò rồi.
Nhưng cạy cả nửa ngày trời lại hoàn toàn không mở ra được.
Kể từ đó, hai người lại điên cuồng dùng thần binh đập vào nắp lò.
Nhưng, lò đan vẫn kiên cố như cũ, đừng nói là đập mở nó ra mà đến cả một mảnh cũng không đập vỡ được.
“Quả là một pháp bảo phòng ngự đáng sợ!”
Hai vị thần tướng vô cùng kinh sợ trước phòng ngự đáng sợ của lò đan, đến mức trong lòng giống như thấy bó tay luôn rồi.
Đến cả Ngụy Hoài lúc này cũng đang cau mày rơi vào trầm tư.
“Thằng nhãi này có lai lịch gì mà lại có được pháp bảo phòng ngự mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ hắn là Tôn Chân tiên à”
Ông nghĩ thầm trong lòng và hết sức kinh hãi.
“Không thể nào!”
Nhưng ngay sau đó ông đã lắc đầy: “Hắn còn trẻ như vậy, tuyệt đối không thể nào là Chân tiên được. Hắn có thể tự cao tự đại như vậy chắc chắn là bởi vì có pháp bảo phòng ngự mạnh mẽ này, mới cho hắn sức mạnh có chỗ dựa không nên sợ này thôi.”
Đồng thời lúc này, hai vị thần tướng cũng đang nghĩ như vậy.
“Thiên Hải Thần Tướng, theo tôi thấy, pháp bảo này chắc chắn không phải là thứ trần tục gì đâu, dù tôi cũng không biết nó cấp nào. Nhưng tôi dám kết luận, chắc chắn là do Bắc Minh Đế Tôn của Minh Quan Tiên Thổ để lại từ 50000 năm trước. Mặc dù không biết làm sao thằng nhãi này có được bảo bối này, nhưng dựa vào tu vi của hai chúng ta thì hắn không ra đâu. Chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn cả.” Kim Sơn Thần Tướng nói.
“Ừm.”
Thiên Hải Thần Tướng gật đầu: “Ông nói rất có lý.”
“Như vậy.”
Ông ấy lại nói tiếp: “Trước tiên ông cứ nhìn chằm chằm vào đây đi, nếu hắn ra thì giết hắn, tôi trở về bẩm báo với thần tử, mở Chiến hạm tinh không ra. Tôi không tin rằng có thêm Tam trưởng lão cùng với tất cả tướng thổ mà vẫn không mở được nắp lò này.”
“Được, vậy ông nhanh chóng đi rồi về đi, tôi ở đây canh chừng hắn.” Kim Sơn Thần Tướng nói.
Thế nên Thiên Hải Thần Tướng trở về theo con đường cũ.
Lúc này, Diệp Thiên thở dài một tiếng, sự vận động hài hòa của âm thanh vang vọng trong lò cũng dừng lại.
Ngụy Ánh tốn 15 phút mới có thể để tâm trạng đang dâng trào của mình bình tĩnh lại.
Vì thế Diệp Thiên đỡ cô ta dậy, quấn lấy cơ thể xinh đẹp của cô ta, nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào?”
“Mệt quá.”
Ngụy Ánh ỉu xìu, nhưng rất nhanh cô ta đã nở nụ cười rạng rỡ: “Nhưng nói thật, Diệp công tử thật sự rất biết cách yêu thương người khác đấy, nhưng tôi nghe nói người đàn ông biết yêu thương người khác nghĩa là đã từng yêu thương rất nhiều người phụ nữ khác nên mới tích lũy được kinh nghiệm, là vậy sao Diệp công tử?”
Diệp Thiên gật đầu: “Tôi có vợ rồi.”
Ngụy Ánh nghe vậy cũng không có phản ứng thái quá gì. Mà chỉ mỉm cười nói: “Trong quá trình đó tôi cũng đã đoán được rồi. Ngài nói tôi không hoan lạc, đó là nói dối. Bởi vì ngài là người đàn ông đầu tiên khiến tim tôi đập thình thịch như vậy.”
“Nhưng thánh nhân từ xưa đến nay đều phong lưu, tôi ngưỡng mộ tài hoa của công tử, có thể được công tử yêu mến thì tôi đã đủ mãn nguyện rồi, không dám đòi hỏi gì thêm. Nhưng mong công tử ngàn năm vạn năm sau có thể nhớ rõ từng có một cô gái tên Ngụy Ánh đã đem thứ quý giá nhất của bản thân trao cho công tử.”
“Ngụy Ánh là một cô gái tốt, tôi sẽ không bao giờ quên.” Diệp Thiên vô cùng nghiêm túc, cô ta đã để hắn nâng cao tu vi biết bao nhiêu, giúp hắn tiết kiệm được hàng ngàn năm tu luyện, làm sao hắn có thể quên được cô gái này chứ?
“Vậy thì Ngụy Ánh đã đủ mãn nguyện rồi.”
Cô ta mỉm cười, rời khởi vòng tay của Diệp Thiên, lôi cơ thể xinh đẹp mệt mỏi của mình đứng dậy, mặc khăn quàng vai vào, xinh đẹp như một cô dâu vậy.
Diệp Thiên nhìn cô ta mà đau lòng, ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô ta: “Đến Tiên Thổ với tôi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.”
Tim Ngụy Ánh đập thình thịch, đôi mắt xinh đẹp ngay lập tức trở nên mơ hồ.
Cô ta rất muốn đồng ý, rất muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy Diệp Thiên, cùng hắn ngâm thơ làm nhạc, cùng hắn ôm nhau triền miên.
Nhưng cô ta không thể đi được.
Cô ta phải nghĩ cho bố của mình, bởi vì bố cô ta chỉ có một đứa con gái là cô ta thôi. Nếu cô ta đi theo Diệp Thiên, chắc chắn bố sẽ rất nhớ cô ta.
Hơn nữa, cô ta cũng sợ bố mình sẽ bị trả thù nên cô ta sẽ ở lại đây, ít nhất có thể giúp bố mình chặn được một số tai họa.
“Tấm lòng của công tử, Ngụy Ánh xin nhận. Nhưng Ngụy Ánh không muốn làm vợ bé, vậy nên vẫn mong công tử đừng miễn cưỡng, chỉ cần công tử có thể nhớ tới Ngụy Ánh là được rồi.” Cô ta nói.
Diệp Thiên nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu nói được.
“Vậy tôi đưa cô về, thay cô dọn sạch đống rác rưởi.”
Nói xong, hắn đọc thần niệm. Nắp lò mở ra, hắn ôm lấy bờ eo thon của Ngụy Ánh rồi cùng bay ra khỏi lò đan.
“Ha ha! Thằng nhãi, cuối cùng mày cũng chịu ra rồi, có phải không ngờ tới tao vẫn còn chưa đi đúng không?”
Thấy Diệp Thiên xuất hiện, Kim Sơn Thần Tướng hết sức vui mừng, lập tức cầm lấy Yển Nguyệt Đao trong tay hướng về phía Diệp Thiên muốn giết anh.
“Không được công tử! Ngài mau trốn vào lại đi!”
Ngụy Ánh kinh ngạc hét lên.
“Kim Sơn Thần Tướng, tuyệt đối không được làm hại con gái tôi đấy!”
Ngụy Hoài luôn mồm nhắc nhở.
“Yên tâm đi Ngụy tổng quản, tôi chỉ giết thằng nhãi này thôi, tuyệt đối không động đến cô một sợi tóc của cô Ngụy đâu!”
Kim Sơn Thần Tướng trả lời.
Sau đó, ông ấy cười khúc khích.
“Thằng nhãi đi chết đi!”
Lời vừa dứt ông ấy đã giơ cao Yển Nguyệt Đao lên, và chém về phía cái trán của Diệp Thiên.
“Là ông có thể đi chết rồi mới đúng.”
Diệp Thiên nhàn nhạt nói, vận chuyển sức mạnh trong lòng bàn tay, sau đó mở lòng bàn tay ra.
Cùng lúc đó, Ngụy Ánh hét lên: “Đừng giết cậu Diệp, cầu xin ông đừng giết…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã thấy một chưởng ấn rất to và mạnh mẽ chưởng lên người của Kim Sơn Thần Tướng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên và Hư Không nổ tung!
Kim Sơn Thần Tướng hung hãn bị nổ tung thành sương máu.
Hai cha con họ Ngụy đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt!