Lúc này, Nguỵ Ánh đã đàn hát xong bài Ngu mỹ nhân.
“Hay lắm!”
Ngọc Long thần tử dẫn đầu đứng dậy vỗ tay khen ngợi, bầu không khí tại hiện trường được đẩy lên cao trào!
“Cám ơn!”
Nguỵ Ánh đứng dậy cúi chào, một đường màu đen đột nhiên xuất hiện ngang không trung, khiến cho ánh mắt của tất cả đàn ông có mặt ở đấy đều chìm sâu vào nó, khó có cách nào tự thoát khỏi.
“Đẹp quá!”
Ngọc Long thần tử ngầm thở dài, nuốt một ngụm nước bọt.
Cảnh tượng này bị Nguỵ Hoài nhìn thấy, anh ta lập tức cười nói: “Ngọc Long thần tử, vì ngài và Ánh Nhi có cùng chung sở thích, hay là tôi gọi cô ấy qua đây và cùng ngài bàn luận về thơ ca nhé?”
“Ha ha! Bản cung cũng có ý như vậy!”
Ngọc Long thần tử phát ra tiếng cười sảng khoái.
Nguỵ Hoài lập tức vẫy tay với Nguỵ Ánh: “Ánh Nhi, mau qua đây, cùng Ngọc Long thần tử bàn luận về thơ ca này.”
Nguỵ Ánh nghe thấy vậy, bèn cất cây đàn tì bà đi. Từ trên sân khấu bước xuống và chầm chậm sải bước đi qua.
Ngọc Long thần tử lập tức xua tay.
Tám cô gái rất biết điều và bước sang một bên.
Nguỵ Ánh đi đến bên bàn, tao nhã đoan trang chào thần tử và trưởng lão, cùng hai vị thần tướng.
“Cô Nguỵ không cần khách sáo, mời ngồi.”
Ngọc Long thần tử kéo một chiếc ghế bên cạnh anh ta, rất lịch sự làm một động tác mời ngồi.
Nguỵ Ánh cám ơn rồi ngồi xuống ghế, sau đó Ngọc Long thần tử cũng mời Nguỵ Hoài ngồi.
Sau đó, cả hai người bắt đầu ngâm thơ đối đáp nhau, anh ta một câu thì cô ta một câu, anh ta một bài thì cô ta một bài, vô cùng vui vẻ.
“Đúng là trai tài gái sắc mà!”
Cậu Chu, cậu Hồ và những người khác đều bắt đầu nịnh nọt.
Có rất nhiều người cũng nịnh nọt theo.
“Đạo hữu Diệp Thiên, anh xem. Hai người họ chơi đùa với nhau vui vẻ biết bao, tôi nghĩ anh đấy, vẫn nên từ bỏ ý định theo đuổi cô Nguỵ đi.” La Bình nói.
“Cái gì, cậu muốn theo đuổi cô Nguỵ sao?” Oanh Yến ngạc nhiên.
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Thiên đưa tay ra.
Phụt xì!
Cả bốn Oanh Yến đều che miệng bật cười, không nói gì cả, xem như là đã nghe một câu chuyện cười.
Cô Nguỵ là ai mà muốn theo đuổi thì có thể theo đuổi được!
Cả hai sau một hồi ngâm thơ đối đáp nhau, Ngọc Long thần tử cảm thấy cũng là lúc rồi, bèn rót một ly rượu cho Nguỵ Ánh: “Cô Nguỵ, ngâm thơ đối đáp mà không có rượu ngon giúp vui thì làm sao được, nào, chúng ta uống một ly cho vui.”
“Xin lỗi Ngọc Long thần tử.”
Nguỵ Ánh lập tức đứng dậy với vẻ mặt xin lỗi: “Tửu lượng của Nguỵ Ánh không tốt, nên không bao giờ uống rượu, vì lý do này nên đã đặt ra một quy định muốn uống rượu với tôi thì một ly rượu bằng một trăm triệu, để thuyết phục những người muốn uống rượu với tôi nên từ bỏ, mong thần tử thứ lỗi.”
Ngọc Long thần tử nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức có chút khó coi: “Ý của cô là, bản cung muốn cùng cô uống rượu, cũng phải một ly một trăm triệu?”
“Đúng vậy thần tử.” Nguỵ Ánh nói: “Thực ra Nguỵ Ánh không thể uống rượu nên mới đặt ra quy định này, thần tử không nên vì để uống một ly rượu với Nguỵ Ánh mà bỏ ra một trăm triệu, đúng chứ?
Ngọc Long thần tử siết chặt ly rượu.
Một ly rượu một trăm triệu, anh ta không phải uống không nổi, mục đích của anh ta chính là muốn chuốc say Nguỵ Ánh, sau đó dẫn về phòng, anh ta sẽ không ngăn cản thái độ nịnh bợ này của Nguỵ Hoài.
Nhưng muốn chuốc say cô ta, phải uống bao nhiêu ly rượu, bỏ ra bao nhiêu trăm tỷ mới được!
Vì để ngủ với một người phụ nữ mà chi ra nhiều tiền như thế, có đáng không?
Lỡ như tiền thì chi rồi mà lại không ngủ được, thì chẳng phải là một tổn thất lớn sao?
“Ánh Nhi, đừng có lộn xộn, hãy tạm gác quy định qua một bên, cùng thần tử uống vài ly, không thể mất lễ phép được.” Nguỵ Hoài lúc này nghiêm nghị nói.
“Bố à, con đã rất lễ phép rồi được chứ, nhưng bố cũng không phải không biết, con thực sự không thể uống say được.” Nguỵ Ánh nhăn mặt nói.
Nguỵ Hoài im lặng.
Con gái của ông quả thực không thể uống rượu, uống một ngụm thì tạm thời không có gì. Nhưng một lúc sau, y như rằng vừa uống thuốc vậy, toàn thân nóng bừng, không thể tự chủ được.
“Thần tử, hay là… để Ánh Nhi dùng trà thay rượu tạ lỗi với thần tử nhé?” Nguỵ Hoài nhỏ giọng hỏi.
“Vậy thì còn có ý nghĩa gì chứ?”
Ngọc Long thần tử nheo mắt lại nhìn Nguỵ Hoài với vẻ mặt không vui.
“Thần tử đã cảm thấy không còn ý nghĩa thì Nguỵ Ánh xin phép cáo lui trước, không làm phiền ạ.”
Nói xong, cô ta rời khỏi vị trí.
Ánh mắt của Ngọc Long thần tử trở nên lạnh lùng, cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt, cơn tức giận trong lòng lập tức dâng lên.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên một tay cầm bình rượu, một tay cầm hai cái ly, đi về phía Nguỵ Ánh với nụ cười rạng rỡ: “Cô Nguỵ, có thể cho tôi thoả thích làm một bài thơ để thuyết phục cô Nguỵ uống hai ly không?”
“Ơ, ngài còn biết làm thơ sao?” Nguỵ Ánh cảm thấy thú vị.
“Con người Tiên Thổ chúng tôi thích ngâm thơ làm nhạc, tôi cũng biết một chút, có thể thể hiện tài cán kém cỏi này không?” Diệp Thiên cười và hỏi.
“Được.” Nguỵ Ánh trở nên vui vẻ: “Vậy ngài làm một bài đi, xem có thể khơi dậy niềm vui uống rượu của bổn tiểu thư hay không.”
“Được, vậy tôi thoải mái làm vài câu nhé.”
Diệp Thiên gật đầu, ngẩng đầu lên ngâm thơ:
“Thấy chăng anh
Nước Hoàng Hà từ trời tuôn xuống
Chảy băng ra biển chẳng quay về.
Lại chẳng thấy
Lầu cao gương sáng thương đầu bạc
Sớm tựa tơ xanh, chiều đã tuyết
Đời khi đắc ý hãy nên vui
Chớ để chén vàng trơ trước nguyệt.”*
(*Tương tiến tửu – Lý Bạch)
Ngâm đến đây, anh nhìn Nguỵ Ánh.
“Thơ hay! Quả là bài thơ hay! Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui, chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt. Nói hay lắm, chúng ta uống vài ly trước đã!”
Nhiều người khách đã bị nhiễm bởi câu thơ này, đều lần lượt nâng ly uống cạn.
“Này!”
Ánh mắt của Nguỵ Ánh nhìn Diệp Thiên đã thay đổi: “Không ngờ rằng, một người kiêu ngạo vô cùng, linh tinh lang tang như ngài lại là một người có tài đấy. Cha mẹ trông gương thấy đầu bạc mà buồn đau, sáng như tơ xanh, chiều đã thành tuyết bạc. Sự ví von này quả là tuyệt vời, vẽ rồng điểm mắt, khiến tôi cảm thấy nếu không uống hai ly với ngài thì như thể tôi sẽ hối hận khi về già vậy.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười và nói: “Vậy cô Nguỵ, cô có thể cùng tôi uống hai ly không?”
Nói xong, anh đưa chiếc ly trong tay cho Nguỵ Ánh.
Nguỵ Ánh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Với bài thơ tuyệt vời nổi trội, được mọi người ưa thích của ngài, bổn tiểu thư không uống hai ly với ngài cũng không được nhỉ.”
Nói xong, cô ta nhận lấy ly rượu.
“Lý Bạch đúng là một thánh nhân!”
Diệp Thiên không khỏi thở dài trong lòng, nói về mảng thơ ca, anh đã đi qua vô số hành tinh, Lý Bạch đúng là không ai sánh bằng, thơ ca của ông, quả thật rất hay.
“Đợi đã!”
Lúc này, thần tử không vui nói: “Lúc uống với tôi thì một ly rượu bằng một trăm triệu, uống với hắn thì miễn phí sao? Là cảm thấy thần tử tôi đây không có máu mặt như hắn sao?
Ngay khi vừa dứt lời, cậu Chu lập tức nhảy ra: “Một ly nhất định phải một trăm triệu, nếu cô Nguỵ miễn phí uống cùng hắn, thì có nghĩa là tát vào mặt của thần tử!”
“Đúng! Nhất định phải một ly một trăm triệu!”
Cậu Hồ cũng nhảy ra.
“Nhất định phải một ly một trăm triệu!”
Nhiều người cũng thấy bất công với thần tử.
Ngay cả Nguỵ Hoài cũng nói: “Quy định là do con đặt ra, anh ta muốn uống vài ly với con cũng được, nhưng nhất định phải một ly một trăm triệu, nếu không thì một ngụm cũng không được phép uống!”
Nguỵ Ánh lập tức quay đầu sang nhìn Diệp Thiên với ánh mắt xin lỗi: “Hay là thôi đi.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười sảng khoái nói rằng: “Trời cho tôi tài tất nhiên sẽ có chỗ dùng, nghìn vàng tiêu hết rồi lại có. Mổ dê giết trâu để rồi cùng vui say, mỗi lần nhất định phải uống đủ ba trăm ly!”
“Lấy máy thanh toán đến đây. Tôi phải cùng cô Nguỵ uống ba trăm ly!”
Vừa dứt lời, khiến cho toàn bộ người kinh ngạc!
“Mẹ ơi! Ba trăm ly! Thật đáng sợ mà!”
“Chết tiệt! Thật hay giả vậy? Ba trăm ly? Phải cần ba mươi tỷ đấy!”
“Khoác lác thôi, khoan hẵng nói hắn có khoản tiền đó hay không, cho dù có, sẽ sẵn sàng chi ba mươi tỷ ra để cùng cô Nguỵ uống ba trăm ly rượu sao?”
“…”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Nguỵ Ánh cũng ngạc nhiên đến mức che miệng lại, kinh ngạc nhìn lấy Diệp Thiên. Ngạc nhiên, kinh hoàng, bàng hoàng, không thể tin được và nhiều biểu hiện phức tạp khác.
Hai câu thơ này của anh cũng hào phóng quá rồi nhỉ?
Đây chắc chắn là bài thơ hào phóng nhất mà tôi đã từng đọc.
Thực sự không ngờ rằng, hắn lại tài hoa như vậy!
“Lấy máy thanh toán qua đây, tôi vẫn không tin, một ly một trăm triệu cũng chưa từng có ai uống qua, hắn sẽ một lần chi trả ba mươi tỷ để uống ba trăm ly!”
Nguỵ Hoài kêu lên với vẻ mặt khó tin.
Ngay sau đó liền có một vài tên quy công, những người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, mang một máy thanh toán lớn đến.
“Nhập ba mươi tỷ vào.” Nguỵ Hoài ra lệnh.
Ngay sau đó, quy công nói: “Nguỵ tổng quản, đã nhập xong rồi ạ.”
“Thanh toán đi.” Nguỵ Hoài nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhún vai: “Không thành vấn đề.”
Nói xong. Anh lập tức sử dụng thần niệm, nhẫn không gian như hồ nước tuôn trào, Thiên Tinh Thạch rào rào đổ vào trong máy thanh toán.
Một trăm triệu!
Năm trăm triệu!
Một tỷ!
…
Mười tỷ!
Mười lăm tỷ!
Hai mươi tỷ!
…
Nhìn những con số trên máy thanh toán nhảy như bay, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm to đến mức có thể nhét vừa trái sầu riêng.
Mẹ kiếp, anh ta thực sự có tiền đấy!
Ngay cả Ngọc Long thần tử; trưởng lão; hai vị thần tướng đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Mặc dù số tiền này với họ mà nói là không nhiều, nhưng họ cũng không thể hào phóng đến mức chi nhiều tiền như vậy để uống rượu!
Tít tít!
Ngay sau đó, chuông báo động của máy thanh toán vang lên.
“Đủ rồi đủ rồi! Đã ba mươi tỷ rồi!”
Quy công vội vàng kêu lên.
“Số dư ra thì xem như là mua rượu, đem lên cho tôi một trăm vò rượu ngon nhất của các người!” Diệp Thiên hào phóng nói.
“Dạ được!”
Quy công lập tức đi lấy rượu.
Nguỵ Hoài lấy nhẫn không gian từ máy thanh toán ra, hai tay run rẩy.
Ba mươi tỷ này là toàn bộ của ông rồi!
Ông ở đây làm việc cả trăm năm cũng không thể kiếm được số tiền này!
Ông nhất thời gần như muốn khóc.
Hôm nay đã gặp được thần hào phóng rồi!
“Khâm phục! Quả là khâm phục!”
Vô số người đưa ngón cái lên khen ngợi không ngừng.
Cậu Chu và cậu Hồ đưa mắt nhìn nhau, lập tức rụt cổ lại, lúc này họ mới hiểu ra, những người nghèo và dế nhũi trong mắt họ, thực ra là vô cùng giàu có!
Không bao lâu sau, mười vò rượu ngon đã được bày sẵn trên bàn.
“Cô Nguỵ, xin mời.”
Diệp Thiên làm một động tác mời.
“Công tử đã tiêu tốn như thế, vậy Nguỵ Ánh tối nay sẽ liều mình bầu bạn với ngài.”
Nói xong, cô ta ngồi xuống chỗ của Diệp Thiên, Diệp Thiên kéo chiếc ghế ra và ngồi cạnh Nguỵ Ánh, ra lệnh với đạo muội tử: “Rót rượu đi!”
Hai cô em gái đi cùng hắn, mỗi người cầm một vò rượu, rớt rượu cho Diệp Thiên và Nguỵ Ánh.
“Cô Nguỵ, cạn ly!”
“Công tử, cạn ly!”
“La đạo hữu, hai em Oanh Yến cũng uống đi.”
Diệp Thiên gọi mọi người cùng nâng ly uống rượu.
Nhìn thấy Diệp Thiên và Nguỵ Ánh vừa uống vừa cười, thần tử và những người có mặt ở đấy đều rất ngưỡng mộ và ghen tị.
Làm sao anh ta có thể giàu có như vậy, có thể coi tiền không phải là tiền?
Diệp Thiên lúc này vui vẻ nói rằng: “Cô Nguỵ, La đạo hữu, uống rượu vào, chớ nên ngừng, vì người hát một bài, xin người hãy vì tôi mà lắng nghe?”
“Được đấy!”
Nguỵ Ánh cười tươi như hoa: “Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.”
“Đưa tì bà cho tôi.” Diệp Thiên đưa tay ra.
Nguỵ Ánh lấy tì bà từ trong nhẫn không gian ra đưa cho hắn.
Diệp Thiên gảy đàn rồi cất tiếng hát: “Đêm qua mưa phùn trời nổi gió. Say giấc nồng men rượu vẫn chưa tan, thử hỏi người vén rèm, đáp rằng hải đường vẫn như xưa, có biết chăng, nên là hồng phai xanh thắm…”
“Hay, hay, hay lắm!”
Hát xong, tiếng vỗ tay ở đây vang lên như sấm.
“Công tử, tôi đột nhiên phát hiện, ngài thực sự, thực sự rất có tài, ca từ uyển chuyển dễ nghe, bài ca hay như âm thanh của trời, thật tiếc khi không gặp nhau sớm đấy công tử!” Nguỵ Ánh giống như một cô gái hâm mộ nhỏ vậy, bị mê hoặc đến chết mất.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười cởi mở.
Sắc mặt của thần tử đen như than, chỉ có thể một mình ở đó uống rượu sầu hết ly này đến ly khác.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Nguỵ Hoài tiến lên nói: “Được rồi, ba trăm ly đã uống xong. Ánh Nhi, đừng uống nữa.”
“Cái gì gọi là đừng uống nữa, tôi lại mua thêm ba trăm ly!”
Diệp Thiên hào phóng nói.
“Trời ơi! Mua thêm ba trăm ly! Nhiều tiền như vậy sao!”
Con mắt kinh ngạc của nhiều người gần như bật ra.
“Công tử, đừng mua nữa, ngài đã tiêu tốn rất nhiều rồi, tôi không muốn ngài vì muốn uống rượu cùng tôi mà chi trả đến mức tán gia bại sản!” Ánh mắt của Nguỵ Ánh lấp lánh.
“Ôi!” Diệp Thiên xua tay: “Chủ nhân hãy uống chớ phiền, cớ sao than nỗi không tiền với ta. Pháp bảo, thần binh, trẻ đâu đổi lấy rượu nồng, cùng người cùng giải sầu đong vạn đời.”
Nói xong, Diệp Thiên lấy ra một pháp bảo cực phẩm, một pháp bảo tuyệt phẩm, đặt xuống bàn.
“Những thứ này nhiều nhất chỉ trị giá mười triệu, uống một ngụm cũng không đủ.” Nguỵ Hoài không lấy.
“Vậy để tôi lại tìm xem.” Diệp Thiên giả vờ có chút say.
“Đừng tìm nữa công tử à.” Nguỵ Ánh cảm động đến phát khóc: “Ngài vì muốn cùng tôi uống rượu, đã tán gia bại sản rồi, tôi không gì có thể đền đáp cả, nếu công tử không chê, Nguỵ Ánh bằng lòng dùng bản thân để đền đáp công tử.”
Vừa dứt lời, cô ta chóng mặt ôm lấy eo của Diệp Thiên, vùi đầu vào ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng sắp không được rồi.
“Cái gì!”
Mọi người có mặt ở đấy đều sửng sờ.
Cô Nguỵ muốn dùng bản thân để đền đáp cho sự tán gia bại sản của hắn sao?
“Bậy bạ!”
Nguỵ Hoài hét lớn.
“Bố, con đã uống nhiều rượu như vậy, nếu không có một người đàn ông yêu thương con, con e rằng sẽ chết mất, hơn nữa, tài hoa của hắn khiến con thích hắn mất rồi, nên bố đừng ngăn cản, lẽ nào bố muốn nhìn thấy con chết trong đau đớn sao?” Nguỵ Ánh nói.
Nguỵ Hoài: “…”
“Công tử, tôi sắp không được rồi, mau bế tôi vào phòng của ngài, mau lên!” Nguỵ Ánh thúc giục.
“Được! Tôi sẽ đưa cô đi mở phòng.”
Diệp Thiên liền bế cô ta lên bằng kiểu bế công chúa, trong lòng vô cùng đắc chí, bỏ ra ba mươi tỷ, có thể nâng lên một hai cảnh giới nhỏ, đúng là không gì lời như thế!
Ngay lúc hắn đang đắc chí.
Bỗng nhiên!
Đùng một tiếng.
Thần tử vỗ bàn đứng dậy, mạnh mẽ nói ra vài từ:
“Buông cô ta ra, để tôi!”