“Ôi! Ngọc Long thần tử đến thật rồi kìa!”
Bên trong đại sảnh của Phụng Minh Các, ngoại trừ Diệp Thiên ra thì lúc này tất cả mọi người đều cung kính nể phục chào hỏi nhau tới tấp.
“Thằng nhãi, còn không mau đứng dậy hành lễ với Ngọc Long thần tử đi!”
Thấy Diệp Thiên vẫn còn ngồi bên đó, cậu Hồ cố ý hắng giọng nói, chỉ sợ những người khác không nhìn thấy dáng vẻ Diệp Thiên hành lễ với Ngọc Long thần tử vậy.
“Ai quy định thấy anh ta thì phải hành lễ vậy?”
Diệp Thiên nhìn cậu Hồ.
“Chuyện này…”
Đột nhiên cậu Hồ không nói nên lời.
Quả thực là không có văn bản quy định rõ ràng, những tu sĩ bên ngoài Tinh Vực phải hành lễ với thần tử của Tiêu Tử Tinh Âm Dương Giáo, thế nên mọi người mới hành lễ, chẳng qua là xuất phát từ sự kính nể trong lòng mọi người mà thôi.
“Một con dế nhũi nhỏ bé của Tiên Thổ như mày thì lấy đâu ra tự tin lớn như vậy? Cho dù không có ai quy định phải hành lễ với thần tử của Đại giáo Tinh Hải nhưng xuất phát từ sự kính nể trong lòng thì cũng nên hành lễ chứ, huống hồ gì là mày. Đến cả bốn vị tông chủ quyền lực nhất là Kim Đỉnh Tông, Kim Thánh Tông, Kim Hà Tông, Kim Khuyết Tông cũng phải hành lễ mỗi khi gặp thần tử của Đại giáo Tinh Hải, chẳng lẽ địa vị của mày còn cao hơn họ nữa sao?” Cậu Chu mở miệng nói một tràng dài, giọng điệu rất hăng.
Trong nháy mắt, Diệp Thiên lại bị che phủ bởi tất cả ánh mắt.
Nhưng Diệp Thiên vẫn hoàn toàn không quan tâm chút nào, lạnh nhạt nói: “Tụi mày kính nể là chuyện của tụi mày, tao không kính nể anh ta thì mắc gì phải áp đặt lòng kính nể của tụi mày đối với người khác lên người tao?”
“Mày…”
Cậu Chu cũng không nói nên lời.
“Điên quá rồi! Trước giờ tôi chưa từng gặp phải người nào điên như vậy!”
Những người có mặt ở đó cũng đều không nhịn được mà sôi nổi mắng chửi.
“Lại là anh.”
Lúc này Ngọc Long thần tử đi lại gần. Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên: “Không sai, không có ai quy định những tu sĩ bên ngoài Tinh Vực khi gặp tôi phải hành lễ, vậy nên anh cũng có quyền không hành lễ, tôi sẽ không ép anh. Nhưng tôi biết anh không xem trọng tôi. Vậy nên nếu anh xúc phạm đến tôi, thì tôi cũng sẽ không bàn gì đến mặt tình cảm và thể diện của anh.”
“Tùy anh.” Diệp Thiên không hề gì nói: “Đời này của Diệp Thiên tôi không thích gây sự, nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức, cho dù là chuyện không thể giải quyết được bằng một nắm đấm, còn nếu có thì cũng là hai nắm đấm.”
“Mẹ tôi ơi, điên thật rồi!”
“Một Nguyên Anh nhỏ bé thôi mà cũng dám nói với Chân tiên bằng cái khí thế đó, cũng không tự xem mình là ai đi!”
“Loại người tự cao không biết gì, không có sự kính nể nào như anh ta thật sự không biết anh ta sống đến giờ kiểu gì. Nếu không phải là quy định của trạm trung chuyển không cho phép giết người thì chắc chắn bây giờ tôi đã giết chết anh ta rồi, để xem anh ta còn tự cao như nào được nữa!”
“…”
Các cuộc thảo luận…
“Được, anh có gan thì đừng đổ tội lên người bổn tọa.”
Ngọc Long thần tử lạnh lùng cười, sau đó cùng một vị trưởng lão và hai vị thần tướng ngồi xuống bàn.
La Bình bị dọa sợ tới mức toát mồ hôi lanh, hai chân run cằm cặp, không thốt nên lời.
Anh ta cũng phục Diệp Thiên luôn, rốt cuộc gan anh có thể lớn tới mức nào?
“Nào! Ngọc Long thần tử tới rồi!”
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc và trang điểm xinh đẹp ngại ngùng chạy tới, hét to:
“Các cô gái, ra phục vụ các vị khách quý đi!”
Vừa nói dứt lời, bên trong một nhã gian trên tầng 3, có mười mấy cô gái duyên dáng yêu kiều và xinh đẹp động lòng người bước ra. Bọn họ giống như Hằng nga vậy. Bọn họ từ trên tầng 3 đi xuống, nhu quần tung bay, từ dưới nhìn lên là một phong cảnh vô cũng đẹp đẽ.
Chẳng mấy chốc, mười mấy cô gái này đã nhẹ nhàng ngồi vào bàn rồi.
“Thỉnh an Ngọc Long thần tử!”
Họ vặn eo rất đồng đều.
“Các cô gái không cần phải hành lễ nhiều như vậy.”
Ngọc Long thần tử phất tay rất hào hoa phong nhã, lúc này bọn họ mới đứng dậy.
“Ngọc Long thần tử, mấy người này đều là vai chính trong đoàn ca vũ của Phụng Minh Các. Trước nay chưa từng tiếp khách nên rất trong sạch, ngài thích cô nào thì cứ chọn.” Tú bà che miệng cười nói.
Sau khi Ngọc Long thần tử nghe được những lời này thì càng thêm thích thú hơn, không ngờ họ vẫn còn trong sạch.
Vì thế ánh mắt của anh ta quét qua quét lại trên người những cô gái kia, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp, mỗi người đều có một nét đẹp riêng, nhất thời khiến anh ta thấy hơi nản, đều muốn chọn hết, anh ta chỉ có thể bất lực ngồi xuống rồi chọn đại hai người.
“Vậy thì hai người đi.”
“Vậy lát nữa hai người đi cùng với Tam trưởng lão, hai người đi với Thiên Hải Thần Tướng, và hai người đi với Kim Sơn Thần Tướng.”
“Vâng, Ngọc Long thần tử.”
Tám người được chọn chỉ cảm thấy vinh hạnh, cười tươi như hoa ngồi bên cạnh Ngọc Long thần tử, Tam trưởng lão và hai vị thần tướng, lại vừa rót rượu, vừa gọt hoa quả, nhưng sẽ chẳng có gì.
Nếu bốn cô gái còn lại không ít thì nhiều cảm thấy hơi lạc lõng.
Lúc này, Diệp Thiên mở miệng nói: “Tú bà, tôi muốn bốn cô gái này, ra giá đi.”
Tú bà vừa nghe thì nhìn sang, lập tức nhíu mày: “Tôi nói này, chỗ này tối nay không tùy tiện ngồi vào được đâu. Nếu đấu giá thì người nào ra giá cao hơn sẽ được ngồi, cậu làm sao mà ngồi vào được đây?”
“Vậy thì bà đấu giá vị trí đó trước đi. Ai giành được vị trí đó với giá bao nhiêu thì tôi sẽ trả thêm 10 ngàn cho vị trí đó.” Diệp Thiên chỉ vào chiếc bàn bên phải bàn chính nói.
Tú bà thấy không lỗ gì nên gật đầu đáp ứng.
Nhưng mặt của cậu Hồ và cậu Chu lại đen hết cả lại.
Vốn dĩ là hai vị trí tốt như nhau, nhưng khi đấu giá thì hai người còn lại cuối cùng không cần đấu giá mà chỉ cần ra giá như nhau rồi phân vào hai vị trí ngồi khác nhau thôi.
Mà bây giờ, chỉ còn lại một vị trí, cạnh tranh rất gay gắt, hai người cuối cùng phải vẫn phải xé nhau một trận, xem ai là người ra giá nhiều hơn mới có thể ngồi.
Tính ra nếu vậy thì cũng có không ít tiền đâu!
Đương nhiên, tú bà cũng phải nghĩ đến mối quan hệ lợi ích này rồi mới đồng ý với Diệp Thiên được.
Sau đó, tú bà chào hỏi mọi người và bắt đầu đấu giá.
Nhưng không phải chỉ có các công tử ở đây mới đấu giá mà còn có bố mẹ của bọn họ cũng đấu giá nữa. Bởi vì bố mẹ của bọn họ cũng muốn nịnh bợ Ngọc Long thần tử, ngồi bên cạnh Ngọc Long thần tử thì việc kính rượu và trò chuyện rất dễ dàng.
Nó cũng gần bằng với mức giá trên trời mấy chục ngàn của một bữa tiệc buffet.
Cuối cùng sau một hồi cạnh tranh gay gắt, bố mẹ của nhà họ Chu cũng đã giành được chỗ ngồi trên bàn chính với giá 2700000 USD.
Bố mẹ của nhà họ Hồ bất lực, đành bỏ ra 2250000 USD triệu để lấy vị trí sau bàn chính.
“2701500 USD, trả tiền đi, nếu mày không trả thì là phá đám, xem tú bà làm sao trừng trị mày!” Cậu Chu hung hăng nói.
Anh ta cũng rất đau lòng. Một chỗ ngồi thôi mà phải chi tận 2700000 USD, thực sự rất mắc. Nếu như không có rắc rối này thì chắc chắn có thể lấy được với giá 1200000 USD đến 1500000 USD, lại bị anh hại phải tốn thêm gần 1500000 USD nữa thì có thể không nổi cáu được sao?
“Giá thị trường của tiên phẩm yêu đan là bao nhiêu?” Diệp Thiên hỏi tú bà.
“300000 USD một viên.” Tú bà nói.
Diệp Thiên ồ một tiếng, lấy 10 tấm tiên phẩm yêu đan ra đặt lên bàn: “Đưa Thiên Tinh Thạch thì phiền quá, 10 viên này là 3000000 USD, không cần tìm đâu, bốn cô gái kia sẽ ngồi xuống cùng uống rượu với tôi và bạn tôi, trên bàn chỉ cần rượu ngon và thức ăn ngon là được rồi.”
Tú bà kiểm định lại một lát thấy đây là hàng thật thì vui vẻ đáp ứng: “Các cô gái, mau phục vụ hai vị công tử đi!”
“Vâng, mẹ.”
Bốn cô gái thấy hơi lạc lõng, thực ra bọn họ vẫn muốn ở cùng với thần tử, nhưng đáng tiếc là họ không có cơ hội.
“Cậu chủ tôi đây sẽ thưởng mỗi người một viên.”
Diệp Thiên lại lấy ra bốn tấm tiên phẩm yêu đan đặt lên bàn.
Bốn cô gái này rất vui vẻ, phần thưởng của việc tiếp khách sẽ không bị tịch thu, thứ này vô hình trung tương đương với phần thưởng 300000 USD mà họ kiếm được, tương đương với số tiền lương mà họ kiếm được trong vài năm.
“Cảm ơn công tử!”
“Công tử, ngài thật hào phóng!”
“Ngài là vị khách ra tay hào phóng nhất mà tôi từng gặp đấy!”
“Yêu công tử ngài chết mất thôi.”
Bốn cô gái cầm lấy yêu đan và khen ngợi không ngớt.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Chỉ có mấy con chó ngốc nghếch mới nhìn người khác thấp kém bằng đôi mắt chó thôi. Nói cậu chủ tôi đây là dế nhũi, là người nghèo khổ, nhưng trên thực tế thì thứ mà cậu chủ tôi đây không thiếu nhất chính là tiền. Các cô phục vụ tôi với bạn tôi cho tốt đi thì cậu chủ tôi đây sẽ còn thưởng cho các cô tiếp.”
“Chắc chắn rồi công tử.”
Bốn cô gái đều dính lấy người Diệp Thiên và La Bình, vì rượu và thức ăn còn chưa được dọn ra nên họ chưa cùng Diệp Thiên và La Bình ăn và uống rượu được, thế nên bọn họ xoa bóp cho Diệp Thiên và La Bình.
Tám cô gái được thần tử chọn đi uống rượu ai cũng ngưỡng mộ, đố kỵ và căm hận.
Thần tử chó săn lại chọn chúng tôi mà sao lại không thưởng cho chúng tôi, thiệt chết đi được!
Cậu Chu và cậu Hồ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.
Tên nhóc này không phải đang rõ ràng mắng bọn họ là những con chó ngốc đấy chứ?
Bọn họ vô cùng tức giận, nhưng đến cả một lý do để bác bỏ cũng không có. Từ cái cách ra tay hào phóng của Diệp Thiên thì không khó để nhận ra tên này thật sự cũng hơi có uy tín.
Ngay cả khi số lượng của bọn họ không nhiều đi nữa nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, tên này vì ra vẻ mà thật sự làm theo vốn gốc ban đầu.
Về điểm này bọn họ không thể không phục!
Còn về phần Ngọc Long thần tử, đương nhiên là anh ta không thấy anh ta thua Diệp Thiên về chuyện tiền bạc, anh ta cũng biết Diệp Thiên ra tay như vậy quả thực sẽ khiến anh ta không nén được giận.
Nhưng cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt với anh ta được đúng không? Như vậy thì cũng thật không có phép tắc quá.
Đương nhiên, anh ta cũng không thể vì chuyện này mà thưởng cho những cô gái uống rượu với mình được. Như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy anh ta đang bắt chước Diệp Thiên và có hơi mất mặt.
Vậy nên những người này khiến anh ta cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
Đúng vào lúc này, Ngụy Hoài mới mang theo nụ cười trên mặt chạy tới.
“Ngọc Long thần tử, để có thể giúp ngài vui chơi ở đây được vui vẻ, tôi đã bảo con gái mình là Ngụy Ánh đàn hát một bài giúp ngài vui vẻ, ngài thấy có cần thiết không?”
“Được đấy.”
Ngọc Long thần tử đang nghĩ cách giải quyết tình huống lúng túng này, lập tức nói: “Nghe nói cô Ngụy vừa có thể hát hay nhảy giỏi, phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị, đương nhiên bổn cung rất sẵn lòng được chăm chú lắng nghe rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Ngụy Hoài vui mừng ra mặt, hét lên với bên ngoài: “Con gái, mau vào đây, Ngọc Long thần tử sẵn sàng chăm chú lắng nghe con đấy!”
Lời này vừa dứt thì không bao lâu sau có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước cửa.
Chỉ thấy trên đầu cô ta đội mũ phượng, trên người choàng khăn quàng vai, tay ôm cây đàn tì bà, những bước chân ngọc ngà đang chầm chậm đi tới.
Tất cả mọi người đều choáng váng ngay lập tức!
“Trời ạ! Cô Ngụy tối nay đẹp quá trời quá đất!”
“Đẹp thật sự! Quả thực là rất đẹp!”
“Xem ra nếu không phải vì Ngọc Long thần tử thì chúng ta mãi mãi cũng không thể thấy được dáng vẻ kinh diễm này của cô Ngụy đâu. Chuyến đi đến Phụng Minh Các lần này thật sự quá đáng luôn!”
“…”
Ừng ực!
Ngọc Long thần tử nhịn không được nuốt nước miếng, trong mặt đều là ánh sáng vàng chói.
“Không ngờ cô ấy lại cởi bỏ trang phục nam giới, mặc trang phục nữ giới vào lại vô cùng xinh đẹp như vậy. Nếu có thể chơi bời trăng hoa cùng cô ấy một đêm thì cho dù không nhận được Tiên Vương thì chuyến đi này cũng thật sự rất đáng!”
Anh ta không ngừng âm thầm thở dài.
Thấy ánh mắt bị hút hồn của Ngọc Long thần tử, Ngụy Hoài cũng yên tâm rồi.
Con gái cũng đã lớn rồi, suốt ngày lại cứ như một đứa trẻ con, cùng người hầu đi khắp các ngõ ngách, cũng không thèm nói đến chuyện yêu đương.
Giới thiệu cho anh ta, cô ta lại không muốn, nói không kiểm soát nổi cô ta, muốn tìm một người có thể kiểm soát nổi cô ta, vậy thì được rồi, thần tử của Đại giáo Tinh Hải đến đây rồi. Còn có thể không kiểm soát nổi cô ta sao?
Rất nhanh, dưới vô số ánh mắt đang bị thu hút, Ngụy Ánh bước lên sân khấu, khẽ cúi đầu chào, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, ôm cây đàn tì bà và bắt đầu đàn hát.
“Hay!”
Bên dưới có tiếng vỗ tay tán thưởng, không khí cực kì náo nhiệt.
Sau khi đàn hát xong một bài, Ngụy Ánh đứng dậy chào một cái.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Lúc này, Ngọc Long thần tử đứng dậy hét lớn: “Bài mà cô Ngụy vừa đàn hát có phải là một tác phẩm xuất sắc của một vị thi sĩ ở Tiên Thổ không?”
“Đúng vậy thần tử điện hạ.” Ngụy Ánh nói: “Mẹ tôi đến từ Tiên Thổ, nên từ nhỏ đã dạy tiểu nữ thơ ca của Tiên Thổ rồi. Tiểu nữ rất thích những tác phẩm nổi tiếng của Tiên Thổ, và có tình yêu duy nhất với bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ này, vậy nên tôi đã tự viết lại lời bài hát để vừa đàn vừa hát, trình bày cái kém cỏi vụng về của tôi rồi.”
“Đâu có đâu có, nói thật, đây là ca khúc hay nhất bổn cung từng nghe đấy.”
“Thần tử quá lời rồi.”
“Haha, bổn cung không hề có ý muốn nịnh bợ đâu.” Ngọc Long thần tử cười nói.
Sau đó lại nói: “Người Tiên Thổ không giỏi đánh nhau, và họ cũng rất vui vẻ khi làm thơ. So với Tiên Thổ thì văn hóa thơ ca của Tử Nguyệt Tinh, Tử Tiêu Tinh và Tiên Hải Tinh còn kém hơn rất nhiều rất nhiều. Bổn cung cũng rất thích thơ ca của Tiên Thổ, càng thích bài Ngư Mỹ Nhân hơn, không biết cô Ngụy có thể đàn hát bài đó được không?”
“Được, được.”
Ngụy Ánh gật đầu như giã tỏi: “Không ngờ thần tử cũng thích thơ ca của Tiên Thổ, hơn nữa Ngư Mỹ Nhân cũng là một trong số những bài mà tiểu nữ thích nhất. Tiểu nữ sẽ đàn hát cho thần tử nghe.”
Nói xong, cô ta lại ngồi xuống và bắt đầu đàn hát.
“Hay!”
Lại là một tràng tiếng vỗ tay khen ngợi.
“Đạo Hữu, cô Ngụy với Ngọc Long thần tử có cùng sở thích, đều thích thơ ca nên nói chuyện cũng rất vui vẻ. Xem ra anh không tìm được rồi, cô ta thích Ngọc Long thần tử đấy rồi.” La Bình hạ thấp giọng nói.
Diệp Thiên cười mà không nói gì.
Chủ nhân của cơ thể hắn không để lại cho hắn thứ gì tốt đẹp, nhưng ngược lại lại để lại rất nhiều ký ức về thơ Đường và thơ Tống.
Mà thơ ca của Trái Đất so với thơ ca của Tiên Thổ quả thực không cần phải quá mỹ miều, đặc biệt là thi tiên Lý Bạch, tài nữ Lý Thanh Chiếu, có bài nào của họ mà không được ưa chuộng đâu?
“Đợi một lát nữa xem tôi dùng thơ ca để mê hoặc cô ấy như thế nào này.”