Nhóm người Đoá Đoá vô c ùng căng thẳng và sợ hãi, trong mắt của Diệp Thiên, bọn họ không thấy được chút gì của tình cảm gia đình, không nhìn thấy được bất cứ chút tình cảm nào mà chỉ tồn tại sự lạnh lùng vô tận.
Anh đã không còn là người ba với vẻ mặt yêu thương mỗi khi nhìn con mình như trước nữa.
Cũng không còn là người chồng với vẻ mặt cười đùa mỗi khi nhìn thấy vợ của mình.
Không còn là chủ nhân với vẻ mặt hiền hoà mỗi khi nhìn thấy thuộc hạ.
Điều này khiến cho họ có cảm giác Diệp Thiên đã gần trong gang tấc nhưng lại như cách tận chân trời.
Thậm chí, họ còn không có đủ dũng khí để mở miệng nói chuyện với anh.
Chỉ thấy cảm thấy một người rõ ràng rất là quen thuộc nhưng đột nhiên lại cảm thấy còn xa lạ hơn cả những người xa lạ.
Đoá Đoá mấy lần muốn nói nhưng lời nói đến cửa miệng lại như mắc xương ở họng, chỉ có nước mắt đang nói ra, còn ba của cô ấy.
“Cô có lời gì muốn nói với tôi không?”
Diệp Thiên đột nhiên nhìn Đoá Đoá thản nhiên hỏi.
Đoá Đoá sững sờ, cô ấy đột nhiên cảm thấy ba của mình dường như không còn đáng sợ như vừa rồi nữa.
Thế là, cô ấy lấy hết dũng khí của mình, hỏi: “Con... có thể ôm ba không?”
“Không được.”
Diệp Thiên vung tay áo lên, sắc mặt lạnh lùng, thờ ơ nói: “Bản toạ đâu phải là loại con sâu con kiến mà cô muốn ôm là có thể ôm, nếu như không phải là nể tình các người đã cứu bản toạ thì chỉ dựa vào việc các người nhìn thấy bản toạ nhưng không quỳ xuống phục tùng thì bản toạ đã giết các người rồi.”
Nói đến đây, anh làm bộ xua đuổi: “Đi đi, đừng để ta nhìn thấy các người nữa.”
“Không. Con không đi đâu hết.”
Đoá Đoá vừa khóc nức nở vừa lắc đầu nói: “Ba là ba của con, ba đã biến thành ma đầu rồi, con không thể nào bỏ lại ba, không quan tâm ba được. Con muốn ba quay trở lại là người ba của con như trước đây.”
Nói xong, cô ấy đã gọi một thần binh cực phẩm ra.
“Cô làm cái gì vậy?”
Diệp Thiên ngay lập tức tăng cường cảnh giác, lạnh lùng nói: “Muốn giết bản toạ sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ là một con kiến như cô thì bản toạ trong nháy mắt là có thể biến cô trở thành cục bột.”
“Không. Con không giết ba, con muốn cứu ba.”
Đoá Đoá khóc giống như hoa lê dính hạt mưa, từ trên lưng thú đứng lên, bay vút về phía Diệp Thiên.
“Đoá Đoá!”
Bảo Bảo,, Lạc Lạc lập tức giữ Đoá Đoá lại, chỉ dựa vào việc Đoá Đoá nói muốn cứu ba thì bọn họ đã biết Đoá Đoá muốn làm gì.
Cô ấy muốn dùng mạng của mình để đổi lấy việc ba của mình quay trở lại.
Bọn họ thật sự không nỡ.
Đây là cô em gái dễ thương, nghịch ngợm và ngoan ngoãn trong tâm trí của họ.
Bọn họ sao có thể giương mắt nhìn em gái của mình chết ở ngay trước mắt.
“Anh Bối, anh Lạc.”
Đoá Đoá lau nước mắt nói: “Đoá Đoá đã không phải là cô bé ngày xưa nữa, Đoá Đoá đã lớn rồi, Đoá Đoá biết thế nào là tinh thần trách nhiệm.”
“Không có Đoá Đoá, ba và mẹ vẫn có thể sinh thêm một em nữa, gia đình của chúng ta vẫn có thể vẹn nguyên như cũ. Nhưng không có ba thì gia đình này của chúng ta sớm muộn gì cũng tan cửa nát nhà. Do vậy, vì gia đình của chúng ta, Đoá Đoá nhất định phải làm như thế, hy vọng hai anh trai có thể tác thành, hai người cũng không hy vọng nhìn thấy từng người từng người một trong gia đình chúng ta bị giết và chà đạp đúng không?”
“Đoá Đoá...”
Bảo Bảo, và Lạc Lạc đã không còn biết phải nói gì nữa, từ trên lưng thú đứng dậy, ba anh em ôm nhau khóc như mưa.
Thẩm An Kỳ, Thú Kim Lân mắt xanh, Trương Tử Phòng đều bật khóc rất to.
Sau khi ba anh em khóc lóc, Đoá Đoá đã phá lên cười và nói: “Được rồi anh Bối anh Lạc, sau khi về hãy nói với mẹ một chút, đừng để mẹ buồn, bảo ba hãy sinh thêm một đứa con gái nữa, em sẽ đầu thai làm con gái của ba mẹ một lần nữa, đến lúc đó hai anh trai phải chăm sóc em thật tốt.”
Bảo Bảo, Lạc Lạc vừa gật đầu vừa khóc không thành tiếng.
Lúc này, Đoá Đoá mới hít một hơi thật sau rồi đột ngay quay người đạp vào khoảng không đi về phía Diệp Thiên.
“Muốn tìm cái chết à.”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, anh nâng tay lên liền có một đoàn ma khí đánh qua.
Đoá Đoá không hề né tránh hay ẩn nấp, cô ấy hứng lấy ma khí mà tiến lên, khi ma khí chạm vào hào quang ở trên người cô ấy liền tan thành mây khói.
“Sao?”
Diệp Thiên nhíu mày và lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, anh chắp hai tay liên tiếp bắn ra vô số khí đen nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như anh mong muốn, hoàn toàn giống như lấy trứng trọi đá, chạm vào hào quang liền bị đánh xơ xác.
“Tại sao có thể như vậy?”
Vẻ mặt Diệp Thiên đầy sự kinh ngạc nhưng anh không tin, tế ra pháp thân, dùng đôi bàn tay to lớn nắm lấy Đoá Đoá và muốn bóp cô ấy cho nổ tung.
Nhưng Đoá Đoá có một vòng hào quang bảo vệ trên khắp cơ thể, anh chỉ có thể nắm được một tầng hào quang, cho dù anh có cố gắng dùng sức như thế nào thì cũng không thể nào bóp vỡ hào quang chứ đừng nói đến chuyện bóp chết Đoá Đoá ở bên trong hào quang bao phủ.
Nhưng ngay sau đó, hào quang liền thuận theo tay anh mà thổi quét toàn thân anh.
“A!”
Diệp Thiên giống như bị điện giật, ngay lập tức buông tay ra, sự va chạm của hào quang và ma khí khiến cho anh xuất hiện cảm giác vô cùng đau khổ, nhưng cũng khiến cho anh hồi phục lại một chút ý thức, có thể nhận ra được cô con gái quý giá Đoá Đoá của anh.
Thế là, anh liền thu lại pháp thân, dựa vào chút tỉnh táo vẫn còn, anh cố nén sự đau đớn chạy về phía Đoá Đoá, vốn định ôm Đoá Đoá một cái nhưng trên người anh có ma khí, không thể nào phá bỏ hào quang mà chạm vào Đoá Đoá, cho nên anh trực tiếp đè hai tay thật mạnh ở trên hào quang, anh nói với Đoá Đoá với khuôn mặt đau khổ: “Đoá Đoá, con gái bảo bối của ba. Nhân lúc ma diễm của ba bây giờ đang bị hào quang của con ngăn chặn, con hãy mau chóng lấy thanh kiếm ở trong tay đâm vào trái tim của ba đi và cho ba một sự giải thoát thoải mái nếu không thì ba sẽ cứ nắm lấy con như vậy sẽ đau đớn vô cùng mà chết đi, hãy nhanh chóng cho ba thoải mái, nhanh lên.”
“Ba!”
Đoá Đoá đột nhiên nhận ra người ba của trước đây đã quay lại, ngay tức khắc chảy nước mắt: “Con không thể nào ra tay được, ba à con không thể nào làm được, con muốn cứu ba, con có thể nào ôm ba được không ba?”
“Trên người ba bây giờ có ma khí, trên người con có chính khí, ma khí và chính khí giống như lửa với nước vậy, không thể nào hoà hợp, con không thể nào ôm ba được.” Diệp Thiên nói.
“Vậy thì con đợi hào quang biến mất có phải là có thể ôm ba đúng không?” Đoá Đoá muốn trước khi chết được ôm người ba yêu thương nhất của mình một cái.
“Con gái ngốc.” Diệp Thiên cười đau khổ: “Đợi đến khi hào quang trên người con biến mất thì ba sẽ mất đi chính mình, lúc đó con không có hào quang bảo vệ thì sẽ bị ba bóp chết.”
“Con là con gái yêu của ba, ba thà chết một mình cũng muốn con được khoẻ mạnh, đợi đến trăm ngàn năm sau, ba nhất định sẽ quay lại tìm con, con hãy tin ba.”
Nói đến đây, Diệp Thiên thúc giục nói: “Mau ra tay đi Đoá Đoá, ba cầu xin con, hãy để cho ba được giải thoát.”
Lúc này, hai tay anh đang chạm vào hào quang ở trên người Đoá Đoá giống như một người bình thường đưa hai tay vào trong lửa đốt, loại cảm giác thống khổ đó đau đớn khôn tả, không phải là quyết tâm muốn chết mà là tuyệt đối không thể chịu đựng được.
“Hu hu...”
Đoá Đoá khóc rống lên, hai tay run rẩy nâng thanh kiếm trong tay lên, trực tiếp đâm thẳng vào tim Diệp Thiên.
“Làm đi Đoá Đoá, ba sẽ không trách con, mẹ cũng sẽ không trách con khi biết tình hình này, ba và mẹ vẫn sẽ yêu con như trước đây, hãy đâm vào đi.”
Diệp Thiên mồ hôi nhễ nhại nói với vẻ mặt thanh thản tươi cười, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, chờ một kiếm của Đoá Đoá đâm xuyên qua tim anh kết liễu anh.
Nhưng nhìn thấy Diệp Thiên nhắm mắt lại, Đoá Đoá quyết tâm, cô ấy chĩa mũi kiếm vào tim của mình, hét lớn: “Ba, nhất định phải sinh thêm một cô con gái với mẹ, Đoá Đoá đầu thai sẽ làm con gái của hai người một lần nữa.”
Khi lời nói vừa dứt, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt ra.
“Đoá Đoá, đừng.”
Nhưng nhìn thấy Đoá Đoá bị một kiếm xuyên thủng, Diệp Thiên hét lên đến mức khàn cả giọng.
Chỉ là tiếng hét của anh vừa mới vang lên.
“Xoẹt.”
Đoá Đoá đâm xuyên qua ngực của mình, sau đó kéo ngang qua.
Phun ra!
Máu tươi bắn tung toé khắp người Diệp Thiên.