Nghe những lời này, Đoá Đoá sững sờ, cả người cứng ngắc lại.
Bảo Bảo, Lạc Lạc và Thẩm An Kỳ có mặt ở đó cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, cũng không khó để nghe ra ý trong lời nói của Thú Kim Lân mắt xanh rằng nếu muốn Diệp Thiên trở lại bình thường thì phải lấy mạng của Đoá Đoá để đổi lấy.
Nói cách khác chính là, nếu Đoá Đoá chết thì Diệp Thiên sống lại còn nếu Đoá Đoá không chết thì Diệp Thiên sẽ mãi mãi là ma cho đến khi bị một vị tu sĩ lợi hại hơn Diệp Thiên giết chết mới thôi.
Đối với Bảo Bảo, Lạc Lạc mà nói thì một bên là em gái, một bên ba, giữa hai người phải chọn một, hai người bọn họ hoàn toàn không biết nên lựa chọn như thế nào.
Còn đối với Thẩm An Kỳ mà nói thì một bên là con gái nuôi, một bên là chồng, trong lòng cô ấy chọn ai cô ấy đều biết nhưng cô ấy không dám chọn.
Đối với Thú Kim Lân mắt xanh và Trương Tử Phòng mà nói thì bọn họ đều biết phải chọn ai nhưng cũng giống với Thẩm An Kỳ, bọn họ cũng không dám chọn.
Mọi chuyện đều phải do Đoá Đoá tự mình quyết định.
Mà lúc này, sư tổ Huyền Thanh, người đã trốn thoát hàng ngàn dặm lại đột ngột cứng đờ đôi vai của mình và không thể cử động.
Trong lòng ông ta có chút lo lắng hồi hộp.
“Chết tiệt, liều thôi.”
Ông ta cắn răng gọi Tiên Khấp Kiếm ra, ông ta đột ngột quay người lại và đâm vào ngực Diệp Thiên một cách mãnh liệt.
Kết quả là trước khi mũi kiếm đâm xuyên qua ngực của Diệp Thiên thìông ta đã bị một chưởng của Diệp Thiên đánh bay ra, một hình bàn tay màu đen ngay lập tức in trên ngực của ông ta.
“A!”
Sư tổ Huyền Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, một ngụm sương máu phun ra, cả người bay ngược ra ngoài.
“Thật là lợi hại!”
Vô số tu sĩ đang xem chiến đấu đều kinh ngạc tán thán.
Sư tổ Huyền Thanh lại càng thêm kinh ngạc không thôi, ông ta hối hận vừa rồi để Diệp Thiên tàn độc không kịp thời giết anh, bằng không thì sẽ không rơi vào tình cảnh bị treo lên đánh như bây giờ.
Ông ta biết rằng với thực lực chênh lệch quá lớn như hiện tại thì cơ hội chiến thắng, thậm chí là hy vọng sống sót thoát ra khỏi nanh vuốt ma quỷ cũng là điều quá sức xa vời.
Nhìn thấy Diệp Thiên chuẩn bị tới gần, ông ta liền nảy sinh ra một ý tưởng, bay vút lên trời quỳ xuống: “Ma tôn đại nhân, tôi nguyện làm nô bộc trung thành của cậu, xin người hãy tha cho tôi được không?”
“Không phải khi nãy ông chém bản toạ sao?”
Diệp Thiên lạnh lùng nói, anh giơ hình móng vuốt đại bàng trong tay ra, mấy chục sợi xích màu đen vươn ra giống như chân con mực, cắm vào người sư tổ Huyền Thanh.
“A!”
Từng sợi xích ăn sâu vào trong xương tuỷ, sư tổ Huyền Thanh đau đớn hén lên, ông ta cảm thấy xương sống sắp bị sợi xích kéo ra khỏi cơ thể.
“Diệp Bắc Minh, cậu không được làm như vậy. Không thể.”
Sư tổ Huyền Thanh vừa hết sức cố gắng không để cho xương sống bị kéo ra, vừa kêu lên với sự đau khổ tột cùng.
“Tại sao tôi không thể?”
Diệp Thiên lạnh nhạt nói, anh nắm lấy tay xích màu đen làm tăng độ lớn khiến cho tiếng kêu của sư tổ Huyền Thanh càng thêm thảm thiết.
“Cậu làm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt nghiêm khắc, sẽ bị tu sĩ khắp nơi bao vây tấn công, rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ chết thảm hơn ta. Chỉ cần em lập địa thành Phật thì cậu mới có thể tránh khỏi sự trừng phạt nặng nề của Thiên Đạo, mới không bị tu sĩ khắp nơi vây khốn. Nghe lời ta, hãy buông tay đi, mau buông tay đi.”
Sư tổ Huyền Thanh cố hết sức khuyên can Diệp Thiên với hy vọng có thể thuyết phục Diệp Thiên, tránh được kiếp nạn này.
Chỉ cần ông ta có thể tránh được một kiếp này, trốn về lục địa Tử Tiêu, gọi thêm mấy Đạo Hữu cùng đến Bắc Hàn thì có thể trừ bỏ tên đại ma đầu Diệp Bắc Minh này, thay trời hành đạo.
“Hừ!”
Nhưng không ngờ, Diệp Thiên hừ nói: “Thiên Đạo cái gì, tu sĩ khắp thiên hạ cái gì, ở trong mắt của bản toạ thì tất cả đều chỉ là cát bụi.”
Nói xong, Diệp Thiên dùng lực kéo mạnh.
Răng rắc!
Xương sống của sư tổ Huyền Thanh ngay lập tức bị kéo gãy, và hai khúc xương trắng như ngọc xuất hiện từ bụng của sư tổ Huyền Thanh.
“A!”
Sư tổ Huyền Thanh kêu la thảm thiết đến mức khàn cả giọng, xương sống bị gãy thành hai nửa giống như búp măng dần dần nhô ra ngoài, thân pháp dần dần ngắn lại.
Xương sống chính là trụ chống của thân thể, một khi bị kéo ra thì thân thể sẽ không thể nào chống đỡ được, đòng nghĩa với việc thân thể bị huỷ.
Điều này đối với sư tôn Huyền Thanh mà nói chính là đòn trí mạng.
Không có xương sống, thân thể sẽ không thể dùng được, chỉ còn lại nguyên thần, khoảng cách đến cái chết đã không còn xa nữa.
Chính vào thời khắc nguy nan.
Đột nhiên, linh quang của ông ta vụt sáng, thầm nghĩ có cách rồi.
Ngay lập tức thần niệm chuyển động.
Chỉ một thoáng, một luồng ánh sáng vàng bắn ra từ trong vòng không gian của ông ta, lơ lửng ở trước mặt ông ta, hoá thành một vết trượt màu vàng, sau đó trở nên lớn hơn tạo thành một bức tường màu vàng ngăn cách ông ta và Diệp Thiên, sợi xích màu đen cũng bị chặt đứt.
“Ha ha!”
Sư tổ Huyền Thanh vui mừng khôn xiết, khoé miệng nhếch lên.
Trong khoảnh khắc, trên bức tường màu vàng xuất hiện ngang trời hiện ra những ký hiệu màu vàng chi chít hoá thành hàng ngàn hàng vạn đạo quang bắn về phía Diệp Thiên, bao phủ Diệp Thiên ở bên trong ánh sáng màu vàng.
Sau khi bị ánh sáng màu vàng chiếu vào, Diệp Thiên lập tức đưa tay lên che mặt, nguồn năng lượng ma khí dâng trào ở trên người lúc trước đã ngay lập tức bị áp chế, hơn nữa trên người bắn ra từng đợt từng đợt khí trắng, phát ra âm thanh xì xì giống như bị đốt cháy bởi axit sunfuric.
“Rống!”
Có lẽ là năng lượng ánh sáng màu vàng này có thể làm tổn thương đến Diệp Thiên, anh gào rống lên muốn thoát ra khỏi vùng bao phủ của ánh sáng màu vàng nhưng lại không thể động đậy được như thể bị điểm huyệt đạo.
“Haha! Hahaha!”
Tại thời điểm này, sư tổ Huyền Thanh đã thu lại rất nhiều xương cốt bị rút ra vào trong cơ thể, đồng thời sử dụng tiên pháp làm lành rồi trở lại bình thường, nhưng sau khi nghe tiếng gào thét đau đớn của Diệp Thiên thì ông ta lại cười điên cuồng.
“Cũng may là bản tiên đột nhiên vang lên, từng ở lục địa Tử Tiêu, có một vị đạo hữu Hợp Đạo Đại Thành đã tặng cho tôi một miếng kim giản, có thể xoay chuyển Càn Không khi gặp nguy hiểm, quả thực hiệu quả rất rõ rệt. Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, có phải bây giờ cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu hay không? Đặc biệt đau khổ?”
Sư tổ Huyền Thanh đứng phía trên kim giản, cúi xuống nhìn Diệp Thiên cười chế nhạo hỏi.
Nhìn thấy Diệp Thiên không nói gì mà đang giãy giụa trong đau đớn, ông ta cười càng thêm tự phụ: “Diệp Bắc Minh, không thể nào không thừa nhận cậu trở thành ma thực sự rất kinh khủng nhưng kim giản do Đại Thành Chân Tiên chế tác ở trước mặt thìcậu vẫn còn quá non.”
“Bây giờ để tôi thay trời hành đạo, chém giết tên ma đầu cậu.”
“Ha ha! Ha ha ha!”
Khi tiếng cười rơi xuống, ông ta lại lần nữa gọi Tiên Khấp Kiếm ra, nâng lên rất cao thúc đẩy tiên pháp ở trong cơ thể, ngửa mặt lên trời hô: “Xin thiên địa quỷ thần ban cho sức mạnh để chém giết tên ác ma đối đầu với thiên địa này.”
Vừa dứt lời thì cuồng phong nổi lên ở bốn phía.
Trời đất cùng với không gian hư ảo, với đủ loại năng lượng giống như một con tinh linh chui vào Tiên Khấp Kiếm cuồn cuộn không ngừng.
Chỉ thấy ánh sáng cam của Tiên Khấp bốc lên càng ngày càng lớn, trực tiếp bay thẳng lên bầu trời biến thành một thanh kiếm mở trời khổng lồ. Ánh sáng màu cam bao trùm toàn bộ lục địa phía Đông.
“Thanh kiếm này có thể mở ra bầu trời, có thể đập nát mặt đất, có thể thể chém quỷ thần, có thể giết yêu ma.”
Sư tôn Huyền Thanh ra vẻ, sau đó quát lên một tiếng lớn:
“Diệp Bắc Minh! Hãy chịu một kiếm của bản tiên đi.”
Vừa dứt lời thìmột kiếm nghiêng trời của ông ta hung hăng chém xuống.
Phần phật!
Trong hư không, một vết nứt mở ra ngay lập tức và thanh kiếm khổng lồ kéo xuống một đường hình quạt.
Vào đúng lúc này thì một tiếng thét kinh hãi vang lên.
“Không được giết ba tôi.”
Đó là đám người Đoá Đoá đang cưỡi Thú Kim Lân mắt xanh đến.
“Hừ!”
Sư tổ Huyền Thanh hừ nói: “Đợi đến khi bản tiên giết chết ba cô rồi sẽ làm thịt cô.”
Nhưng không ngời lời nói của ông ta vừa dứt thì Thú Kim Lân mắt xanh đã đâm vào kim giản.
Dưới ảnh hưởng của hào quang ở trên người Đoá Đoá, ánh sáng vàng ở trên kim giản đã biến mất trong nháy mắt.
“Rống!”
Ngay sau khi ánh sáng vàng biến mất, tinh thần Diệp Thiên ngay lập tức trở nên hăng hái, ma khí ở trên người lại một lần nữa bốc lên và còn mãnh liệt và thô bạo hơn trước rất nhiều, trực tiếp đập vỡ kim giản và đập kim giản thành nhiều mảnh nhỏ.
“Chuyện này...”
Sư tổ Huyền Thanh nhìn thấy cảnh này, đồng tử của ông ta đột nhiên co rút lại, hai mắt gần như nổ tung.
Nhưng ông ta không hề rút lui mà tiếp tục đè kiếm chém về phía Diệp Thiên. Nếu như lúc này thu kiếm lại thì sẽ không còn cơ hội thi triển ra một kiếm có uy lực lớn như vậy, cũng sẽ không có hy vọng có thể giết chết Diệp Bắc Minh.
Khi Đoá Đoá không đến thì ông ta vốn dĩ đã sắp chém trúng Diệp Thiên, sau khi bị ông ta đè một kiếm như vậy thì lưỡi kiếm ngay lập tức chém vào đầu Diệp Thiên.
Xoẹt!
Một kiếm chém xuống giống như cắt rau dưa, đâm xuyên qua lòng bàn chân Diệp Thiên, máu đen bắn ra rất mạnh.
“Ba!”
Đoá Đoá, Bảo Bảo,, Lạc Lạc kêu lên đau đớn vô cùng.
“Hahaha!”
Sư tổ Huyền Thanh vui mừng khôn xiết bật cười: “Cũng may là sớm một giây. Nếu không thì khó nói ai sẽ giết ai, tạ ơn trời đất, thật sự là tạ ơn trời đất, hahaha.”
Không ngờ chính vào lúc này, hai nửa cơ thể của Diệp Thiên, dưới sự giúp đỡ của ma diễm quay cuồng bỗng nhiên liền lại.
Nhìn thấy thế, nụ cười của sư tổ Huyền Thanh ngay lập tức trở nên cứng ngắc, cả người như chết lặng, tất cả suy nghĩ ở trong đầu ông ta đều là câu hỏi tại sao lại có thể như vậy?
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp được Thiên Địa Chân Ma nên hoàn toàn không biết được sự khủng khiếp của Thiên Địa Chân Ma.
Chỉ cần ma khí không tiêu tan thì Chân Ma sẽ bất tử.
Ngay cả khi cơ thể của anh bị dỡ thành hàng nghìn hàng vạn mảnh, miễn là ma khí không bị đánh tan, dưới tác dụng của ma khí thì có thể chữa liền chân thân.
Đây chính là sự khủng khiếp của Chân Ma.
“Ba không bị chém chết! Thật là quá tốt!”
Đoá Đoá ngay tức khắc nín khóc mà nở nụ cười, vỗ tay mừng rỡ kêu lên.
Mà lúc này, ánh mắt thô bạo của Diệp Thiên nhìn chăm chú vào người sư tổ Huyền Thanh, lạnh giọng nói: “Ông lại dám chém bổn toạ, xem bổn toạ không xé nát ông.”
Vừa dứt lời, chỉ trong một cái chớp mắt anh liền xuất hiện ở trước mặt của sư tổ Huyền Thanh, không đợi sư tổ Huyền Thanh có phản ứng lại, hai tay anh đã đè lên vai của sư tổ Huyền Thanh và nhanh chóng xâm nhập vào xương quai xanh.
“A!”
Sư tổ Huyền Thanh đau đớn tột cùng hét lên.
Giây tiếp theo!
Hai tay Diệp Thiên đột nhiên mở ra.
Đâm vào!
Sư tổ Huyền Thanh bị xé ra làm đôi, ngay lập tức máu vàng chảy ra khắp trời.
Ngay sau đó, Diệp Thiên thôi động ma pháp, hai tay ma diễm quay cuồng, ngay lập tức ma diễm nuốt hai nửa cơ thể sư tổ Huyền Thanh vào, trong thời gian chỉ bằng cái chớp mắt liền bị đốt thành tro.
“Diệp Bắc Minh! Cậu thiêu rụi thân thể của bản tiên, một ngày nào đó bản tiên sẽ dẫn Đạo Hữu quay lại báo thù.”
Nguyên thần của sư tổ Huyền Thanh hoá thành một đường ánh sáng bay đi xa, thanh âm còn vọng lại trong đất trời.
“Ông cho rằng ông có thể chạy được sao?”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, thần niệm đảo quanh phạm vi một triệu dặm, tập trung vào vị trí nguyên thần của sư tổ Huyền Thanh và giam cầm nguyên thần của ông ta, sau đó một đoàn ma diễm tập hợp của trong bàn tay của anh phóng về hướng đó.
Một vài giây sau, ma diễm đánh vào nguyên thần của sư tổ Huyền Thanh và thiêu rụi nguyên thần của ông ta thành không khí.
Sư tổ Huyền Thanh của Hợp Đạo Cảnh Chân Tiên cơ thể đã chết, nguyên thần tiêu tan.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nổi cơn thịnh nổ nhìn vào nhóm người Đoá Đoá.
Ngay tức khắc, cơ thể của Đoá Đoá và những người khác rung lên, dự cảm về một chuyện không hay sắp xảy ra ngay lập tức xuất hiện ở trong đầu và nhướng mày lại.
Họ biết rằng Diệp Thiên đã thành ma và muốn đối phó với bọn họ.