Vừa rồi tất cả nói chuyện, Diệp Thiên cũng đã nghe rõ ràng, chỉ là ngoài dự đoán của anh chính là Khương Nguyên Tu lại ngang nhiên chọn tự hủy.
Đây là điều khiến anh bất ngờ.
Cho nên sau khi anh nghe được tiếng nổ vang đó, biết được Khương Nguyên Tu đã tử vong, anh để Bích Nhãn Kim Lân Thú lao xuống, xé mở lớp phòng ngự của tẩm cung chưởng giáo, đập nóc nhà nhảy xuống, kịp thời thúc đẩy tiên pháp ngăn chặn Dương Tử Hi tự hủy.
Nếu không muộn mấy giây, Dương Tử Hi cũng sẽ tự hủy Nguyên Anh, vậy tất cả sẽ không kịp nữa.
Sức sống của tu sĩ rất mạnh, nhưng cũng rất yếu đuối.
Chỉ cần tu sĩ muốn tự sát thì càng dễ hơn người bình thường, chỉ cần thúc đẩy tiên pháp tự hủy diệt mình thì có thể nhẹ nhõm giải quyết.
Trong tình huống bình thường, không có tu sĩ nào muốn làm như thế, chỉ có lúc vào đường cùng hoặc nản lòng thoái chí mới chọn làm như thế.
Khương Nguyên Tu lựa chọn cách thức này để chấm dứt duộc sống của mình, có thể tưởng tượng được lúc ấy ông tôi đau khổ thế nào.
"Cái gì! Diệp Bắc Minh!"
Lúc này, chưởng giáo Thái Cực tông mới phản ứng được, thân thể chấn động mạnh một cái, lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên tràn đầy vẻ hoài nghi, sợ hãi, hoảng loạn.
"Chị áo tím!"
Đóa Đóa thấy khóe môi Dương Tử Hi nhếch lên, vết màu còn lưu lại trên mặt đất, lúc này kêu lên một tiếng đi xuống lưng linh thú, chạy tới đỡ Dương Tử Hi vào ngực.
Cô còn nhớ rõ lúc ở hang Vạn Yêu, Dương Tử Hi thấy cô bị đâm xuyên lồng ngực, lúc ấy cũng làm như thế.
Tần Liên Tâm và Thần Hi đã được Dương Tử Hi cứu từ tầng hai của lầu Vạn Xuân ra, trong lòng còn có cảm kích, cũng xuống lưng thú chạy tới hỏi thăm thương thế của cô.
Thiên Hà Kiếm Tiên và Lâm Cảnh Hiên, còn có Long Ngạo cũng lần lượt xuống khỏi Bích Nhãn Kim Lân Thú, chạy về phía Dương Tử Hi.
"Chị áo tim, mau ăn viên đan dược đi."
Đóa Đóa đổ ra một viên Nguyên Khí Đan lớn đưa đến bên miệng Dương Tử Hi.
Dương Tử Hi không ăn, mà là than thở khóc lóc, kêu khóc gọi sư tôn.
Đám người liếc nhìn xung quanh, nhưng thấy ở cách đó không xa có một vệt máu và quần áo nát tươm, chính là đồ mà Khương Nguyên Tu mặc qua. Lúc này bọn họ đã hiểu, Khương Nguyên Tu đã chết.
Bọn họ ai cũng thông cảm với Dương Tử Hi.
Cũng vì cái chết của Khương Nguyên Tu mà cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là Đóa Đóa, Tần Liên Tâm và Thần Hi, hai mắt bọn họ cũng đẫm lệ mờ mịt.
Bởi vì Khương Nguyên Tu đã cứu bọn họ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, rất nhiều trưởng lão và thần tướng vì nhìn thấy tẩm cung chưởng giáo bị sập, mà nhao nhao xông vào tẩm cung.
"Tới thật đúng lúc."
Diệp Thiên lạnh lùng nói, vừa đọc thành trận, vây khốn tất cả mọi người trong tẩm cung này.
"Diệp Diệp Diệp... Bắc Minh, không phải anh đã đi thành Bắc Lương sao? Sao lại chạy đến... Thái Cực tông rồi?"
Giờ phút này Thiên Huyền lão tổ sợ hãi nhìn Diệp Thiên, thân thể run rẩy dữ dội không thôi.
Ông tôi chỉ là Hóa Thần Cảnh nhập môn trung kỳ, mạnh hơn Trương Đạo Huyền của Lạc Nhật Tông một chút, nhưng kém xa Lý Đạo Chân của Lạc Nhật Tông.
Diệp Thiên có thể giết Lý Đạo Chân, thì cũng có thể giết ông ta. Bây giờ đối mặt với sự tồn tại kinh khủng như thế, ông tôi có thể không run rẩy, có thể không sợ hãi, có thể không hoảng loạn sao?
"Cái gì?" Biết người đang đưa lưng về phía đám người là Diệp Bắc Minh, sắc mặt trưởng lão Thái Cực tông và các thần tướng thay đổi hoàn toàn.
Có nhiều người không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, muốn lao ra.
Nhưng mà!
Lại bị một luồng khí trận vô hình cắt đứt đường lui.
Lập tức, tất cả mọi người vô cùng đau đớn.
"Thiên Huyền lão tổ, anh tôi anh tôi anh ta... Thật sự là Diệp Bắc Minh?"
Giọng chưởng giáo Thái Cực tông run rẩy hỏi, sắc mặt dần trắng bệch.
"Đúng vậy, anh tôi chính là Diệp Bắc Minh. Bốn năm trước ở cạnh hang Vạn Yêu, tôi đã gặp qua anh ta."
Thiên Huyền lão tổ khóc lóc nói.
Lộp bộp!
Chưởng giáo Thái Cực tông nghe vậy, bỗng nhiên trái tim trầm xuống, cả người như rơi vào vực sâu chết chóc.
"Ừm... Diệp Bắc Minh à."
..23
Chưởng giáo cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, mặc dù rất sợ hãi nhưng còn chưa bị dọa đến co quắp cả người. Lúc này ông tôi cười làm lành nói: "Tôi biết cậu phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết ở hang Vạn Yêu. Tôi đặc biệt phải Bát trưởng lão và thần nữ đi cứu Vợ và con cậu, cũng may bản tọa đã có quyết định chính xác, không thì vợ con của cậu đã chết trong tay kẻ xấu. Cho nên có thể nể mặt bản tọa đã cứu vợ con cậu mà đừng diệt Thái Cực tông của tôi được không?" "Bây giờ biết sợ rồi à?"
TINH
Dương Tử Hi cười thảm: "Vừa rồi ông vì lợi ích mà muốn giết Diệp Bắc Minh, sao lúc đó không thấy ông sợ hãi?"
"Nói láo!"
Chưởng giáo nghiêm nghị quát: "Bản tọa chưa từng nói qua muốn giết Diệp Bắc Minh? Nếu bản tọa nói qua rồi thì nhìn thấy anh tôi sẽ còn sợ hãi sao?" "Ông chưa từng nói qua sẽ ép chết sự tôn tôi sao?" Dương Tử Hí oán hận nói.
"Dương Tử Hi, cô..."
Chưởng giáo nghiến răng nghiến lợi, hối hận khi vừa rồi không bóp chết cô.
Cuối cùng, ông tôi cười rạng rỡ, nói với Diệp Thiên: "Diệp Bắc Minh, đừng nghe cô tôi nói láo, CÔ tôi và Khương Nguyên Tu không phải thứ tốt lành gì. Khi trở về lại muốn giành công lao với tôi, đòi hỏi rất nhiều, muốn tôi chia một nửa yêu đan của tông môn cho hai người bọn họ. Tôi không đồng ý thì đe dọa tôi, nếu tôi không đồng ý thì sẽ để anh diệt Thái Cực tông của tôi. Tôi là một chưởng giáo, sao có thể bị thuộc hạ đe dọa? Cho nên trong cơn tức giận đã cho Khương Nguyên Tu tự hủy."
"Một nửa yêu đan, vậy mà ông tôi còn nói ra được, cầm nhiều yêu đan ông tôi như thế không bằng cho cậu nữa, đúng không Diệp Bắc Minh?"
Ông tôi cười khà khà.
"Ông ngậm máu phun người!"
Suýt chút nữa Dương Tử Hi đã bị chưởng giáo khiến cho tức chết: "Sự tôn tôi chưa từng đòi yêu đan của ông? Trái lại là ông, ông cướp Tiên phẩm yêu đan mà Diệp Bắc Minh cho sự tôn tôi, còn nói ít nhất trên người Diệp Bắc Minh cũng có mười ngàn viên, giết Diệp Bắc Minh thì ít nhất Thái Cực tông có thể có được hai mươi lăm ngàn viên. Còn nói...
"Cô mới ngậm máu phun người!"
Chưởng giáo nổi trận lôi đình, tức giận quát: "Có tin là tôi sẽ giết cô hay không!"
"Ông giết đi, nếu Diệp Bắc Minh tin tôi thì sẽ ngăn cản ông!" Dương Tử Hi tin tưởng Diệp Thiên không phải là kẻ hồ đồ, sẽ bị lời nói dối của chưởng giáo mê hoặc.
"Cô..."
Chưởng giáo chỉ cảm thấy phổi tức muốn nổ tung, nói với Diệp Thiên: "Diệp Bắc Minh, vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng. Tuy Dương Tử Hi có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lòng dạ quá xấu xa, cậu đừng bị cô tôi lừa gạt."
"Ha ha."
Diệp Thiên cười mỉa mai, nói: "Ông đừng lãng phí nước bọt nữa, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Ông là chưởng giáo hèn hạ vô sỉ nhất tôi từng gặp qua, Khương Nguyên Tu chết rất thảm, ông xuống dưới chuộc tội với ông ấy đi.
Dứt lời, thần niện của Diệp Thiên khẽ động, một ánh sáng cam bắn ra, lấy thế nhanh như chớp chém về phía chưởng giáo Thái Cực tông.
Ầm!
Pháp bảo hộ thể trên người chưởng giáo vỡ vụn.
Ngay sau đó!
Bịch!
Ánh cam từ đỉnh đầu ông tôi lan xuống lòng bàn chân, chậm rãi xuyên ra.
Sau đó, chỉ thấy ánh vàng lóe lên, từ đỉnh đầu chưởng giáo kéo dài đến lòng bàn chân, khiến toàn bộ cơ thể ông tôi chia ba bảy, hai nửa thân thể tách rời, một Nguyên Anh rơi xuống trên mặt đất.
"Má ơi!"
Khi thấy chưởng giáo bị giết trong phút chốc, trưởng lão và thần tướng đều bị dọa sợ, liều mạng muốn đánh vỡ tường bảo vệ mà chạy đi, nhưng không ai có thể trốn ra ngoài!
Lộc cộc!
Huyền Thiên lão tổ hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, lúc này nhảy lên một cái, đụng trận pháp phòng ngự do ý niệm tạo thành của Diệp Thiên, xông lên nóc nhà muốn thoát đi.
"Ngao!"
Bích Nhãn Kim Lân Thú gào thét một tiếng, hóa thành vệt sáng đuổi theo.
"Chạy mau đi!"
Trận pháp phòng ngự bị đụng vỡ, trưởng lão và các thần tướng thoát khỏi vòng vây, lúc này chạy trốn ra ngoài.
Thần niệm của Diệp Thiên khẽ động.
Chân Vũ Kiếm bắn nhanh ra ngoài, quét ngang một lượt giống như giết gà, chém hết toàn bộ những trưởng lão cảnh Nguyên Anh và thần tướng!
Mùi máu gay mũi lập tức tràn ra.
"Diệp Bắc Minh thượng tiên tha mạng! Tha mạng đi!"
Chưởng giáo Nguyên Anh dọa sợ, quỳ trên mặt đất dập đầu.
"Ông phải xem Dương Tử Hi có muốn tha cho ông không đã."
Diệp Thiên duỗi tay ra, một lường lực hút kinh khủng hút chưởng giáo Nguyên Anh vào tay, thúc đẩy tiên pháp, phá vỡ tu vi Nguyên Anh trên người ông ta, ném Nguyên Anh của ông tôi đến trước mặt Dương Tử Hi.
"Muốn xử trí như thế nào thì cứ làm đi."
Diệp Thiên nói một câu, đi đến đại điện tông chủ, gọi Chuông Sơn Hải ra.
Một giây sau!
Một chiếc chuông lớn che khuất bầu trời, lơ lửng trên Thái Cực tông.
"ÁI Xảy ra chuyện gì?"
"Đừng! Đừng mà!"
"Xong rồi! Diệp Bắc Minh trả thù Thái Cực tông đến rồi!"
Trong phút chốc, toàn bộ Thái Cực tông rơi vào hỗn loạn, tiếng gào thét và thét thảm thiết vang vọng giữa đất trời.
Rất đông đệ tử Thái Cực tông thị Chuông Sơn Hải hấp thu.
"Á! Cứu mạng! Các ông bạn! Cứu mạng đi!"
Lúc này, Huyền Thiên lão tổ đã bị Bích Nhãn Kim Lân Thú bắt được, hai chân trước của Bích Nhãn Kim Lân Thủ đã chạm vào hai vai ông ta, đồng thời dùng sức tách ra. Ông tôi chỉ cảm thấy sắp bị xé rách, dọa đến ông tôi nhìn về phía sau núi kêu lên.
Ở phía sau núi Có năm vị Hóa Thần cảnh nhập môn Hóa Thần, thần thức của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, mặc dù núp ở sau núi tu luyện, nhưng có thể nhìn rõ chuyện xảy ra ở Thái Cực tông lúc này.
Nhưng mà không một ai dám ra tay.
Tất cả đều giả chết ở bên trong đó.
Bởi vì thần thức của bọn họ biết con yêu thú này rất kinh khủng. Đừng nói đến năm người bọn họ, mà bốn tiểu thành cảnh Hóa Thần bị bọn họ phải đi Bắc Lương thành dù có ở đây kết hợp lại cũng không đánh lại con yêu thủ này.
Một giây sau!
Xoẹt xẹt!
Huyền Thiên lão tố bị Bích Nhãn Kim Lân Thú xé thành hai nửa, màu vàng rải đầy trời.
Nguyên Anh của Chưởng giáo kêu khóc nói.
"Sai thì hãy đi chuộc tội cho sự tôn tôi đi!"
Dương Tử Hi lớn tiếng quát, hung hăng đạp xuống một phát.
Âm!
Một bước giẫm lên!
Thiên tôn chưởng giáo Thái Cực tông, chết!