Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 669: Ngang nhiên tự sát



Lúc này, Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi đã đi vào tẩm cung của chưởng giáo, đang chờ ở sảnh đường.

Không bao lâu sau, chưởng giáo Thái Cực tông chắp tay, xuất hiện ở sảnh đường, ngồi trên ngai vàng chói lọi.

"Kính chào chưởng giáo!"

Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi cung kính quỳ xuống lạy.

"Miễn lễ."

Chưởng giáo Thái Cực tông giơ tay lên.

"Cảm ơn chưởng giáo!"

Lúc này hai người mới đứng lên.

"Bát trưởng lão, Tử Hi, chuyến này hai người vất vả rồi, gặp không ít nguy hiểm phải không?" Chưởng giáo Thái Cực tông nói, tỏ vẻ thương cảm thuộc hạ.

"Vì sự an toàn và bình yên của tông môn, dù cho thuộc hạ hi sinh tính mạng cũng không đáng tiếc." Khương Nguyên Tu chắp tay nói.

Chưởng giáo cười ha ha, nói lời tốt đẹp, sau đó hỏi: "Hai người vừa trở về chắc là còn chưa nghe nói Lạc Nhật tông đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt rồi?"

"Ồ!"

Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi nhìn nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Cả nhà Diệp Bắc Minh rời khỏi thành Thiên Tuyết, tôi và Tử Hi liên tục tung vó ngựa chạy về phía tông môn, đúng thật là không biết Lạc Nhật tông đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt." Khương Nguyên Tu nói. "Nhưng mà lần này Diệp Bắc Minh trở về sức mạnh đã tăng nhiều, tiêu diệt Lạc Nhật tông cũng là chuyện trong dự đoán."

"Nhưng xin chưởng giáo yên tâm, Diệp Bắc Minh đã đồng ý với Tử Hi là sẽ không ra tay với Thái Cực tông. Cho nên chưởng giáo không cần lo lắng, thuộc hạ tin tưởng Diệp Bắc Minh không phải là kẻ lật lọng."

"Ha ha ."

Thái Cực tông gượng cười hai tiếng: "Bát trưởng lão, ông nói không sai, lần này Diệp Bắc Minh trở về đúng là sức mạnh đã tăng lên nhiều. Từ bốn năm trước đánh không lại Trương Đạo Huyền của Lạc Nhật tông, đến bây giờ có thể dùng sức một người đối chọi với Trương Đạo Huyền."

"Nhưng mà so với Lý Đạo Chân của Lạc Nhật tông, cậu ta vẫn kém hơn rất nhiều. Cậu ta bị Lý Đạo Chân vây trong Càn Khôn Ấn không thể nào thoát được, nếu không phải cậu ta có một thanh thần binh cực phẩm cấp cao hơn thần bình, phá vỡ bức tường phòng ngự vây khốn, chỉ e bị diệt không phải là Lạc Nhật tông mà là Diệp Bắc Minh đấy."

"Cho nên, sau khi tôi và chưởng giáo phái Tam Đại Tiên bàn bạc, đã có một kết luận, đó chính là Diệp Bắc Minh đã có cơ duyên lớn ở hang Vạn Yêu."

"Không biết Bát trưởng lão và Tử Hi có nghe Diệp Bắc Minh nhắc qua, cậu ta ở hang Vạn Yêu đã được cơ duyên gì không? Phải chăng cậu ta có đem cơ duyên mà cậu ta đạt được từ hang Vạn Yêu mà ban thưởng cho hai người một chút? Nếu như có, mời nói cho tôi nghe, đưa cho tôi nhìn xem một chút."

Lời vừa nói ra, Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi lập tức nhìn nhau.

Từ trong lời nói của chưởng giáo, không khó để hai người bọn họ phán đoán, chưởng giáo đã mong muốn lấy được cơ duyên của Diệp Bắc Minh.

Mặc dù hai người bọn họ không biết Diệp Bắc Minh có cơ duyên gì, nhưng dựa vào việc Diệp Bắc Minh lấy ra năm ngàn viên tiên phẩm yêu đan, cùng với thần binh cực phẩm mà ban thưởng cho bọn họ không hề nhíu mày chút nào, thì có thể nhìn ra, ở bên trong hang Vạn Yêu, Diệp Bắc Minh đã có được không ít vật báu.

Nhưng mà!

Hai người bọn họ cũng chỉ nghĩ trong lòng, chứ không muốn nói ra. Bởi vì hai người bọn họ biết, nếu như nói ra, chưởng giáo bị ma quỷ ám ảnh, động lòng tham sẽ ra tay với Diệp Bắc Minh, vậy những cố gắng của hai người bọn họ có lẽ sẽ uổng phí.

"Chưởng giáo, Diệp Bắc Minh chưa từng nói với hai chúng tôi về những thứ đã gặp được trong hang Vạn Yêu, cũng không nói đã thu hoạch được cơ duyên gì, càng không lấy cơ duyên để ban thưởng cho hai chúng tôi. Anh ta chỉ cảm ơn suông hai chúng ta đã cứu vợ con anh ta, đồng ý không ra tay với Thái Cực tông. Điều kiện này hai chúng tôi đã rất hài lòng, sao dám đòi anh ta thưởng cho." Khương Nguyên Tu nói dối.

Ông ta biết chưởng giáo đã động lòng tham, một khi nói ra Diệp Bắc Minh cho ông tiên phẩm yêu đan, đưa một lần năm ngàn viên, không chừng chưởng giáo sẽ gây ra chuyện gì mất.

"Có đúng hay không Tử Hi?"

"Bẩm chưởng giáo, lời sư phụ tôi nói câu nào cũng là thật, không hề nói dối!" Dương Tử Hi chắp tay, nói năng hùng hồn.

"Ha ha ha!"

Đột nhiên chưởng giáo đứng lên khỏi bảo tọa, chắp tay ngửa đầu cười phá lên. Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi nhướng mày, liếc nhìn nhau, một cảm giác bất an dâng lên.

"Chưởng giáo đang nghi ngờ hai chúng tôi!"

Trong lòng hai người bọn họ đều nghĩ như thế.

Quả nhiên, đột nhiên chưởng giáo ngừng cười, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo đi, nghiêm nghị quát:

"Hai người thật to gan, ngay cả tôi mà cũng dám lừa gạt!"

Hai người nghe vậy, thân thể run lên bần bật.

"Chưởng giáo, thuộc hạ thật sự không lừa gạt ngài!"

Vẻ mặt Khương Nguyên Tu đau khổ nói.

"Hừ!"

Chưởng giáo hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Dương Tử Hi, chất vấn: "Còn dám nói không lừa gạt tôi, vậy trong mấy ngày ngắn ngủi Tử Hi đạt được Nguyên Anh giải thích thế nào?"

"Nếu không phải nhận được cơ duyên của Diệp Bắc Minh, sao trong mấy ngày ngắn ngủi, cô ta có thể từ Kim Đan cảnh đại viên mãn tiến vào Nguyên Anh?"

"Hai người đúng là ăn gan hùm mật báo, Có được thứ tốt không nói với tôi, xem tôi là người ngoài sao?"

"Đã như thế, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo!"

Nói đến đây, ông ta hét lớn một tiếng: "Thiên Huyền lão tổ, tra nhẫn không gian của hai người bọn họ. Hai người bọn họ có nhận được bảo bối của Diệp Bắc Minh không, tra một cái sẽ biết!"

Một giây sau, một bóng dáng từ tấm bình phong phía sau bảo tọa đi ra.

Sắc mặt Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi lập tức hoàn toàn thay đổi.

"Chưởng giáo, thuộc hạ đối với Thái Cực tông trung thành tuyệt đối, vì sao ngài không tin tưởng thuộc hạ, nhất định phải tra xét thuộc hạ!" Khương Nguyên Tu hoảng sợ nói, một khi bị tra nhẫn không gian, hậu quả sẽ khó mà lường được. Không những những thứ tốt của ông bị lấy đi, mà Thái Cực tông cũng sẽ ra tay với Diệp Bắc Minh, từ đó có thể dẫn đến tai họa ngập đầu. "Chưởng giáo, sở dĩ tôi có thể từ Kim Đan đột phá Nguyên Anh là bởi vì tôi đem..."

Dương Tử Hi vốn định tháo gỡ hiểu lầm, kết quả lời đến khóe miệng lại không nói ra được.

Cô ta là Thần nữ cao quý, nếu như có quan hệ bất chính với Thần tử ở bên ngoài, chờ đợi cô ta chính là hình phạt treo cổ.

Nhưng vì môn phái, cô ta vẫn cắn răng nói ra.

"Là bởi vì tôi đưa cặp Nguyên Thánh thể cho Diệp Bắc Minh, anh ta dùng bí thuật khiến cho tôi có thể đột phá đến Nguyên Anh trong một ngày, mà không phải anh ta cho tôi cơ duyên mới thành Nguyên Anh!"

"Cái gì!"

Chưởng giáo nghe xong giận tím mặt: "Cô là Thần nữ của Thái Cực tông tôi, vì muốn nâng cao tu vi mà lại đem Thánh thể cho người đàn ông ngoài tông môn. Nếu tin này truyền đi, Thái Cực tông ta sẽ biến thành trò cười của Thiên Hoang, hành động lần này của cô là tội đáng chết vạn lần!"

Dứt lời, chưởng giáo tức giận phất tay áo.

Dương Tử Hi bị một sức mạnh kinh khủng đánh trúng, đánh bay vào cột to màu vàng, lúc rơi xuống đất phun ra một ngụm máu.

"Tử Hi!"

Khương Nguyên Tu kêu lên một tiếng, muốn chạy tới, nhưng đột nhiên trên người bị một sức mạnh kinh khủng bao phủ, thế mà không thể động đậy được.

Rõ ràng là Huyền Thiên lão tổ đi về phía ông ta.

"Chưởng giáo. Tử Hi tự biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ xin được chết nhanh, xin đừng làm khó sư phụ tôi, van xin chưởng giáo!"

Nhưng thấy Huyền Thiên lão tổ đã bước từng bước tới gần Khương Nguyên Tu, Dương Tử Hi kêu lên.

"Tra xét nhẫn không gian của sư phụ cô, nếu như ông ta thật sự không lừa gạt tôi, đương nhiên tôi sẽ không làm khó ông ta. Nếu như hai người phối hợp lừa gạt tôi, hừ, thì tất cả đều phải chết!"

Chưởng giáo lạnh lùng quát.

Mà lúc này, Khương Nguyên Tu đang bị một sức mạnh kinh khủng buộc chặt, đã bị gỡ nhẫn không gian xuống.

Thấy thế, Dương Tử Hi nằm xụi lơ trên mặt đất, lòng như tro nguội.

Chợt nhìn!

Huyền Thiên lão tổ kêu lên: "Tiên phẩm yêu đan! Rất nhiều tiên phẩm yêu đan!"

"Cái gì!"

Chưởng giáo chạy tới, đoạt lấy nhẫn không gian trên tay Huyền Thiên lão tổ, mở ra xem. Trong mắt của ông ta lóe lên ánh sáng, như thấy mỹ nhân không mặc quần áo.

"Tiên phẩm yêu đan! Thật sự là tiên phẩm yêu đan!"

Chưởng giáo kích động đến sắp phát điên: "Nhất định là Diệp Bắc Minh cho, chỉ cho một lần mà nhiều tiên phẩm yêu đan như thế. Xem ra ở trong hang Vạn Yêu, Diệp Bắc Minh phải có được ít nhất một trăm ngàn viên tiên phẩm yêu đan, thậm chí nhiều hơn!"

"Nếu như là một trăm ngàn viên, tứ đại tiên tông, mỗi tông môn có thể được chia hai mươi lăm ngàn viên, cái này tương đương với mấy chục triệu viên tuyệt phẩm yêu đan, vài tỷ cực phẩm yêu đan, mấy trăm tỷ viên tinh phẩm yêu đan!"

"Phát tài rồi! Phát tài rồi!"

Chưởng giáo kích động muốn điên rồi, chạy đến gỡ nhẫn không gian của Dương Tử Hi, mở ra xem.

Thật đáng tiếc, một viên tiên phẩm yêu đan cũng không có.

Nhưng mà có một thanh thần binh cực phẩm bị chưởng giáo lấy ra ngoài.

"Kiếm trảm tiên, cực phẩm cửu đoạn. Chí bảo! Chí bảo đó! Toàn bộ ngày cực phẩm thần binh ở Thiên Hoang, có lẽ không có loại nào cao hơn loại này!"

"Diệp Bắc Minh có thể tùy ý tặng cực phẩm thần binh đẳng cấp cao như thế, có thể thấy được trong hang Vạn Yêu, cậu ta đã thu hoạch được pháp bảo thần binh tốt hơn nhiều."

"Ha ha!"

Ông ta kích động cười phá lên: "Xem ra tôi đã có một quyết định chính xác, cùng với Tam Đại Tiên tông ở thành Bắc Lương mai phục Diệp Bắc Minh là đúng. Một khi giết Diệp Bắc Minh, sẽ được chia một phần tư cơ duyên, vậy cũng xem như kiếm bộn rồi!"

"Ha ha! Ha ha ha!"

Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi nghe vậy, lập tức nản lòng thoái chí.

"Chưởng giáo, ngài làm như thế thì tất cả cố gắng của tôi và sư phụ đều là uổng phí. Nếu mọi người không giết được Diệp Bắc Minh, thì sẽ bị anh ta điên cuồng trả thù!" Dương Tử Hi đau đớn gào thét lên.

"Hừ!"

Chưởng giáo khẽ nói: "Mười tám vị tu sĩ hóa thần cảnh trở lên, tôi không tin không giết được Diệp Bắc Minh. Kết quả tệ nhất, cho dù không giết được thì tôi còn có hai lệnh bài của hai người có thể đem ra đánh. Cho nên tôi tạm thời giữ cô lại, một khi Diệp Bắc Minh giết tới Thái Cực tông, thì cô sẽ đi khuyên lui cậu ta cho tôi, nếu không tôi sẽ giết sự phụ của cô!".

Nói đến đây, ông ta quay đầu nói: "Huyền Thiên lão tổ, tạm thời giam lỏng Khương Nguyên Tu, chờ tin tức từ thành Bắc Lương rồi giải quyết."

"Ừm."

Huyền Thiên lão tổ gật gật đầu.

Sau đó, chưởng giáo lại nhìn về phía Dương Tử Hi, cười nói: "Tử Hi à, tôi biết hai người sư đồ tình thâm. Nếu cô không muốn sư phụ mình chết thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi. Lần này nếu không diệt được Diệp Bắc Minh, Cô phải dùng tình nghĩa trói buộc Diệp Bắc Minh. Đến lúc đó, Thái Cực tông sẽ không sao cả, tôi sẽ thả sư phụ cô, cho hai người một con đường sống. Nếu không, cô hiểu chứ."

Dương Tử Hi cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ:

"Hèn ha!"

Giờ phút này cô ta mới biết được, chưởng giáo Thiên tôn vĩ đại trong mắt cô ta lại là một tiểu nhân hèn hạ tội ác tày trời thế này.

"Láo xược!"

Chưởng giáo tức giận nói: "Chỉ một lần này thôi, nếu còn dám xúc phạm tội nữa thì giết không tha!"

"Ha ha ha!"

Đột nhiên Khương Nguyên Tu cười thảm: "Chưởng giáo, nếu hôm nay không phải ông để lộ bộ mặt thật, tôi thật không dám tin ông là tiểu nhân hèn hạ như thế!"

"Coi như Khương Nguyên Tu tôi bị mù, lại ra sức vì tiểu nhân như thế. Một bên ông muốn giết Diệp Bắc Minh, một bên lại muốn giữ lại quyền lợi tối cao của ông. Ông đừng nghĩ hay như thế, lần này ông không giết được Diệp Bắc Minh thì chờ đợi mấy người sẽ là vạn kiếp bất phục!"

Chưởng giáo nghe vậy thì giận tím mặt.

"Khương Nguyên Tu, ông thật sự là đang tìm chết!"

"Ha ha ha!"

Khương Nguyên Tu cười nói: "Dù tôi có chết! Cũng sẽ không để ông đạt được gian kết

Nói xong, Cô muốn tự lực tự hủy Nguyên Anh.

Đúng vào lúc này, một tiếng ầm vang lên.

Tẩm cung của chưởng giáo bị đụng vang lên một tiếng động lớn.

Một tia sáng bảy màu xuất hiện.

Ngay sau đó, một giọng nói đột ngột vang lên: "Diệp Bắc Minh tôi đến diệt Thái Cực Đông của ông!"




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv