Thời gian đối với tu sĩ bước vào trạng thái tu luyện mà nói thường trôi qua rất nhanh.
Có lúc nhắm mắt lại, mở mắt ra đã là một trăm năm sau, thậm chí có khi còn hơn một ngàn năm.
Lúc Diệp Thiên mở mắt ra thì đã là ba năm sau, tu vi của anh đã tiến vào Kim Đan cảnh đại viên mãn.
Nhưng có lúc thời gian đối với một số người một ngày lại dài bằng một năm.
Giống như vợ con của Diệp Thiên, vốn dĩ từ Bắc Lương tới Nam Cực chỉ cần mấy ngày nhưng họ bọn đã dành trọn bốn năm vẫn còn trên đường đến Nam Cực.
Bốn năm này, họ không thể đếm được mình đã bị truy đuổi bao nhiêu lần, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, cả người đều đã chết lặng.
Cũng may dọc đường có Thanh Long và Bạch Hổ hộ tống, chứ nếu không thì không cần Đóa Đóa có chết hay không, những người khác chắc chắn sẽ không sống nổi.
Vào lúc này, ở vùng phía Nam hoang vu, một chiếc xe ngựa giữa băng tuyết ngập trời chậm rãi tiến về phía trước.
Bên trong cỗ xe, trên bếp nướng một ít thịt thú rừng, màu sắc đã chuyển sang hơi vàng, tỏa mùi thơm ngất ngây ra khắp phía.
“Thơm quá!”
Một cô bé bốn, năm tuổi mũm mĩm trên đầu chải hai bím tóc nhỏ, ăn mặc giống như quốc bảo đang ngồi bên bếp than, cười ngọt ngào vỗ vỗ hai bàn tay bé bỏng đã tê cóng, để lộ hai hàng răng trắng đều tăm tắp.
Bên bếp lò còn có hai người phụ nữ khuôn mặt hốc hác, trên người khoác vài chiếc áo da thú đang ngồi. Mặt mày đờ đẫn, tinh thần hoảng hốt, nhìn qua vô cùng tang thương, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được hai người đã phải gánh chịu những đau khổ của thế gian và sự tàn phá của năm tháng.
Còn có một cô gái mười bảy, mười tám tuổi duyên dáng yêu kiều đang ngâm nga ca khúc đến từ địa cầu-Bố ơi mình đi đâu thế.
Ngoài ra còn có một già một trẻ, họ đang nướng thịt rừng.
Trừ những người này ra, còn có hai con mèo, một lớn một nhỏ, một con Thanh Xà và một con Bạch Hồ, chúng đang nằm trên cửa sổ hai bên, làm nhiệm vụ canh gác.
“Tôi đột nhiên muốn trở thành Nựu Nựu, như vậy thì không cần phải lo lắng bản thân sẽ gặp nguy hiểm gì tiếp theo, còn có thể giống như con bé nhìn thấy thức ăn ngon thì cười hì hì, đói thì ăn, ăn no rồi thì ngủ, không buồn không lo, vô tư thoải mái.”
Lâm Cảnh Hiên lật miếng thịt thỏ rừng, trên mặt nở một một nụ cười cay đắng.
“Nhưng Nựu Nựu muốn lớn lên giống như Cảnh Hiên sư huynh vậy, nếu ai dám làm mẹ và mẹ lớn của Nựu Nựu khóc, Nựu Nựu sẽ đánh tên đó.”
Cô nhóc bĩu môi.
“Thôi đi, Nựu Nựu, sư phụ đi rồi, nếu em lớn như sư huynh sẽ tự nhiên thấy phiền muộn.” Lâm Cảnh Hiên lắc đầu cười khổ.
“Anh nói bậy, chị Đóa Đóa nói chị ấy chắc chắn sẽ tìm được cha. Em sẽ đi đào băng với chị Đóa Đóa, đào cha ra khỏi Vạn Yêu Quật. Nựu Nựu vẫn chưa được gặp cha đâu.” Nựu Nựu nói.
“Ai!”
Lâm Cảnh Hiên thở dài một hơi, không dám cãi lại tiểu nha đầu.
Đã bốn năm trôi qua, cho dù có đào sâu vào Vạn Yêu Quật, e rằng đến xương cốt của sư phụ cũng không tìm được.
“Nựu Nựu chắc chắn sẽ gặp được cha.”
Đóa Đóa ôm Nựu Nựu lên đùi, nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của Nựu Nựu rồi hỏi: “Nựu Nựu có thấy đau không?”
“Không đau, chị Đóa Đóa, có hơi ngứa.” Nựu Nựu mím môi nhỏ nói.
Trời băng đất tuyết âm mấy chục độ, Nựu Nựu, Thần Hi và Tần Liên Tâm đều không có tu vi, lại phải di chuyển bằng xe ngựa, điều kiện quá tồi tệ, có lúc còn phải bỏ xe ngựa ngồi Bạch Hổ, bất chấp gió rét run lẩy bẩy, da dẻ không nứt mới là lạ.
“Để chị gãi giúp em.”
“Dạ.” Nựu Nựu gật đầu.
Đóa Đóa giúp Nựu Nựu gãi cho đỡ ngứa.
“Đóa Đóa đừng gãi, càng gãi càng ngứa, ngươi xoa tay Nựu Nựu để máu lưu thông thì tốt hơn.” Tần Liên Tâm mặt không cảm giác nhắc nhở một câu.
“Dạ, mẹ.”
Đóa Đóa đáp một câu liền xoa xoa tay cho Nựu Nựu.
Thịt nướng rất nhanh đã chín, Thiên Hà kiếm tiên phân thịt cho từng người.
Cuộc sống chạy trốn, bọn họ cũng chỉ có thể dùng thịt dã thú để thỏa mãn cơn đói của mình, không ăn cũng không sao, nhưng Tần Liên Tâm, Thần Hi và Nưu Nưu thì không thể không ăn uống gì được.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, xe ngựa đột ngột dừng lại.
“Tiểu Hiên, con ngồi bên ngoài đi, phía trước là trấn Băng Thiên, lãnh địa của Tam Lưu tông. Tôi vào xem Có bức chân dung truy nã nào không, nếu không thì để cho bà chủ và những người khác vào trong nghỉ ngơi đi.”
Bên ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói.
“Được, Long thúc.”
Lâm Cảnh Hiên đáp lời, lập tức chui ra khỏi xe ngựa.
Long Ngạo đi vào trấn.
Nửa giờ sau, Long Ngạc vui vẻ đi ra: “Trấn Bằng Thiên rất an toàn, tôi không nhìn thấy bức chân dung truy nã nào, có mấy tộc nhân Long vào thành không cần kiểm tra, chúng ta chia làm ba đợt tiến vào.”
Ngay đó, Long Ngạo liền mang theo Thần Hi và Nựu Nưu vào trấn, tiếp đến là Lâm Cảnh Hiên và Đóa Đóa, cuối cùng Tần Liên Tâm và Thiên Hà kiếm tiên cùng nhau vào trấn. Như vậy có thể giảm nhỏ mục tiêu, khó bị phát hiện.
Khi đến trấn, Lâm Cảnh Hiên mang theo trong người mười tỷ linh thạch cuối cùng cũng có chỗ để dùng. Anh trực tiếp dùng năm vạn linh thạch mua một cái biệt thự, đến nơi an toàn thì ở càng lâu càng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với việc chạy trốn bên ngoài. “Bôn ba bốn năm, không phải xe ngựa thì là lưng hổ, hoặc là lưng rồng, hoặc là ngự kiếm, cuối cùng cũng có một nơi để nghỉ ngơi.”
Thiên Hà kiếm tiền duỗi người nói.
“Kiếm Tiên, người mang Nựu Nựu đến tiệm thuốc tìm ít thuốc trị nứt nẻ cho con bé.” Thần Hi ra lệnh và đưa Ngu Nưu trong lòng cho Thiên Hà kiếm tiền.
“Vâng, bà chủ.” Thiên Hà kiếm tiền nhận lấy Nưu Nưu, ôm cô nhóc ra khỏi cửa.
“Kiếm tiên, bọn họ đang ăn cái gì vậy?”
Trên đường phố, Nưu Nưu tò mò hỏi.
“Họ đang ăn mì.” Thiên Hà kiếm tiền đáp.
“Mì sợi Có ngon không ạ?” Nựu Nưu gãi đầu, Cô nhóc vẫn chưa từng được ăn mì sợi.
“Có người làm ngon, có người làm không ngon, Nưu Nựu muốn ăn, buổi tối Kiếm Tiên sẽ làm một bát cho Nựu Nựu ăn.” Thiên Hà kiếm tiền cười.
“Tốt, tốt!” Nựu Nựu vô cùng vui vẻ.
Đi được một lúc, Nựu Nưu lại hỏi: “Kiếm Tiên, đây là cái gì?”
“Đây là kẹo hồ lô, Nựu Ngu Có muốn ăn không?” Thiên Hà kiếm tiên dừng lại hỏi.
Nưu Nưu gật đầu.
Vì vậy Thiên Hà Kiếm Tiên liền tiêu một linh tệ mua một xâu hồ lô cho Nựu Nựu ăn.
Dọc đường, Cô nhóc giống như một đứa bé tò mò, hỏi cái này cái kia, Thiên Hà Kiếm Tiên vô cùng có kiên nhẫn trả lời từng vấn đề một.
Trong nháy mắt, nửa tháng liền nhanh chóng trôi qua.
“Mẹ, mẹ nhỏ, hiện tại nơi đây đã an toàn. Con muốn đi đến Vạn Yêu Quật với Cảnh Hiên sư huynh, nhìn xem liệu con có thể đào ra Vạn Yêu Quật, tìm cha về hay không.”
Nửa tháng trôi qua an toàn khiến Đóa Đóa yên tâm, cô không thể chấp nhận được việc cha mình đã không còn nữa nên muốn đi một chuyến đến Vạn Yêu Quật.
“Mẹ biết nếu không cho con thì con sẽ không bỏ cuộc. Mẹ sẽ không ngăn cản con nhưng con nhất định phải giữ an toàn có biết không?”
Tần Liên Tâm vuốt ve gương mặt Đóa Đóa, bất đắc dĩ nói.
“Con biết rồi, mẹ.” Đóa Đóa gật đầu.
“Tìm được cha thì nhớ trở lại, tìm không được thì cũng phải về sớm. Nương không thể lại mất đi ngươi, nếu ngươi cũng không còn, nương không muốn sống nữa.”
Nói xong, hai mắt cô đã ướt đẫm nước mắt.
“Nương, ta nhất định sẽ trở về, nương đừng lo lắng.”
Mắt Đóa Đóa cũng đỏ hoe ôm nương mình một cái thật sâu.
Sau một lúc lâu, hai mẫu tử mới tách ra.
Vì thế, Đóa Đóa dẫn theo Thanh Long, Lâm Cảnh Hiên và Long Ngạo cùng nhau ngự kiếm đi đến Vạn Yêu Quật.
Sau khi tìm kiếm nửa tháng trên Băng Nguyên mênh mông, cuối cùng họ cũng tìm thấy vị trí của Vạn Yêu Quật.
“Nơi này chính là Vạn Yêu Quật, ta đã từng đến đây một lần, nghe nói khi Vạn Yêu Quật mở ra, cái hố băng này sẽ mở ra như một cánh cửa. Ta chưa từng thấy dáng vẻ mở ra của nó bao giờ nhưng ở bên dưới chắc chắn là Vạn Yêu Quật.”
Long Ngạo chỉ vào cái hố sâu khổng lồ bên cạnh rồi nói với Đóa Đóa.
Đóa Đóa gật đầu, bay đến phía trên hố băng rồi hét lên: “Cha! Ta là Đóa Đóa! Cha có nghe thấy tiếng kêu của Đóa Đóa không? Nếu nghe được thì đáp lại Đóa Đóa một tiếng có được không? Nếu cha không thể ra được, Đóa Đóa và nương, còn có tiểu nương, Nựu Nựu sẽ đợi cha trăm năm!”
“Ha ha ha!!!” Đáp lại Đóa Đóa chính là một tràng cười điên cuồng.
Đóa Đóa, Lâm Cảnh Hiên và Long Ngạo ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngàn thước trên cao, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng rơi xuống bên miệng hố băng.
Một giây tiếp theo, thân thể của Lâm Cảnh Hiên đột nhiên chấn động một cái, kinh ngạc hét lên: “Sở Vũ Thần?”
Đúng vậy, người đến chính là thần tử của Tà Dương Tông, Sở Vũ Thần và hai vị lão giả.
“Lâm Cảnh Hiên, vẫn khỏe chứ!”
Sở Vũ Thần vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy đắc ý.
“Sao... sao ngươi lại ở đây?”
Sắc mặt Lâm Cảnh Hiên vô cùng khó coi.
“Ta và sư tôn của ta, còn có Tam trưởng lão đã đợi các ngườiở Vạn Yêu Quật gần hai tháng.” Sở Vũ Thần nói.
“Làm sao ngươi biết chúng ta tới Vạn Yêu Quật?” Lâm Cảnh Hiên nhíu mày.
Sở Vũ Thần cười nói: “Các ngườimỗi lần bị tập kích ở nơi nào, ta đều biết hết, tổng cộng gặp phải 186 lần tập kích. Xem xét các vị trí bị tập kích, đều là từ phía bắc trở lên khó nhất, cho nên ta đoán các ngườimười phần thì hết chín phần đến Vạn Yêu Quật tìm Diệp Thiên. Quả nhiên ta đoán không sai, mấy tên ngu ngốc các ngườithế mà lại dám mò đến đây!”
Lâm Cảnh Hiên: “......”
“Hối hận vì đã tới rồi đúng không?”
Sở Vũ Thần ngượng ngùng cười một tiếng: “Thực ra ngươi không cần hối hận, thay vì suốt ngày nơm nớp lo sợ, còn không bằng sớm ngày giải thoát, như thế thì các ngườisẽ thoải mái, Tà Dương Tông chúng ta cũng có thể yên tâm hơn một ít.”
“Đóa Đóa, mau thả Thanh Long, giết chết anh ta!” Lâm Cảnh Hiên hét lên.
“Ha ha!”
Sở Vũ Thần cười nói: “Có sự tôn của ta và Tam trưởng lão ở đây, đừng nói chỉ là một con Thanh Long rách nát, cho dù có thêm một con Bạch Hổ cũng không phải là đối thủ của sư phụ ta!”
“Ngao!”
Anh ta vừa dứt lời, Đóa Đóa đả thả Thanh Long ra.
Chỉ thấy Thanh Long phun ra một ngọn lửa hừng hực về phía Sở Vũ Thần.
“Nghiệt súc! Đừng hòng ngang ngược!”
Đại trưởng lão Tà Dương Tông nhanh chóng kéo Sở Vũ Thần ra phía sau lưng, hung hăng phất tay áo một cái, lập tức tiêu tán ngọn lửa do Thiên Long phát ra.
“Ngao!!!”
Thanh Long tức giận, nhào tới.
“Tìm đường chết!”
Đại trưởng lão Tà Dương Tông lấy ra một thanh loan đao tinh phẩm, hung hăng chém ra ngoài.
Một giây kế tiếp!
Xoet!
Máu rồng phun cao.
Thanh Long bị chém thành hai khúc rơi xuống đất.
kUXENONLINE 1220
“Tiểu Thanh!” Đóa Đóa kinh hãi hét lên.
“Còn muốn khép lại long thể sao, chờ ta gỡ bỏ yêu đan của ngươi, xem ngươi khép lại long thể như thế nào.”
Đại trưởng lão Tà Dương Tông lạnh lùng nở nụ cười, loan đạo trong tay không hề do dự chém về phía đầu rồng.
“Không!”
Đóa Đóa cực kỳ kinh hãi lao đến chỗ Thanh Long bảo vệ đầu rồng.
Loan đao chém về phía Đóa Đóa.
“Cái này... giống như ánh sáng do Thất khiếu linh lung tâm phát ra để bảo vệ một người.” Lão già nói.
“Thất khiếu linh lung tâm?” Cô gái nhíu mày.
“Chắc là như vậy.” Lão già gật đầu nói: “Chúng ta đi qua xem một chút.”
“Vâng, sư tôn!”
Hai thầy trò ngự kiếm, nhanh chóng bay về phía phát ra ánh sáng.