Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 652: Đạp lên Thiên Lộ, xoay chuyển trời đất!



Trong khoảnh khắc, tất cả ánh mắt của mọi người đề tập trung trên người Diệp Thiên, có kinh hãi, có tức giận, không dám tin, ngạc nhiên đến choáng váng.

Ngay cả một thế gia thiên quân như nhà họ Mục cũng không dám phá hoại giao dịch của Lầu Thông Thiên, anh ta lại gan lớn bằng trời dám cướp vật giao dịch?

Nhất định là đang tìm chết!

“Anh đang làm gì thế?” Tô Thanh Tuyền sửng sốt hét lên.

Cô lấy Chân Võ kiếm tiến hành giao dịch với Lầu Thông Thiên nhằm mục đích bảo vệ Diệp Thiên. Nhưng còn anh thì sao, dám cướp đồ, đây không phải là đang tìm đường chết sao?

“Tôi muốn thanh kiếm này.”

Diệp Thiên cười một cái với Tô Thanh Tuyền rồi nói: “Không có nó, cô sẽ không bị đuổi giết nữa. Ngày khác có duyên tất sẽ gặp lại trong giang hồ, tôi thay nhà họ Tô của người báo thù.”

Sau đó, Diệp Thiên ném một mảnh thần thức lên người Tô Thanh Tuyền rồi bỏ Chân Võ kiếm vào trong nhẫn không gian.

Tuy rằng đẳng cấp của thanh Chân Võ kiếm này không cao lắm, chỉ là cấp ba thần cấp, nhưng uy lực so với Trảm Tiên kiếm thì lợi hại hơn nhiều. Sau khi vào Nguyên Anh cảnh là có thể sử dụng Chân Võ kiếm, chém tu sĩ Hóa Thần sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Anh...!”

Tô Thanh Tuyền tức giận đến mức lồng ngực run lên, không biết nói gì cho đúng.

Báo thù?

Anh lấy cái gì để báo thù cho nhà họ Tô của cô!

“Tên nhóc kia! Cậu muốn chết đúng không?” Chưởng quỹ Vương tức giận chỉ vào Diệp Thiên.

“Chưởng quỹ Vương, theo quy định của Lầu Thông Thiên, trước khi giao dịch hoàn tất, cô có quyền chấm dứt giao dịch. Cô không hài lòng với giá nhà họ Mục đã trả, vì vậy cô thay đổi ý định thực hiện giao dịch với tôi. Chuyện này không có gì sai đúng không ?” Diệp Thiên giễu cợt hỏi.

Chưởng quỹ Vương: “...”

Theo quy tắc, Tô Thanh Tuyền thực sự có thể chấm dứt giao dịch.

“Hai người các người đi cùng nhau, cô vì cứu người sẵn sàng đem Chân Võ kiếm ra để giao dịch, nhưng nếu người đoạt lấy Chân Võ kiếm, cho dù Lầu Thông Thiên không làm gì cô, cô chắc chắn bản thân có thể sống sót rời khỏi đây sao?” Sắc mặt Chưởng quỹ Vương âm u chất vấn.

“Chuyện này ông không cần phải lo lắng.” Diệp Thiên nói: “Nhìn ở tôi và ông từng có giao dịch, tôi không muốn phá hủy Lầu Thông Thiên của ông. Chỉ cần các người khoanh tay đứng nhìn là được, ai không muốn sống thì cứ tới đây cướp. Tôi đảm bảo tới một người thì giết một người, tới một đôi thì giết cả hai!”

Ngay khi Diệp Thiên vừa dứt lời, toàn trường ầm ĩ hẳn lên.

“Gan thằng nhóc này lớn quá!”

“Nếu Chưởng quỹ Vương đồng ý, ta thề sẽ đi cướp Chấn Võ kiếm của anh ta rồi bán lại cho Lầu Thông Thiên, có thể đổi lấy mấy chục triệu Thiên Tinh thạch, anh ta đừng hòng sống thoải mái!”

“Một khi Chưởng quỹ Vương đồng ý, tôi chắc chắn, ở đây có mấy chục nghìn người thì ít nhất mấy nghìn người sẽ nhào tới xé nát anh ta ra từng mảnh!”

“......”

Rất nhiều người, bao gồm cả tu sĩ nhà họ Mục vô cùng háo hức muốn thử.

“Được!”

Ngay lúc này, Chưởng quỹ Vương khí phách nói: “Lầu Thông Thiên chưa từng phạm tội giết người cướp bóc. Tôi sẽ không can thiệp chuyện này. Tôi sẽ xem anh chết thảm như thế nào!”

“Giết anh ta!”

Chưởng quỹ Vương vừa dứt lời, cũng không biết là ai hét lên.

Trong nháy mắt, có ít nhất một ngàn tu sĩ như bầy ong xông lên, giành nhau đánh về phía Diệp Thiên, tất cả đều muốn giết anh để lấy nhẫn không gian, lập tức giao dịch với Lầu Thông Thiên.

“Tự tìm chết! Thật sự đúng là tự tìm chết!”

Tô Thanh Tuyền thấy cảnh này, có một loại kích động bản thân sắp bị chọc cho tức điên.

“Ha ha ha!!!”

Mục Vân Thiên ngược lại vui mừng khôn xiết hét lên: “Thằng nhóc này đúng là sống lâu quá ngại mạng quá dài, lần này chẳng cần nhà họ Mục ra tay, anh ta chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ!”

Không nghĩ đến, ngay khi anh ta vừa dứt lời, một giọng nói truyền đến từ chín tầng trời mây.

“Kiếm tới!”

Kèm theo âm thanh đó, trên đầu Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện một tia hồng quang, hóa thành một thanh trường kiếm tỏa ánh sáng đỏ rực, nhanh chóng xoay tròn trên đỉnh đầu Diệp Thiên vài vòng.

Chỉ trong một cái chớp mắt, trên đầu Diệp Thiên ít nhất có mấy nghìn thanh kiếm sắc bén dựng thẳng, uy áp kinh khủng lập tức khiến động tác của tất cả những tu sĩ lao về phía Diệp Thiên chậm lại, tu vi thấp thậm chí còn không thể chịu nổi.

Ngay tại thời điểm này, Diệp Thiên khẽ quát một tiếng: “Rơi!”

Giây tiếp theo!

Keng keng keng!!!

Giống như mấy nghìn quả tên lửa rơi xuống đất nở rộ thành những đóa hoa mai, mặt đất bị nổ đá vụn bắn tung tóe, bụi đất bay lả tả, từng tu sĩ như đại bàng bị đạn bắn trúng, lần lượt rơi xuống đất.

Chớp mắt, xác chết nằm la liệt khắp nơi.

Mấy nghìn tu sĩ người chết, người bị thương nặng, mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ngập khắp nơi.

Tức khắc, yên tĩnh như chết!

Tất cả mọi người đều ngây như ngỗng.

Trong mắt đều là vẻ khiếp sợ, rung động, sợ hãi.

Anh ta, chỉ trong một chiêu, liền giết chết mấy nghìn tu sĩ Kim Đan cảnh trở lên? Trời ạ! Chuyện này thật quá kinh khủng! Tô Thanh Tuyền hoảng sợ che miệng, không thể tin vào mắt mình. Trong số hơn một nghìn tu sĩ ở đây, có ít nhất hơn một trăm tu sĩ Nguyễn Anh, nhưng chỉ một chiều thức này, Kim Đan cảnh toàn bộ chết hết. Nguyên Anh cảnh nửa chết, nửa trọng thương.

Anh ta không phải quá lợi hại rồi sao?

“Cái này...” Ngay cả Chưởng quỹ Vương cũng bị chấn động. “Anh ta là đại năng Hóa Thần sao? Hay là trên người mang theo pháp bảo che giấu khí tức? Tại sao ta lại cảm giác được anh ta chỉ là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh?”

.

Nhất thời, đủ loại câu hỏi tràn ngập tâm trí của Chưởng quỹ Vương.

Chưởng quỹ Vương là một tu sĩ Nguyễn Anh cảnh viên mãn, người có tu vi thấp hơn ông ta, ông ta trong nháy mắt có thể nhìn thấu. Tu vi không cách xa ông ta mấy, cho dù cố ý che giấu khí tức, ông ta cũng có thể nhìn ra ít nhất là Nguyên Anh cảnh, chỉ CÓ tu sĩ có tu vi cao hơn ông ta cố tình che giấu mới không thể nhìn ra.

Vì vậy, ông ta không nhịn được đoán một là Diệp Thiên là đại năng Hóa Thần cảnh, hai là trên người anh có pháp bảo che giấu khí tức.

Dùng loại pháp bảo này che giấu khí tràng, cho dù tu vi thấp hơn ông ta, ông ta cũng không thể nhìn ra.

“Ôi mẹ ơi!” Mục Vân Thiên trực tiếp kinh hoàng đến ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt đều là sợ hãi.

Mười mấy tu sĩ Nguyễn Anh của nhà họ Mục, một nửa đã chết dưới một chiêu này, nửa còn lại có nguyên anh bị thương nặng, vẻ mặt đau đớn tột cùng ngã xuống đất.

Mà trong số mấy tu sĩ Nguyễn An cảnh đó, chỉ Có vị Nguyên Anh cảnh viên mãn kia chỉ bị thương nhẹ.

Không khó để nhận ra thực lực của Diệp Thiên kinh khủng như thế nào.

Ít nhất phải là Nguyên Anh đỉnh phong mới có thể tung ra chiêu thức kinh thiên động địa như vậy.

Cho dù cho Mục Vân Thiên thêm năm nghìn năm nữa thì anh ta cũng không thể nào đạt tới cấp độ này, không dọa anh ta sợ hãi đến ngã xuống đất mới là chuyện lạ.

“Còn ai dám cướp Chân Võ kiếm nữa không?”

Diệp Thiên quét mắt nhìn một vòng tất cả những người đang có mặt

Xung quanh là một bầu không khí im lặng chết chóc.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Tôi không tin, còn có thể là nửa bước Thiên Quân!”

Mục Lão Tam bất ngờ gọi ra một thần đạo cực phẩm, sử dụng pháp thân ba mươi sáu bước, lập tức nhảy lên, đại đao trong tay nặng nghìn cân chém về phía Diệp Thiên.

“Mau tránh ra!”

Mấy tu sĩ xung quanh toàn bộ kĩnh hãi, nhao nhao trốn vào Lầu Thông Thiên hoặc là núp ở xa xa.

Trong Lầu Thông Thiên có mấy trăm trận pháp phòng ngự được thi triển bởi đại năng Hóa Thần, tất cả tu sĩ dưới Hóa Thần, cho dù đứng ở trong Lầu Thông Thiên đều không thể làm vỡ bất kì miếng gỗ nào.

Có thể nói, Lầu Thông Thiên chính là một pháo đài phòng ngự, chỉ cần không tu sĩ Hóa Thần đánh nhau, trốn ở trong đó tuyệt đối an toàn.

“Cẩn thận!”

Mặc dù Tô Thanh Tuyền biết Diệp Thiên rất lợi hại, cô cũng không nhịn được hét lên, Mục Lão Tam cũng không phải là loại tu sĩ bình thường.

“Muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho anh!”

Nhìn thấy Mục Lão Tam cầm đao chém tới, Diệp Thiên híp mắt một cái, động thần niệm, Sơn Hải Chung bay ra khỏi nhẫn không gian, hóa thành một cái chuông lớn, bao trùm không gian trên đầu Mục Lão Tam.

Giây tiếp theo!

Phù văn dày đặc chi chít như thể còn sống biến thành từng chuỗi xích sắt vươn ra khỏi chuông lớn như xúc tua, trong chớp mắt liền trói chặt Mục Lão Tam.

“Không tốt!”

Mục Lão Tam thấy bản thân không thể tránh được, sắc mặt đột nhiên đại biến, cố gắng dùng thanh đao trong tay chém đứt xích sắt.

Keng keng keng keng!!!

Tia lửa bay khắp nơi.

Nhưng lồng sắt lại vô cùng cứng rắn!

“Thu!”

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng

Chiếc lồng sắt bỗng thu nhỏ lại nhốt Mục Lão Tam vào chuông.

“Lôi Hỏa Tạc Kích!” Diệp Thiên lại khẽ quát.

Sau đó, trong chuông tối om, sấm sét và ánh lửa đan xen, sau đó liền truyền ra một tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế của Mục Lão Tam.

“Chú ba!” Mục Vân Thiên kinh hãi hét lên.

Kết quả, tiếng hét này khiến ánh mắt Diệp Thiên rơi vào trên người anh ta.

“Đã nói ông đừng có gây chuyện với tôi, ông lại không nghe, lần này xem tôi giết ông thế nào!”

Vừa dứt lời, từ trong mắt Diệp Thiên bắn ra hai chuỗi hỏa liên.

“Mẹ ơi!”

Mục Vân Thiên kinh hãi gào thét, bật dậy muốn chạy trốn, nhưng không chạy được bao xa liền bị nuốt chửng trong biển lửa, chờ đến khi biển lửa biến mất, Mục Vân Thiên đã không còn tung tích.

Lúc này, sấm sét và lửa trong Sơn Hải Chung cũng biến mất.

Diệp Thiên mở pháp trận của Sơn Hải Chung ra.

Keng một tiếng, thần đạo cực phẩm rơi xuống đất.

Mục Lão Tam cũng hóa thành hư vô.

Trong chớp mắt chấn động toàn trường!

Tất cả mọi người dường như đều đã biến thành tượng đá.

Ánh mắt nhìn Diệp Thiên như thấy quỷ.

“Kinh khủng! Quá kinh khủng!” Có người run lẩy bẩy kêu lên. Rầm!

Diệp Linh ngồi sụp xuống đất, ánh mắt thất thần như người mất hồn.

Giờ khắc này cô ta mới hiểu được anh họ của mình đáng sợ như thế nào!

“Tôi sẽ dùng thanh kiếm này để giao dịch với Cô, Tô Thanh Tuyền muốn đi đâu, muốn phải người đến chỗ nào, kỳ hạn là bao nhiêu, Cô nói rõ đi.”

Diệp Thiên thu hồi Sơn Hải Chung, ném thần đạo cực phẩm của Mục Lão Tam cho Chưởng quỹ Vương rồi hỏi.

“Một năm!”

Chưởng quỹ Vương giơ một ngón tay lên.

Pháp bảo thần binh cực phẩm tương đối hiếm ở Bắc Hàn, chỉ có mấy thế gia thiên quân và Thần giáo bất diệt mới có, số lượng không đủ vạn món, đối với số lượng tu sĩ Nguyễn Anh cảnh nhiều như chó chạy ngoài đường thì vẫn khá là đáng tiền.

“Được.”

Diệp Thiên không trả giá, nói với Tô Thanh Tuyền: “Trong vòng mười năm, tôi sẽ quay lại Bắc Hàn, Chân Võ kiếm sẽ không lấy không, đến lúc đó sẽ giúp cô báo thù.”

Nói xong, Diệp Thiên không đợi Tô Thanh Tuyền phản ứng, liền lập tức cưỡi Kim Lân thú mắt xanh về phía đông với tốc độ cực

“Tôi chờ CÔ tới tìm tôi!”

Chờ đến khi Diệp Thiên biến mất, Tô Thanh Tuyền mới hét lên một câu như vậy.

Đúng lúc này, một đại năng Hóa Thần hạ xuống bên ngoài Lầu Thông Thiên.

“Cái tên Diệp Thiên đã giết tộc nhân nhà họ Mục đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu!”

Lão tổ nhà họ Mục gầm lên.

“Anh ta đã đi về phía đông!”

Xấp xỉ hai ngày mới đến được Thiên Lộ Khẩu ở Đông đại lục.

Rất an toàn, Thiên Lộ Khẩu không một bóng người.

“Tuyết Nhi, Thần Hi, Đóa Đóa, Nựu Nưu, các người phải thật tốt, tôi trở lại tìm các người!”

Diệp Thiên hét lên một tiếng rồi chui vào trong bụng Bích Nhãn Kim Lân Thủ.

Một giây tiếp theo!

Bích Nhân Kim Lân Thủ xông vào Thiên Lộ Khẩu, nghênh đón luồng gió dữ, bay về phía Thiên Hoang Tinh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv