Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1253: Trên cả Thiên đạo





“Sao cơ!”

Minh Nguyệt sửng sốt: “Có thật là thiếu một quả nhân sâm không?”

“Chắn chắn!”

Thanh Phong chắc như đinh đóng cột: “Tôi đã đếm đi đếm lại mười lần rồi, còn hỏi cả thổ địa nữa, chính xác là bị người ta hái mất, thổ địa còn nói đó là một cô gái.”

Không gian chợt im lặng.

Thanh Phong, Minh Nguyệt và nhiều đệ tử của Ngũ Trang Quán đồng loạt hướng ánh mắt vào Đóa Đóa.

Đóa Đóa bị nhìn đến run lên, khuôn mặt trắng bệnh, nhất thời không biết phải làm gì, trông như thể sắp khóc đến nơi.

Cô muốn quỳ xuống nhận tội.

Thế nhưng...

Ba vẫn đang độ kiếp.

Nếu Trấn Nguyên Tử đại tiên nổi giận lấy lại địa thư khiến ba thất bại mà rơi xuống thiên kiếp, vậy lúc đó tội của cô càng lớn.

Nghĩ đến đây, cô không biết mình nên làm gì mới đúng.

“Đóa Đóa, là cô hái trộm sao?” Thanh Phong hỏi.

“Cháu, cháu, cháu...” Đóa Đóa nhìn Trấn Nguyên Tử đại tiên, thấy ông ta không nhìn cô, mà đang nhìn ba cô độ kiếp, không hề lên tiếng khiến cho cô càng sợ hãi.

Cô sợ rằng lần này cũng giống như thiên kiếp, một khi nó bùng phát trong khi đang vận công, e rằng còn kinh khủng hơn cả thiên kiếp!

“Đóa Đóa, có đúng là cô đã hái trộm nhân sâm không?” Minh Nguyệt hỏi.

Diệp Thiên đang độ kiếp, nghe thấy lời nói của Thanh Phong, Minh Nguyên thì lòng chợt chùng xuống, nhìn về phía Đóa Đóa.

Sau đó hắn mới biết Đóa Đóa đã nói dối mình, quả nhân sâm đó không phải là Đóa Đóa xin được của Trấn Nguyên Tử, mà do cô hái trộm được.

“Con bé này!”

Biết được chuyện này rồi, Diệp Thiên chợt cảm thấy bất lực.

Đóa Đóa ăn trộm nhân sâm đúng là sai, nhưng hắn biết, Đóa Đóa ăn trộm quả nhân sâm đó là vì hắn muốn ăn, vậy nên hắn không trách Đóa Đóa mà tự trách mình.

Nếu hắn sớm chấp nhận tấm lòng hiếu thảo của Đóa Đóa, ăn quả nhân sâm kia, thì Đóa Đóa cũng sẽ không đi hái trộm nhân sâm, để rồi khiến cô rơi vào tình thế nguy hiểm.

Ai cũng biết, lúc trước, Tôn Ngộ Không gặp Trấn Nguyên Tử xin quả nhân sâm liền bị ông ta nhốt vào càn khôn ở ống tay áo. Giờ Đóa Đóa lại hái trộm quả nhân sâm, Trấn Nguyên Tử chắc chắn sẽ cho cô vào vạc dầu.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên không khỏi kinh hãi.

“Còn không thừa nhận sao!” Thanh Phong hét lớn.

Nhưng thấy Đóa Đóa vừa luống cuống vừa muốn khóc, Diệp Thiên vội vàng hét lên: “Đừng làm khó con gái tôi, nhân sâm là do tôi hái, không phải nó, đừng có mắng nó.”

Thanh Phong đang định đáp lời thì Đóa Đóa đã nhanh chóng xua tay nói: “Không, không phải, không phải ba cháu hái đâu, cháu hái trộm đấy, mọi người đừng trách ba cháu, có trách thì trách cháu đi.”

Nói xong, Đóa Đóa quỳ xuống trước mặt Trấn Nguyên Tử đại tiên, lấy quả nhân sâm ra, dâng lên bằng hai tay, ngẩng đầu nhìn Trấn Nguyên Tử, vừa khóc vừa nói: “Đại tiên, Đóa Đóa sai rồi, Đóa Đóa không nên hái trộm nhân sâm của người, Đóa Đóa muốn thuyết phục ba ăn nhân sâm nên mới nổi lòng tham, lấy trộm một quả nhân sâm của đại tiên.”

“Đóa Đóa biết làm như vậy chắc chắn sẽ xúc phạm đến đại tiên nên Đóa Đóa không dám ăn. Giờ Đóa Đóa đưa lại cho đại tiên, mong đại tiên không lấy lại địa thư, cũng đừng đổ lỗi cho ba cháu. Có trách thì trách cháu đi, cháu sẵn sàng nhận mọi hình phạt.”

Cô nói rất chân thành.

Mũi Diệp Thiên chợt chua xót.

Con bé này thực sự vì hắn mà có thể làm bất cứ điều gì.

Hắn không trách con bé, chỉ trách sự bướng bỉnh của hắn đã làm hại nó, hắn hô lên: “Tôi là ba mà không biết dạy con, có trách thì trách tôi đây này.”

“Hai người không cần tranh nhau nữa. Năm đó, con khỉ kia trộm nhân sâm rồi nhổ cả cây lên, tuy Đường Tăng không tham gia, nhưng sư tôn vẫn muốn trừng phạt ông ta. Vì vậy hai người đều phải chịu hình phạt. Theo theo quy định, ăn trộm quả nhân sâm sẽ bị thả vào vạc dầu cho đến chết!” Thanh Phong nói.

“Không, không!”

Đóa Đóa vội vã kêu lên: “Người nào làm người ấy chịu, đừng phạt ba cháu, cầu xin mọi người...”

“Hừ!” Thanh Phong nói: “Sư tôn đối với cô tốt như vậy, cho cô ăn nhân sâm, giúp cô chữa bệnh cho ba, vì muốn khôi phục tu vi của ba cô mà không ngại nói dối con khỉ kia để lấy được đan dược, nhưng còn cô thì sao? Không những không báo đáp mà còn ăn trộm nhân sâm của sư tôn, không thể tha thứ, nhất định phải thả vào vạc dầu!”

“Đúng đấy! Nhất định phải vào vạc dầu!”

Nhiều đệ tử hét lên.

Lúc này, Trấn Nguyên Tử nãy giờ không lên tiếng, nhìn về phía Thanh Phong, cuối cùng cũng cất lời: “Nói xong chưa?”

Thanh Phong ngỡ ngàng rồi gật đầu lia lịa: “Đã xong.”

Trấn Nguyên Tử lại nói: “Ở Ngũ Trang Quán này, vi sư quyết định hay là anh?”

Thanh Phong lại sững sờ, sau đó nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên quyền quyết định thuộc về sư tôn rồi ạ.”

Trấn Nguyên Tử lại nói: “Nếu đã do vi sư quyết định, vậy sao vi sư chưa lên tiếng mà anh đã tự mình nói hết?”

“Con...” Thanh Phong lập tức bối rối, sư phụ có ý gì chứ?

Trong lúc anh ta còn đang mơ hồ, Trấn Nguyên Tử nhìn xuống Đóa Đóa, ông ta mỉm cười và nói: “Nhóc con, đứng dậy đi. Cháu không ăn trộm quả nhân sâm, chỉ là nhặt được một quả thôi mà, không nhặt hết là đã giữ thể diện cho ta rồi. Bởi vậy ta sẽ không trách phạt cháu, mà cháu cũng không cần phải trả lại quả nhân sâm cho ta, cứ cầm lấy mà ăn đi.”

“Hả!”

Thanh Phong, Minh Nguyệt và tất cả các đệ tử Ngũ Trang Quán đều kinh ngạc.

Quả nhân sâm là do Đóa Đóa nhặt được chứ không phải là hái trộm?

Sao có thể vậy được?

Quả nhân sâm không bao giờ tự động rụng khỏi cây.

Diệp Thiên và Đóa Đóa cũng bất ngờ y như họ.

Phản ứng của Trấn Nguyên Tử là thứ họ không thể lường trước. Cứ nghĩ rằng Trấn Nguyên Tử sẽ rất tức giận, không ngờ ông ta không những không tức giận mà ngược lại còn nói Đóa Đóa giữ thể diện cho mình rồi cho Đóa Đóa ăn quả nhân sâm kia nữa.

Đây là một mặt hoàn toàn khác của Trấn Nguyên Tử mà họ không hề biết!

“Đại tiên, ngài… ngài không đùa cháu đấy chứ?” Đóa Đóa yếu ớt hỏi, cô sợ đó là trò đùa nên không dám đứng lên.

Trấn Nguyên Tử mỉm cười, đỡ cô dậy rồi nói: “Ta không có nói đùa với cháu. Ta không trách cháu đâu, đừng hù dọa chính mình, ăn quả nhân sâm đi.”

Nghe những lời đó, Đóa Đóa xúc động tới không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa cắn một miếng nhân sâm.

“Ăn ngon không?” Trấn Nguyên Tử cười hỏi.

Đóa Đóa gật đầu, như thể cô đã đói nhiều ngày rồi có người cho cô một cái bánh bao vậy, vừa ăn vừa chảy nước mắt.

Cô không biết tại sao Trấn Nguyên Tử đại tiên không những không trách cô mà còn đối xử tốt với cô như vậy.

“Cháu ăn đi, lát nữa ta sẽ hái cho cháu một quả nữa.” Trấn Nguyên Tử nói.

“Không, không.” Đóa Đóa lại lắc đầu: “Đại tiên, đủ rồi, Đóa Đóa không dám ăn nữa.”

“Haha!”

Trấn Nguyên Tử cười vui vẻ.

Nụ cười này khiến Thanh Phong, Minh Nguyệt và tất cả các đệ tử của Ngũ Trang Quán đều hoảng hốt.

Sao lại thế này!

Không bao lâu sau, Diệp Thiên vượt qua 360 đợt thiên lôi, kết thúc độ kiếp. Hắn đến trước mặt Trấn Nguyên Tử, nghi ngờ hỏi: “Trấn Nguyên Tử đại tiên, tại sao tôi vượt qua độ kiếp rồi mà vẫn chưa phá bỏ được xiềng xích thiên đạo, tu vi vẫn không hề thay đổi.”

Trấn Nguyên Tử thư địa thư lại rồi chỉ tay về phía Diệp Thiên, một tia sáng vàng bắn vào người hắn.

Bùm!

Cơ thể hắn phát ra một tiếng kêu lớn.

Sau đó, ánh sáng màu vàng kim chiếu lên trên người Diệp Thiên. Hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng, thời điểm tiếng động lớn vang lên, tu vi của hắn cũng tăng vọt gấp nhiều lần.

Điều này khiến Diệp Thiên kinh ngạc không nói nên lời!

Chẳng lẽ... sức mạnh của Trấn Nguyên Tử đại tiên là trên cả Thiên đạo?

Bằng không, làm sao có thể chỉ với một ngón tay mà đã phá vỡ xiềng xích thiên đạo trên người hắn, giúp hắn bước vào cảnh giới kim tiên?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv