Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1243: Thanh Phong Minh Nguyệt!





Thiên giới.

Tây Ngưu Hạ Châu, Vạn Thọ Sơn.

Cả một vùng được bao trùm một màu xanh ngát của cây cối với một con đường trúc đẹp đẽ và thanh tịnh, có bầy tiên hạc bay lượn trên bầu trời, có chim thần cùng nhau chơi đùa, có vượn khỉ hiến quả, có hổ báo kết thành từng đàn, đây quả là một vùng đất phúc đầy linh khí.

Ở một nơi bên trong núi. Nằm giữa những đám mây tím, cung điện mọc lên san sát, những ngọn tháp ẩn hiện trong sương mờ, tiếng chuông vang lên từng hồi, có tiếng kinh phật quanh quẩn đâu đây, dường như âm thanh của Phật đang vang vọng trong núi, khiến muôn loài đều yên lặng lắng nghe.

“A!”

Đột nhiên, tiếng thét chói tai của một cô gái bỗng vang vọng khắp vùng đất tràn đầy linh khí này, khiến cho muôn loài muông thú đang lắng nghe tiếng tụng kinh cũng phải nhìn về phía phát ra tiếng thét, liền nhìn thấy ở bên trong giếng cổ, có một nam một nữ bay thẳng lên trời, sau đó liền nhanh chóng rơi xuống.

Tiếng thét chói tai vừa nãy, chính là được phát ra từ cô gái này.

Chợt nhìn thấy!

Có một vầng hào quang rực rỡ bao phủ trên người cô gái.

Chỉ một thoáng!

Có đàn tiên hạc cùng khổng tước băng qua dòng sông hư ảo, có đàn hổ báo và sói phi nước đại ngang dọc, tất cả đều hướng tới chiếc giếng cổ có đôi nam nữ từ trên trời rơi xuống kia.

Hay nói chính xác hơn, tất cả đều đang hướng tới cô gái có vầng hào quang đang bao phủ.

Vầng hào quang kia phát ra một sức hấp dẫn vô hạn đối với muông thú muôn loài, giống như gặp bạn tốt đường xa đến nhà làm khách. Tất cả đều nhiệt tình tiếp đón.

Sau đó, rất nhanh đã đi đến chỗ của đôi nam nữ, tiên hạc và khổng tước cõng họ ở trên lưng, đám sói và hổ báo thì đi xung quanh bảo vệ, từ từ đáp xuống mặt đất, tiên hạc và khổng tước mới đặt đôi nam nữ trên lưng xuống.

“Cám ơn các ngươi, ta thật sự cảm tạ các ngươi.”

Cô bé thấy đã qua được cơn nguy hiểm, an toàn chạm liền đất đối với đám tiên hạc khổng tước cùng sói và hổ báo chân thành cảm tạ.

Nào ngờ tất cả bọn chúng đồng loạt phát ra âm thanh giống như muốn nói với cô bé rằng chúng không cần cảm tạ.

“Hì hì!”

Cô bé thấy vậy liền cất tiếng cười với đám muông thú, sau đó liền lay người đàn ông đang hôn mê trong ngực, gọi: “Ba, ba sao rồi, mau tỉnh lại đi ba.”

Gọi vài lần không thấy người đàn ông trả lời, cô bé trông có vẻ lo lắng, nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt liền dừng lại trước cửa chùa nguy nga sừng sững.’

Chỉ thấy trước của chùa, một hàng cây dài bát ngát, đá nứt phủ đầy rêu phong, tỏa ra một cỗ uy nghiêm đầy trời, đây quả nhiên là nơi ở của thần tiên.

Lại thấy bên trái cổng có một tấm bia đá, được chạm khắc mười chữ to: Phúc địa núi Vạn Thọ, động trời Ngũ Trang Quán.

Ở hai bên của cổng chính có câu đối: Trường sinh bất lão thần tiên phủ, cùng thiên đồng thọ đạo nhân gia.

Oành!

Đóa Đóa như bị điện giật, sợ ngây người

Đây không phải là nơi ở của Trấn Nguyên Tử đại tiên- Ngũ Trang Quán trong Tây Du Ký sao?

Cô bé cùng với ba rơi vào cổng thông thiên liền rơi xuống trước cổng sơn môn của Trấn Nguyên Tử đại tiên?

Khi cô bé đang khiếp sợ, trong Ngũ Trang Quán có một đôi tiên đồng chạy ra, thấy bên ngoài có một đôi nam nữ, hai vị tiên đồng ngừng bước, liếc nhau hỏi.

“Chẳng lẽ là bạn của sư tôn đến đây?”

Cả hai người cùng có chung suy nghĩ này, đôi tiên đồng liền chạy xuống bậc thang, muông thú vây quanh cô bé thấy vậy liền rời đi.

“Các ngươi…. Chính là tiên đồng của Trấn Nguyên Tử đại tiên Thanh Phong Minh Nguyệt?” cô gái yếu ớt mở miệng

Tiên đồng nam dừng bước gật đầu: “Ta chính là Thanh Phong.”

Nữ tiên đồng cũng gật đâu:”Ta chính là Minh Nguyệt.”

Ngay sau đó, cả hai cùng đồng thanh hỏi: “Hai người là người nơi nào?”

“Tôi tên là Diệp Hương Nhu, nhũ danh Đóa Đóa, đến từ địa cầu. Ba tôi bị kẻ ác bao vây, bị đánh đến trọng thương, ta và ba cùng rơi vào cổng thông thiên, không nghĩ tới lại đến được nơi này.” Đóa Đóa nói

“Thì ra là người địa cầu.” Minh Nguyệt mỉm cười nói.

Đóa Đóa vội vàng nói: “Anh Thanh Phong, chị Minh Nguyệt, ba em hình như bị thương rất nghiêm trọng, hai người có thể giúp ba em được không?”

“Có thể, có thể.”

Thanh Phong Minh Nguyệt gật đầu, Thanh Phong ngồi xổm xuống còn Minh Nguyệt giúp Đóa Đóa đưa Diệp Thiên lên lưng Thanh Phong, sau đó Thanh Phong cõng Diệp Thiên tiến vào đạo quán, Minh Nguyệt kéo Đóa Đóa đi theo phía sau.

Nửa giờ sau.

Bên ngoài một căn phòng.

“Anh Thanh Phong, sao rồi ạ?”

Đóa Đóa và Minh Nguyệt cùng nhau chờ ở ngoài, gặp Thanh Phong cùng một vị đạo lão đi ra, vội vàng chạy đến hỏi.

Thanh Phong nói: “Đại sư huynh của chúng ta đã xem cho ba em rồi, tuy nhiên tình hình rất nghiêm trọng, bên trong đã bị đánh nát, tính mạng bị đe dọa. Rất khó chữa trị.”

“Hu hu…”

Đóa Đóa bật khóc, cô bé quỳ xuống van xin: “Cầu xin các người hãy cứu ba em, đừng từ bỏ điều trị. Chỉ cần ba em được chữa khỏi, muốn em làm gì cũng được, cầu xin các người…”

Cô bé quỳ xuống dập đầu.

Minh Nguyệt thấy thế vội đỡ cô bé dậy, an ủi nói: “Đóa Đóa, trước mắt em đừng có gấp, chờ sư tôn chúng ta đang tham gia hội bàn đào trở về, yên tâm sư tôn ta thông thiên đạo pháp, nhất định sẽ có cách chữa trị thật tốt cho ba em.”

Đóa Đóa nghe vậy, tiếng khóc nhất thời nhỏ đi.

Trấn Nguyên Tử đại tiên quả thật rất lợi hại, nếu ngài trở về, hẳn có thể chữa trị thật tốt cho ba, cô bé nghĩ thế liền hói: “Chị Minh Nguyệt, đại tiên khi nào trở về?”

“Sư Tôn đi tham dự ngày hôm nay, chắc là ngày mai mới có thể trở về.” Minh Nguyệt nói

Đóa Đóa nghe vậy liền nín khóc, mỉm cười: “Ngày mai em sẽ trở lại, em sẽ đến thật sớm, em đi ra ngoài sơn môn quỳ chờ đại tiên trở về, cầu xin đại tiên dù thế nào cũng phải cứu ba em.”

Nói xong, Đóa Đóa liền chạy ra ngoài sơn môn.

“Đóa Đóa, em đợi chút.”

Minh Nguyệt tiến đến nắm tay Đóa Đóa, nói: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, một ngày này thực sự rất dài rất dài, sư tôn rời đi ba giờ tương đương em ở nhân gian ba tháng. Sư tôn còn có tám giờ nữa là trở về tương đương em ở nhân gian tám tháng, em hiện tại đi ra quỳ nghênh đón sư tôn, còn phải quỳ rất lâu thật lâu đấy.”

Thiên giới và nhân gian không giống nhau, một ngày có mười hai canh giờ, một năm có mười hai tháng, nhưng thời gian trên thiên giới trôi qua chậm hơn rất nhiều so với nhân gian, một canh giờ tương đương ở nhân gian một tháng, một ngày tương đương ở nhân gian một năm, một năm tương đương ở nhân gian ba trăm sáu mươi lăm năm.

“A?”

Vẻ mặt Đóa Đóa khiếp sợ.

Đã từng nghe nói một ngày trên trời bằng trăm năm dưới mặt đất, thì ra đây đúng là sự thật!

Thanh Phong cười nói: “Đóa Đóa, em đừng lo lắng, nếu cha em có thể sống sót qua một ngày này, tuy rằng tâm tính sư tôn cao ngạo, nhưng người lại rất nhiệt tình, không cần em phải quỳ khẩn cầu đâu. Người nhất định sẽ cứu được cha em.”

“Thật vậy ạ?”

Sắc mặt Đóa Đóa liền trở nên vui vẻ.

“Đương nhiên đây là sự thật.” Minh Nguyệt cười nói: “Phật tổ Như Lai đã từng nói, người Tây Ngưu Hạ Châu không tham lam, không sát sinh, đây là nói sư tôn chúng ta, không tham quyền thế. Không tạo nghiệp sát sinh, nếu thấy chết mà không cứu cũng giống như là đang sát sinh vậy, cho nên em có thể yên tâm. Sư tôn trở về, người biết ba em đang bị đe dọa tính mạng, nhất định sẽ dốc toàn lực chữa trị.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lập tức tâm trạng Đóa Đóa bỗng trở nên tươi đẹp, trong Tây Du Ký, Thanh Phong, Minh Nguyệt thật hung dữ, mắng Ngộ Không đến mức hắn tức quá đem cây nhân sâm đạp đổ.

Nhưng hôm nay ở chung một chỗ, mới biết được Thanh Phong Minh Nguyệt không giống như lời miêu tả trong Tây Du Ký, hai người ấy thực sự rất tốt.

“Có lẽ nào, khi đó bọn họ còn nhỏ bây giờ đã trưởng thành tâm tính cũng trở nên tốt hơn?” Đóa Đóa trong lòng nghĩ như vậy.

Tóm lại, Thanh Phong Minh Nguyệt mang đến cho cô bé một ấn tượng rất tốt đẹp, giống như các anh chị của cô bé vậy, rất thân thiết.

Nghĩ vậy, cô bé tươi cười nói: “Anh Thanh Phong, chị Minh Nguyệt, em vào trước làm bạn với ba, chờ ba em tỉnh lại, anh chị mang em cùng ba đi tham quan Ngũ Trang Quán nha.”

Cô bé muốn nhìn xem, cây nhân sâm trông như thế nào mà có thể sinh ra loại trái cây tuyệt vời như vậy.

“Được.”

Thanh Phong Minh Nguyệt nghe vậy liền cười.

Đóa Đóa cười hì hì chạy vào trong phòng.

“Đóa Đóa này thật sự rất đáng yêu, trách không được sư tôn chúng ta muốn lấy một quả nhân sâm cho em ấy ăn.” Minh Nguyệt cười nói.

Thanh Phong nghe thế cười: “Đi thôi, chúng ta đi lấy quả nhân sâm.”

Minh Nguyệt nói được, cùng với Thanh Phong đi lấy đồ dùng bằng vàng để lấy trái cây, sau đó cùng nhau tiến vào vườn trái cây, lấy một quả nhân sâm, đặt vào trong khay, mang đến đưa cho Đóa Đóa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv