“Chuyện gì thế này?”
Giờ phút này, tất cả mọi người trên trái đất đều sững sờ.
Dù ở bất cứ nơi nào trên trái đất, chỉ cần ngẩng đầu lên đều có thể thấy bầu trời vàng chói, dường như trái đất được phủ lên một tấm kim sa, có một số nơi nước mưa không rơi xuống được.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Nghe trên mạng nói toàn bộ trái đất bị bao phủ bởi một vòng ánh sáng vàng, nhưng thật may là bao phủ bên ngoài vệ tinh. Nếu như bao phủ trong vệ tinh, e rằng tín hiệu toàn cầu sẽ phải gián đoạn!"
“Nghe nói bảy vị tiên đế đến từ Tử Vi Tinh chôn Diệp tông chủ dưới đất, sau đó liền xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này, cũng không biết đã chạm phải cơ quan gì, khiến cho cả trái đất đều bị bao phủ. Nếu cứ như thế này, trái đất sẽ không có mưa, đâu đâu cũng là sa mạc à?”
“…”
Trong một lúc, trái đất rơi vào hỗn loạn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngoài phạm vi kim quang, bảy vị tiên đế mặt đầy hoang mang, nhìn tầng kim quang dưới chân, trong mắt toàn là kinh ngạc, khó hiểu, nghi hoặc và nhiều biểu cảm phức tạp khác.
Dù là Diệp Thiên cũng cảm thấy sửng sốt.
Mặc dù biết rằng mình đã chạm vào tầng phòng ngự của quyển địa thư, nhưng hắn không biết tại sao lớp phòng ngự của quyển địa thư vốn không thể xuyên thủng lại đột nhiên mở lớp phòng thủ và bao trùm toàn bộ trái đất.
Vậy có phải nghĩa là, khi lớp phòng ngự đó mở rộng thì nó cũng dần yếu đi?
Nếu như vậy, lúc này phá lớp phòng ngự tiến đến hố sâu có phải sẽ lấy được địa thư?
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nhìn xuống Đóa Đóa hô lên: “Đóa Đóa, xuống dưới xem thử!”
Trận sát tiên bị phá vỡ, Đóa Đóa đã thoát khỏi ràng buộc, nghe Diệp Thiên nói, Đóa Đóa liền bay đến hố sâu.
“Dưới hố có phải có bảo vật gì không?” Ngạo Thiên tiên đế nghi ngờ hỏi.
Vừa nghe thấy, chúng tiên đế đều hét lên với thủ hạ của mình:
“Xuống dưới xem thử có bảo vật gì không!”
Trong tầng kim quang, những người đến từ Tử Vi Tinh nghe tiếng hô của bảy tiên đế nhanh chóng hóa thành đạo quang bay về phía hố sâu.
Giờ phút này, bảy tiên đế cũng không còn tâm tình đi giết Diệp Thiên nữa, mà bắt đầu công kích tầng phòng ngự dưới chân, muốn xem xem có thể phá tầng phòng ngự này không để xuống dưới xem rốt cuộc trong hố sâu có bảo vật gì mà có thể một lần hất văng bảy tiên đế và cả Diệp Thiên.
Nếu có bảo vật, thì chắc chắn phải là một vật vô cùng lợi hại.
Đùa chứ, một lần có thể hất văng tám vị tiên đế đại viên mãn, sao có thể không lợi hại được.
Chỉ là dù bọn họ đã rất cố gắng nhưng tầng phòng ngự lại vô cùng kiên cố, không thể nào phá được.
Lúc này, Đóa Đóa đã xuống dưới hố sâu.
Từ tầng phòng ngự của địa thư đến ngoại vi trái đất, trung tâm trái đất trở nên trống rỗng, giống như một quả bóng rổ vậy, chỉ còn lớp vỏ ngoài, bên trong trống không.
Mà ở trung tâm trái đất, có một cuốn sách khổng lồ lơ lửng, tỏa ánh sáng vàng, chiếu sáng cả trung tâm trái đất.
“Địa thư?”
Theo sau là tiên tổ Tử Vi Tinh, trong chốc lát ánh mắt phóng ra kim quang, kích động không nói nên lời.
“Đây phải chăng là địa thư của Trấn Nguyên Tử đại tiên mà chúng ta hành lễ hàng ngày?” Một tiên tôn thốt lên.
Ở Tử Vi Tinh, thậm chí là thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ đều không thờ phụng Tam Thanh Tứ Ngự, cũng không thờ phụng chư thiên thần phật, chỉ thờ tổ địa tiên Trấn Nguyên Tử.
Bởi vì trong vũ trụ bao la, tất cả tu sĩ bước vào tiên giới hợp đạo chân chính đều đứng vào hàng ngũ địa tiên, mà Trấn Nguyên Tử là thủy tổ của địa tiên, đương nhiên phải thờ phụng thủy tổ trong tâm của tất cả các địa tiên.
Bởi vì pháp môn mà bọn họ tu luyện đều là đại đạo tạo hóa quyết được Trấn Nguyên Tử đại tiên diễn hóa ra, nếu không có đại đạo tạo hóa quyết của Trấn Nguyên Tử tạo ra, sẽ không có thiên đạo tạo hóa quyết mà một loạt các pháp môn tu luyện khác, cũng sẽ không có bọn họ hôm nay.
Vì thế, trong lòng tất cả các địa tiên, sự tồn tại của thủy tổ Trấn Nguyên Tử là chí cao vô thượng.
Nhìn thấy quyển địa thư mà vị thủy tổ này sở hữu, đã là địa tiên làm sao không kích động được?
Kết quả là tất cả đều thành kính cúi đầu trước địa thư.
Chỉ có Đóa Đóa nhanh miệng nói: “Trấn Nguyên Tử đại tiên, không biết ngài có nghe thấy lời của Đóa Đóa nói không, Đóa Đóa muốn mượn cuốn địa thư của ngài dùng một chút, đi giúp ba của con đánh bại đám người xấu kia, ho vọng ngài không trách tội Đóa Đóa lấy đồ của ngài, con chỉ mượn một chút thôi, ngài đừng giận nhé.”
Đóa Đóa từng xem Tây Du Ký, biết được đại tiên Trấn Nguyên Tử rất lợi hại, Tam Thanh là bạn của ông, Tứ Ngự là cố nhân của ông, Cửu Diệu là vãn bối của ông, Nguyên Thần là khách của ông, chỉ thờ trời và đất, trời còn chịu được chứ đất thì không, vậy thì lợi hại biết nhường nào!
Huống hồ, đại tiên Trấn Nguyên Tử cũng vô cùng lợi hại, bắt Tôn Ngộ Không dễ như chơi, chỉ dùng một tay áo càn khôn, Tôn Ngộ Không đã bị hút vào như kiến, nếu lỡ làm vị đại tiên này giận thì làm sao chạy được?
Cho nên cô bé phải nói rõ tình hình, tránh chọc giận đại tiên.
Nói xong lý do, Đóa Đóa liền chạm vào địa thư. Vừa chạm vào, cuốn địa thư liền hóa nhỏ, biến mất khỏi trung tâm trái đất, một cái cổng xuất hiện, mà trên cổng viết ba chữ triện lớn màu vàng: Thông thiên môn.
Thoạt nhìn, Đóa Đóa cau mày.
Đám người Tử Vi Tinh trở nên kích động.
“Thông thiên môn này phải chăng là cửa đến thiên giới?”
Không biết ai đã nói câu đó.
Thoáng chốc, đám người Tử Vi Tinh chen nhau tiến đến thông thiên môn.
Đùa chứ, thiên giới là nơi mà tất cả địa tiên hướng đến, mà muốn lên trời, tất phải độ tiên lôi kiếp thành công, mới có thể mở ra cánh cửa lên trời, sau đó bước vào thiên giới, nếu không thì đừng hòng lên được.
Rầm rầm.
Bọn họ bật lại như lò xo vì bị một tầng ánh sáng nhạt chặn lại trước lối vào thông thiên môn.
“Ấy!” Có người than vãn.
“Địa thư không còn, thông thiên môn lại xuất hiện, cứ nghĩ đi qua có thể lên trời, không ngờ lại không thể qua được, xem ra không trở thành kim tiên thì không thể vào thông thiên môn rồi.”
Nói rồi, đám người rời đi.
Đóa Đóa cau mày, bước đến thông thiên môn, đưa ngón tay bé nhỏ sờ lên thông thiên môn.
Vừa chạm vào, tay cô bé trực tiếp xuyên qua tầng kim quang mờ ảo.
“A!” Đóa Đóa ngây ra.
Lẽ nào mình có thể bước vào thiên giới?
Nghĩ thế, cô bé kích động không thôi, muốn bước vào thông thiên môn, xem xem thiên giới như thế nào.
Nhưng mà cô ấy đột ngột dừng lại.
“Không được, mình không thể bước vào, nhỡ vào rồi không ra được, ba đánh bại đám người xấu kia xong không tìm thấy mình thì sao? Nếu ba thua rồi mình còn có thể đưa ba đến thiên giới, tránh bọn họ truy sát.”
Nghĩ thế, cô bé rụt tay lại, không do dự bay ra khỏi trung tâm trái đất.
Lúc này, trên mặt đất.
“Bảy vị tiên đế, dưới đất đúng là có bảo vật, chúng tôi đã thấy địa thư của Trấn Nguyên Tử đại tiên, nhưng sau khi bị con gái của lão ma Diệp chạm vào liền biến mất, xuất hiện một thông thiên môn, chúng tôi cứ nghĩ đi qua có thể lên trời nhưng lại không thể vào được, bảo vật cũng không lấy được, mất công một chuyến rồi.” Một tiên tôn của Tử Vi Tinh nói.
“Cái gì?”
Bảy vị tiên đế kinh ngạc.
Trái đất nhỏ bé này thế mà lại tồn tại cuốn địa thư của đại tiên Trấn Nguyên Tử, lại còn xuất hiện thông thiên môn, việc này cũng quá động trời rồi.
Trái đất này nhỏ như hạt bụi, sao lại cất giấu càn khôn lớn như vậy?
Do đó bảy người vội vàng muốn xuống dưới xem.
“Giết lão ma Diệp, tìm cách phá tầng kim quang rồi xuống xem thử. Xem với thực lực bảy tiên đế chúng ta có thể phá thông thiên môn vào thiên giới không.” Đạo Quang tiên đế nói.
“Được!”
Bảy tiên đế lập tức vây quanh Diệp Thiên.
“Lão ma Diệp, chịu chết đi!”
Thái Hòa tiên đế hét lên một tiếng, dẫn đầu tấn công Diệp Thiên, sáu người khác cũng theo sát, tấn công Diệp Thiên.
Mặc dù bị thương rất nặng, Diệp Thiên vẫn mạnh mẽ cầm kiếm, xuất pháp thân, đẩy lui bảy tiên đế.
“A!”
Bảy tiên đế không xuất pháp thân, bị Diệp Thiên đạp bay ra ngoài, nhưng cũng không có việc gì, rất nhanh dừng lại, đồng loạt xuất pháp thân, lao về phía Diệp Thiên.
Ầm ầm ầm.
Một chọi bảy, cho dù bị thương nặng, Diệp Thiên cũng không bị đánh bại trong chốc lát, còn dựa vào thù hận và ý chí quật cường mà bất phân thắng bại với bảy tiên đế, đánh đến long trời lở đất.
May thay có tầng kim quang bảo vệ trái đất, bằng không dư âm có thể đánh tan trái đất.
Chiến đấu ba ngày ba đêm, từ đỉnh núi Côn Luân đánh đến bầu trời Bắc Cực, rồi từ Bắc Cực đến Nam Cực. Đi khắp bầu trời trên trái đất, vô số người nhìn thấy trận chiến khốc liệt của đám người họ, làm mọi người trên trái đất trợn tròn mắt kinh hãi.
Đùa à, mỗi một người đều có pháp thân trên ba mươi ba vạn trường, cũng có nghĩa là cao một trăm mười một vạn mét, đại chiến thế này kinh khủng cỡ nào chứ.
“Giết được lão ma Diệp chưa?”
Sau ba ngày ba đêm đại chiến, ba mươi tiên tôn đại viên mãn từ Tử Vi Tinh đến địa cầu, thông qua thần niệm tìm người của mình, đến núi Côn Luân hỏi thăm.
“Vẫn chưa.” Một tiên tôn trả lời: “Lão ma Diệp thực sự mạnh, đã bị thương thế rồi, đánh với bảy vị tiên đế ba ngày ba đêm tuy bị áp chế nhưng vẫn không chết, nếu có ba mươi vị tiên tôn đại viên mãn giúp đỡ thì chắc chắn sẽ đánh lại.”
Vì vậy, ba mươi vị tiên tôn đại viên mãn hợp lực công phá tầng kim quang, cố gắng hơn ba tiếng mới mở ra một lỗ trên tầng kim quang, ba mươi người lập tức bay qua.
Cũng có nghĩa là nhờ địa thư đã biến mất rồi, nếu không ba mươi người bọn họ cho dù cố đến chết cũng không mở được tầng phòng ngự này.
“Không ổn!”
Đóa Đóa biến sắc, muốn lên đó dùng hà quang bảo vệ ba nhưng đã có tiên tôn nhanh chóng đóng lối ra đó lại, khiến Đóa Đóa không thể ra được.
Chẳng bao lâu, với sự xuất hiện của ba mươi tiên tôn đại viên mãn, Diệp Thiên bị đánh văng vào tầng phòng thủ trên đỉnh Côn Luân.
Ngay sau đó, bảy tiên đế cùng ba mươi tiên tôn đại viên mãn vây quanh Diệp Thiên.
“Đánh chết hắn!”
Thái Hòa tiên đế hét lên.
Trong chốc lát, hai mươi tiên tôn đại viên mãn đồng loạt tung chưởng về phía Diệp Thiên.
Ầm ầm ầm.
Từng chưởng lớn đập vào người Diệp Thiên, đánh tan đạo thể của Diệp Thiên, cả tầng kim quang cũng bị đánh nát. Mất đi đạo thể, cơ thể Diệp Thiên biến thành người thường rơi xuống.
“Hahaha!”
“Bảy tiên đến cùng ba mươi tiên tôn đại viên mãn cười lớn.
“Đạo thể bị phá vỡ! Một đòn tất chết.”
Thái Hòa tiên đế nói rồi tung một chưởng vào Diệp Thiên đang rơi xuống.
Ầm ầm ầm.
Một chưởng rơi xuống.
“Ba!”
Đóa Đóa hoảng loạn, cơ thể nhỏ bé vụt lên, dường như dùng hết tất cả sức lực của mình bay về phía Diệp Thiên, ngay lúc chưởng kia sắp rơi xuống người Diệp Thiên, Đóa Đóa ôm lấy Diệp Thiên đang rơi xuống, chưởng kia va vào hà quang trên người Đóa Đóa, lập tức vỡ tan, mà Đóa Đóa cũng vì che cho Diệp Thiên mà chịu một lực lớn, cùng rơi vào hố sâu ở mặt đất.
“Xuống dưới giết chết bọn chúng!”
Đạo Quang tiên đế nói rồi nhanh chóng xuống hố sâu, những người khác cũng theo sát.
“Người đâu?”
Đến trung tâm trái đất không thấy bóng người, bảy tiên đế cùng ba mươi tiên tôn đại viên mãn nhìn nhau.
Thật lâu sau, Ngạo Thiên tiên đế mới lên tiếng nghi vấn: “Chẳng lẽ đã rơi vào thông thiên môn, chạy đến thiên giới rồi?”