"Ôi ôi, ta rất có hứng thú nhìn xem, người làm sao lung lay một con voi, hay là ngay cả người cũng bị thổi bay." Thanh Loan khinh thường nói.
Hàn Tam Thiên cười nói: "Vậy người cần phải cẩn
thận nhìn cho kỹ."
Advertisement
Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên lộ ra một dáng vẻ tươi cười âm trầm quỷ mị, ngay sau đó trong tay hơi động một chút, một cỗ năng lượng màu xanh liền
lập tức hội tụ.
Mà ở bên trong năng lượng màu xanh, một thanh vũ khí hiện ra ánh sáng chậm rãi rời khỏi tay.
"Cái đó là..." Nhìn qua vũ khí phát ra ánh sáng màu
xanh kia, Thanh Loan chau mày, trên mặt hơi có
chút kinh hãi.
"Có lẽ, ta không tính là sâu kiến, nhưng nó hẳn là hoàn toàn có thể xứng, quên nói cho ngươi biết, nó gọi là búa Bàn Cổ." Hàn Tam Thiện lạnh giọng cười một tiếng, trong tay rung động, nhất thời vũ khí bên
trong ánh sáng màu xanh liền hiện ra nguyên hình.
Cho dù là nó có màu xanh, nhưng vẫn sinh ra sức
mạnh cực lớn, một bộ dáng người sống chó gần.
Búa Bàn Cổ?
Sắc mặt Thanh Loạn kinh hãi, cả người rõ ràng giật mình một cái, bối rối nhìn lại, tận mắt nhìn thấy cây
búa uy phong lẫm liệt bất phàm.
"Không... Không có khả năng."
"Búa Bàn Cổ chính là vũ khí của thiên thần, người chỉ là phàm nhân, làm sao có khả năng có được nó."
"Không có khả năng? Thử một chút liền biết có khả năng hay không." Lạnh giọng quát một tiếng, Hàn Tam Thiên nâng búa Bàn Cổ, không có động tác dự thừa, chỉ vung búa chém mạnh theo cách thuần túy nhất và nguyên thủy nhất.
Cho dù búa Bàn Cổ đã bị người áo đen kia không biết dùng yêu pháp gì vây khốn, cho tới nay chỉ có thể xuất hiện bên trong ánh sáng màu xanh, nhưng bản thể của nó vẫn còn đó, thời điểm bình thường, có lẽ Hàn Tam Thiên không nguyện ý lấy nó ra gây sự.
Nhưng hôm nay, đối mặt với Lam Phù như thế, nó liền không thể không hiện thân.
Bởi vì rất hiển nhiên chính là đối phó với quái vật khổng lồ này, Hàn Tam Thiên không nắm chắc liệu dùng sức lực của chính mình có thể triệt để đả thương hắn hay không, mà cơ hội chỉ có một lần.
Cho nên, Hàn Tam Thiên không có lựa chọn.
Åm!
Gần như ngay khi anh giờ lên búa Bàn Cổ, đồng thời
phía trên đỉnh động như là phong vân biến sắc, hết thảy không khí quanh mình như bị nó kéo xuống, sau đó khi Hàn Tam Thiên chặt xuống một búa, không khí đó lại bị lưỡi búa mạnh mẽ xé rách.
Cho dù chỉ là bản thể ban sơ, nhưng thân là vạn khí chi vương, búa Bàn Cổ đứng đầu các loại binh khí, làm sao có thể giống như bình thường?
Sau khi một bủa đè xuống, cho dù là Thanh Loan ở xa xa cũng rõ ràng cảm thấy có áp lực đánh tới, dường như ở xung quanh lưỡi búa trăm mét có hơn, đều có thể cảm nhận uy hiếp to lớn rằng sắp bị lưỡi búa chặt thành hai nửa.
Chẳng lẽ, đây quả thật là búa Bàn Cổ không sai?
Thanh Loan mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi thì thào nhìn qua lưỡi búa chém xuống kia.
"Ong!"
Tựa hồ cũng cảm nhận được chỗ đánh tới trên lưng như có vạn quân chèn ép, lúc này Lam Phù cũng bất an chuyển động thân thể, trong miệng kêu lên một tiếng trầm thấp đau đớn, như đang cảnh cáo, lại như đang tức giận.