Chỉ là một cái rắm.
Thanh Loan lạnh nhạt cười lạnh, nhìn qua Hàn Tam Thiên, nói: "Con kiến hôi, vẫn dám nhìn ta như thế,
Advertisement
người thật sự cho là người thắng rồi sao?"
Hàn Tam Thiên cười cười: "Dựa theo thể tích và thân hình của Lam Phù, hắn vừa mới quay thân hình lại tìm giả ảnh của ta, bây giờ muốn lập tức quay đầu lại để chống đỡ, thời gian cần thiết ta đã tính qua, ước chừng bảy giây, bảy giây đối với phàm nhân mà nói đã đầy đủ có thừa, huống chi là ta đây?"
"Lưu lại chút thời gian, nhìn xem Thanh Loan đứng đầu trong truyền thuyết tộc Phượng Hoàng, không được sao?"
"Còn như người nói ta thắng rồi?" Hàn Tam Thiên cười một tiếng, dù chưa có bất kỳ khinh thường nào, nhưng đối với Thanh Loan mà nói, vẻ bình thản
ung dung, tự tin vô cùng của anh cũng đã là khinh nhờn lớn nhất rồi.
Thanh Loan cưỡng chế lửa giận trong lòng, chờ đợi
nửa câu nói sau trong miệng Hàn Tam Thiên.
"Không dám nói trăm phần trăm thắng, nhưng tôi thiểu, ta đã không thể thua."
"Đồ hỗn trường, người quả thực nói năng bậy bạ, chỉ dựa vào việc người vừa mới tránh thoát được áp chế của Lam Phù sao? Hay là vừa rồi lừa gạt ta và
hắn, giương đông kích tây, hiện tại thành công đứng ở vị trí đánh lén?" Thanh Loan vừa giận vừa
buồn cười nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, nhưng không đợi anh nói chuyện, Thanh Loan đã lại cười lạnh: "Cho dù người tránh thoát khỏi trọng áp thì như thế nào? Chỉ là một trò vặt vãnh mà thôi, ngươi có thể đối cứng được không?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu.
Thanh Loan thấy thế, lập tức lạnh giọng cười một tiếng: "Đã là như thế, sao người dám tự tin? Chẳng lẽ... Ôi ôi, không phải người muốn nói với ta là người cho rằng, ngươi có thể dùng một kích đánh lén khiến Lam Phú trọng thương đó chứ?"
"Ha ha ha ha, với hình thể sâu kiến này của người,
đừng nói đánh lén một chiều, cho dù là đánh lén mười chiều, thì có thể thế nào?"
"Núi đá nát, cũng có thể so với thân thể Thái Sơn sao?"
Nghe Thanh Loan cười to, Hàn Tam Thiên cười cười, lắc đầu: "Vậy ngươi có từng nghe qua, sâu kiến tuy nhỏ, nhưng có thể khiến voi lung lay hay chưa?"
Nghe Hàn Tam Thiên nói, nhìn xem trong ánh mắt Hàn Tam Thiên tràn đầy tự tin, Thanh Loan rất muốn dùng một bàn tay đập tới, giáo huấn anh biết
cái gì gọi là khiêm tốn, cái gì gọi là cách làm người.
Nhưng nàng không làm, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm giác Hàn Tam Thiên ở đối diện có một loại khí thế thường nhân không có, cỗ khí thế này không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng lại
hết lần này tới lần khác chân thực như vậy.
Thậm chí vào lúc này nàng cũng trong giây lát thật sự tin tưởng Hàn Tam Thiên nói, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, càng nhiều hơn chính là trào phúng: "Chỉ bằng ngươi?"
"Cho dù Lam Phù là voi, nhưng người, cũng xứng
làm sâu kiến hay sao?"
Xứng hay không xứng, so tài xem hư thực là được, không phải sao?" Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười
một tiếng, trong tay bắt đầu vận khởi năng lượng
nhàn nhạt.