Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3101: Không phải gian tức là ác. 



Hàn Tam Thiên khinh không nhảy lên, trực

tiếp bắt lấy đồ vật trông như cây dây nhỏ, phi thân lên từ đằng sau.

Advertisement

Nhất thời, một màn quỷ dị vô cùng xuất hiện.

Mấy chục người áo đen và quái trùng ngàn chân mới vừa rồi còn hung mãnh vô cùng, đột nhiên đình chỉ hết thảy động tác, theo Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động nắm lấy một dạng đồ vật trông như dây thừng, những tên này cũng trong nháy mắt như giấy trực tiếp bị Hàn Tam Thiên kéo một cái, bay ngược mà qua.

"Phanh phanh phanh."

Theo tiếng nổ vang lên, đám "Đồ vật" kia trực tiếp nện xuống đất ở phía sau Hàn Tam Thiên mấy chục mét có hơn, nhất thời cát vàng tung tóe lên trời, sau đó là một tiếng nổ, một thân ảnh đột nhiên bị nổ ra.

"Bàng môn tà đạo." Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười một tiếng, nhìn qua bóng người bay ra nhẹ giọng mà nói.

Mà những người áo đen và quái trùng ngàn chân bị Hàn Tam Thiên nện trên mặt đất kia, vào lúc này như là một đống phế vật sắt thép chồng chất ở nơi đó không nhúc nhích, đâu còn có vẻ dũng mãnh vừa rồi.

"Thú vị thú vị, rất là thú vị."

Âm thanh âm lãnh chí tà vang lên ở phía sau Hàn Tam Thiên, lúc này, Hàn Tam Thiên thu hồi tám đạo kim thân thành một thể, cũng chậm rãi quay đầu lại...

Kia là một thi thể gần như khô cạn, giống như sau khi chết bị người ta treo trên tường đón gió, bắp thịt toàn thân hoàn toàn không có, chỉ có lớp da thịt màu vàng khô dán vào bên trên xương cốt.

Đầu lâu khô khốc, sắc mặt lại tái nhợt như giấy, môi tím, mắt đen, vết lõm con người lộ ra có chút to lớn, nhìn sao cũng khiến người cảm thấy rùng mình.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, khinh thường nói: "Lão yêu quái, thì ra là người đang làm trò quỷ."

Nếu không phải là thiên hỏa nguyệt luân

đang dùng phương thức pháp thuật công kích đám người này, trong chớp mắt dẫn dắt pháp năng sáng ngời chiếu sáng vào đám người kia ở chung quanh, từ đó bởi vì vấn đề tia sáng mà Hàn Tam Thiên có thể mơ hồ nhìn thấy sợi dây dài lóng lánh ở phía sau bọn hắn, chỉ sợ Hàn Tam Thiên đến bây giờ đã mệt mỏi gần chết, còn không biết kẻ thù mà anh đang đối mặt đến cùng thứ đồ vật gì.

"Không dám không dám." Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, con mắt gần như đã híp mắt thành một cái khe, không cần hắn nhiều lời, cũng đã có thể từ trên nét mặt phát giác, loại người này, không phải gian tức là ác.

"Nhưng mà lão phu luyện một chút thi đồng giáp sắt, không có bao nhiêu bản lĩnh."

Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười một tiếng, chẳng trách trong khi anh khó mà chống đỡ nhiệt độ thì những tên áo đen này không có bất kỳ cảm thụ nào, càng không biết mỏi mệt, đánh nhau nửa ngày thì ra căn bản không phải người sống.

Nhưng cho dù vô luận như thế nào, quái chiều như vậy, Hàn Tam Thiên càng phải cẩn thận đối mặt, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Còn có chiêu thức gì thì mang ra hết đi."

"Được. ." Người kia âm trầm nhẹ gật đầu,

dùng tay gần như chỉ có xương cốt sờ lên cằm của mình, suy tư, một lát sau, hắn khẽ ngẩng đầu: "Đàng hoàng mà nói, mặc dù thi đồng giáp sắt của ta không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng cao thủ chết trên tay bọn họ thì chỗ nào cũng có."

"Nhưng hôm nay lại thua trong tay người, lão phu không thể không cảm thán một câu, thiếu niên, người rất có bản lĩnh."

"Đây là sát chiêu của ta, mất đi thi đồng giáp sắt, lão phu như là phế vật, cho nên, thẳng thắn nói cho người biết, lão phu không còn chiêu gì nữa rồi, muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được."

Nói xong, lão già này thế mà thật sự rủ hai tay xuống, hai mắt nhắm lại, tựa hồ chờ đợi Hàn Tam Thiên giết hắn.

Hàn Tam Thiên nhướng mày, cũng chưa động thủ, đương nhiên anh sẽ không chủ quan liền giết hắn, nói công kích liền công kích hắn, nói nhận thua liền nhận thua? Qua loa như vậy sao?

Cho dù là con thỏ, trước khi chết còn phải đạp chân hai lần.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv