Hàn Tam Thiên không ngăn cản, vậy cũng rất tốt, tối thiểu được thanh tịnh.
Nhìn thấy Tê Tê một lần nữa trở về, Hàn Tam Thiên thở dài một tiếng, giơ bình rượu lên uống, rồi lại cho Tê Tê một nửa.
Advertisement
Tê Tê không nói nhiều nói, nâng chén cùng Hàn Tam Thiên uống một hơi cạn sạch.
Mà gần như lúc này, Tô Nhan cũng chậm rãi từ bên trong gian phòng của Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng, Lục Châu đã sớm chờ ở cửa, thấy tiểu thư đi ra, trông mong nhìn qua nàng.
Thật ra, Lục Châu cũng thật cảm thấy hổ thẹn, dù sao cũng không biết Tô Nghênh Hạ chính là Tô tiểu thư trong miệng Hàn Tam Thiên, nàng ở ngay trước mặt Tô Nghênh Hạ nói xấu Hàn Tam Thiên không ít.
Bây giờ, hai người bọn họ náo thành như thế, sao nàng lại không buồn bực?
Tô Nhan thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Hàn Tam Thiên bên kia.
"Tiểu thư?".
"Cùng ta đi tìm Hàn Tam Thiên." Tô Nhan
nói xong, mang theo Lục Châu bước nhanh hướng về phía gian phòng của Hàn Tam Thiên.
"Tô tiểu thư tới rồi."
Trong phòng, Tê Tê cấp bách hô một tiếng, ngay sau đó Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng lên. ..
Anh muốn bước mấy bước đi qua để biết được tin tức từ Tô Nhan, nhưng đứng dậy quá mạnh, lại vừa uống vào rượu mạnh, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã xuống phía sau.
Tê Tê vội vàng đỡ Hàn Tam Thiên lên, dìu anh đến bên giường thì bên kia cửa cũng mở rồi, Tô Nhan mang theo Lục Châu thần sắc không tốt lắm đi đến.
"Thế nào?" Hàn Tam Thiên không để ý đến. Tê Tê đang dìu mình, vội vàng liền muốn đứng dậy.
Tô Nhan nhìn Tê Tê một cái, tiếp theo lại
nhìn về phía bầu rượu trên bàn, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, gật gật đầu: "Các người đi ra ngoài trước đi, ta có chút chuyện muốn thương lượng với Tam Thiên."
"Nhưng hắn..." Tê Tê nhìn trạng thái Hàn Tam Thiên không tốt lắm.
Rượu mạnh vào cổ họng quá nhanh, cho nên anh đã có chút say rồi.
"Ta sẽ chiếu cố hắn." Tô Nhan nói xong, mang theo mùi thơm nức mũi chậm rãi đi
Tô Nhan nhẹ nhàng đỡ lấy Hàn Tam Thiên, sau đó chậm rãi đặt anh lên giường, nhìn Hàn Tam Thiên bình thường lý trí vô cùng bây giờ thần hồn điên đảo, trên mặt nàng hiện ra đau lòng nhè nhẹ, nhưng nàng vẫn lắc đầu một cái: "Ý nàng đã quyết."
"Cái gì?" Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát, thần sắc cũng trở nên dị thường hoảng hốt.
Làm sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ, như trong thư nàng đã nói lúc trước, Nghênh Hạ nàng thật sự đã hoàn
toàn chết tâm rồi sao?
"Đây là nàng muốn ta giao cho ngươi." Nói xong, Tô Nhan từ trong tay nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy.
Tờ giấy màu đỏ chót, rõ ràng là tận dụng giấy đỏ được dùng cho hôn lễ, mặc dù có chút vội vàng, nhưng càng có thể khiến người ta xác định, đây là do Tô Nghênh Hạ viết.
Mở tờ giấy ra, bên trong là chữ viết thanh tú đẹp đẽ vô cùng, càng có thể khiến người ta xác định, đây là Tô Nghênh Hạ viết.