Không sai, nam nhân ưu tú trên đời chỗ nào cũng có, nhưng đã ưu tú lại chung tình thì lại hiếm có.
Nếu là người càng mạnh thì tương đương theo đó cũng có danh lợi càng lớn, cho dù hắn ưu tú, nhưng nếu không chịu được những thứ dụ hoặc, cuối cùng hắn cũng sẽ cũng không hoàn toàn thuộc về mình, tất nhiên phải chia sẻ cùng những nữ nhân. khác, thậm chí, hắn có thể căn bản cũng không thuộc về chính mình.
Nếu đã như vậy thì hắn ưu tú còn có ý nghĩa
Advertisement
Khi hai cô gái nói xong, nhìn thấy ăn ý lẫn. nhau, không khỏi cười một tiếng, bầu không khí trong nháy mắt cũng hòa hoãn rất nhiều.
"Tô tiểu thư, ngươi nói, nam nhân ưu tú như hắn vậy, trên đời có cô gái nào sẽ bỏ qua sao?" Tô Nghênh Hạ cười xong, có chút chua xót mà nói.
"Ta hiểu rõ ý tứ của Tô cô nương, người cảm thấy người sẽ chỉ liên lụy hắn, nhưng nếu ngươi không không ở đây, với gốc rễ con người hắn thì nữ nhân trong thiên hạ sẽ để hắn tùy ý lựa chọn."
Mà lúc này, bên trong gian phòng của Hàn Tam Thiên...
"Vừa rồi người thật là đẹp trai."
"Ôi ôi, một chiêu có thể giết chết cả thiên hạ, nhưng nửa đường thu tay lại, thật sự là quá tài giỏi, quá trâu bò, không hổ là huynh đệ của Tê Tê ta."
Vừa vào phòng, Tê Tê liền nói năng làm trò đùa, nhưng hiển nhiên, trong phòng ngoại trừ bầu không khí vô cùng băng lãnh đáp lại hắn, lại không có bất kỳ giọng nói nào.
Hàn Tam Thiên chỉ là ngồi ở trước bàn, rót rượu một chén tiếp một chén, Tê Tê chỉ tới trễ có một bước, vậy mà cái bầu rượu to như vậy ở trên bàn đã nhìn thấy đáy.
Thấy chiêu này không có hiệu quả, Tê Tê đặt mông ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu đã nhìn thấy đáy, cố gắng rót cho mình một chút rượu vào trong cái chén, rồi mới chạm chén với Hàn Tam Thiên, sau đó mới chậm rãi nói: "Người vừa rồi là chị dâu nhà ta sao?"
Hàn Tam Thiên không nói gì, Tê Tê có chút tự chuốc nhục nhã, sau đó lo lắng nói: "Chị dâu quả thực lớn lên đẹp mắt, mà lại có khí chất xuất chúng, ánh mắt nhìn người cũng tràn đầy tình yêu, đáng giá người tương tự người ta lâu như thế, nhưng mà vì sao nàng lại cự tuyệt, còn ngay trước mặt nhiều người như vậy?"
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng: "Chuyện này không thể trách nàng."
Con mẹ nó, quả nhiên nhắc đến chị dâu thì Hàn Tam Thiên liền mở miệng, Tê Tê cau mày nói: "Vì sao?"
"Đều do ta, là ta không có bản lĩnh, từ khi Nghênh Hạ và ta kết hôn đến nay, gần như chưa hề để nàng trải qua một ngày tốt lành, cho dù ta không ngừng muốn bù đắp, nhưng cuối cùng ta vẫn nợ nàng quá nhiều."
"Cho dù trước đó đã đến được thế giới bát phương, nàng vẫn phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ, thật ra, nếu không có ta, Nghênh
Hạ hẳn là sẽ trải qua rất tốt." Nhớ tới chuyện này, Hàn Tam Thiên không khỏi cười khổ.
Con gái nhà họ Tô, hay là con gái nhà họ Phù, cho dù là danh phận nào, nếu như không phải cân nhắc đến anh, nàng. .. hằn là đều trải qua vô cùng tốt.
Dù sao thì không còn phải đi theo anh nữa, sống đầu đường xó chợ, trải qua loại cuộc sống này.
"Cho nên, ý của ngươi là, yêu một người thì nên học cách buông tay, để nàng đuổi theo hạnh phúc?"
Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận loại suy nghĩ này, nhưng anh thật sự không từ bỏ được Tô Nghênh Hạ.
"Thật ra, nàng có thể gả cho Phương Khôn, có lẽ đúng như lời người nói đi, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đổ xuống đầu tự mình bay, nàng làm ra loại lựa chọn này, thật ra cũng dễ lý giải."
+
Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, không khỏi cúi đầu xuống, thật sự là như thế. Trên lý luận, Tô Nghênh Hạ quyết định lựa chọn nào đi nữa thì Hàn Tam Thiên cũng sẽ nghe theo ý nguyện của nàng, nhưng lần này. ..
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như thế, Tê Tê cười cười, vỗ vỗ bả vai Hàn Tam Thiên: "Nhưng mà thật ra ngươi cũng không cần quá nản chí, mặc dù ta không biết giữa các người đã xảy ra chuyện gì, trải qua cái gì, nhưng ta biết, người rất thích chị dâu, mà ánh mắt chị dâu nhìn về phía người cũng tràn ngập tình yêu, ta tin tưởng đây chỉ là vấn đề nhất thời, rồi sẽ được giải quyết."
+
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, ánh mắt cũng không khỏi dời sang nhìn ra phía ngoài phòng.
Anh đang đợi Tô Nhan.