"Còn... còn là một nam nhân."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên nhíu mày.
Đây là ý gì?
Nhưng nhìn qua thánh nữ Kỳ Lân này, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà cử chỉ cũng dịu dàng, nói chuyện nhẹ giọng thì thầm, nho nhã lễ độ, trông có vẻ không có bất kỳ quan hệ gì với hạng người hung ác kia.
"Ai." Tê tê thở dài một tiếng: "Nữ tử kia thấy ta thì liên lựa chọn tự sát, chờ ta mang nàng về sơn động thì đã biến thành thi thể, ta vốn
muốn mượn thể xác của nàng đến đây trộm long trào phương, nhưng lại bị tên ngốc này làm hỏng."
Nói xong, tê tê buồn bực liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên.
Tê tê phiền muộn, thánh nữ Kỳ Lân lại không khỏi thở dài ra một hơi: "Chắc hẳn hắn là nghĩa sĩ, nhìn không quen những hành động kia của ngươi, cho nên mới xuất thủ tương trợ những thôn dân kia."
"Ta đã sớm nói với người là ta không muốn làm như vậy nhưng người vẫn cứ làm, ta cũng từng nói nếu người còn tiếp tục như thế thì có gì khác với hung thủ giết người?"
"Nhưng ta cũng không thể để tiện nhân Bùi Hổ kia.." Tê tê đau lòng mà nói.
"Có lẽ số mệnh của Tiên Nhi đã được chú định chính là như thế, sao lại phải giãy giụa?"
Thánh nữ Kỳ Lân tiểu Tiên Nhi có chút đắng chát cười một tiếng, sau đó nàng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, hỏi: "Thôi được, việc đã đến nước này, vậy hắn tới đây... là vì chuyện gì? Là muốn lấy lại công đạo sao?"
"Hắn?" Tê tê chớp mắt, sau đó nói ra một câu khiến Hàn Tam Thiên gần như cười sặc sua: "Không phải, hắn nói hắn chỉ đơn thuần muốn gặp người, làm người, rồi mới uy hiếp ta dẫn theo hắn tới."
Nghe nói như thế, đại não Hàn Tam Thiên trực tiếp đứng máy mấy giây.
Nhưng tiểu Tiên Nhi trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, tức giận không thôi: "Hồ đồ."
"Cho dù Tiên Nhi có tội, có giết cũng không thể bị làm nhục như vậy."
Vừa mới nói xong, khuôn mặt nàng có chút lạnh lẽo, một cỗ khí thế cực mạnh liền hướng thẳng đến Hàn Tam Thiên.
Bề ngoài xem ra thì không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng chính Hàn Tam Thiên lại cảm thấy Thái Sơn đánh tới trong chớp nhoáng.