Trên cung điện, dù không có người đi đường vội vàng, nhưng tối thiểu cũng có tôi.
tớ hoặc là đệ tử đi ngang qua, hoặc đang quét dọn, hoặc đang tưới hoa.
"Cho dù núi là một thể, nhưng thật sự là do ba tòa núi giao nhau tạo thành. Có nhìn thấy đào viên trên đỉnh cao nhất của ngọn núi bên trái không?".
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
"Bên trong có ba nhân sâm đại thụ và một cây đào già vạn năm, sau khi kết quả thì không chỉ có dư vị vô tận, quan trọng nhất chính là... Hắc hắc, kéo dài tuổi thọ."
G
"Kia là Dao Trì, nam tắm ở đó sẽ có công lực tăng gấp bội, nữ sẽ có thanh xuân mãi mãi." Nói đến đây, tên ngốc này lại lộ ra một bộ dáng nước bọt ướt át.
Hàn Tam Thiên biết trong đầu tên này suy nghĩ cái gì, bởi vì lúc này ánh mắt của Hàn Tam Thiên cũng hoàn toàn bị Dao Trì hấp dẫn.
Ao nước xanh lam như trời, lại không biết ánh sáng ở đâu phản chiếu nhàn nhạt như trân châu. Quan trọng nhất chính là lúc này trong ao có mấy nữ tử đang chơi đùa.
Dù trên thân có mặc y phục lưu ly, nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc và thân thể trắng nõn của các nàng.
Bên cạnh ao, một đôi chân đẹp tuyệt thế nhẹ nhàng đung đưa, đá nước xanh trong ao, tay ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, bọt nước thuận theo lòng bàn tay như trân châu trượt xuống.
Nét mặt nàng tươi cười như hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Cho dù Hàn Tam Thiên đã gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng nữ tử này cũng tuyệt đối có thể lưu lại ít nhất ở năm vị trí đầu trong lòng Hàn Tam Thiên.
"Thế nào? Hắc hắc, có phải là đặc biệt đẹp, đặc biệt khiến người ta phải nghĩ đến nàng không?" Lúc này, tê tê tiến đến bên người Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói.
Hàn Tam Thiên quả thật bị sắc đẹp khiến bản thân có chút ngốc, một câu nói của tế tế thức tỉnh anh, hơi sững sờ, nói: "Nói hươu nói vượn."
Đẹp thì đẹp, Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận, nhưng loại tư tưởng do bẩn kia của tê tê thì Hàn Tam Thiên thật sự không có.