Nếu sự thật giống như những gì mà Kim Phật đã nói,
Thì tất cả mọi chuyện cũng đều giải thích được.
Ma Long bị phá, kéo theo cả Dạ Ma bị trấn áp, nhưng Dạ Ma đột phá áp chế, trước tiên đến tìm Hàn Tam Thiên báo thù, lại trợ giúp Ma Long trong một số phương diện.
Vì muốn mượn đao giết người, cho nên cố ý giả mạo thành hòa thượng, tạo ra chiến tranh, tất cả mọi chuyện tựa hồ cũng dựa theo kịch bản dựng sẵn mà tiến hành.
Bao gồm việc sau khi Dạ Ma chết cố ý nói ra lời kia.
Bây giờ Hàn Tam Thiên nhớ đến mới phát hiện mình mắc lừa. Dùng tư duy trái ngược để gài bẫy thực tế là một mưu kế hay.
Đồng thời, chuyện thân thể Tử Tình đặc thù cũng trở thành một trong những công cụ tốt nhất được dùng trong màn kịch này.
Có lẽ, tiên thể khánh thiết xác thực có chỗ thần kỳ, nhưng chưa hẳn có thể phát huy trong mộng cảnh của Dạ Ma.
Hắn chỉ lợi dụng nó mà thôi.
+
Lợi dụng giả chết, truyền tin tức ra ngoài.
Sau khi nghe Hàn Tam Thiên xong thì đã cẩn thận cảnh giác thậm chí có thừa nhưng lại lơ đãng trong chủ ý của chính mình, sau khi bảo hộ tốt cho tửu lâu thì đám người kia hoàn toàn không có việc gì nữa, cho nên Hàn Tam Thiên bỏ đi lo nghĩ, đến mức hoàn toàn tin tưởng những gì Dạ Ma đã nói trước khi chết.
Nếu như không phải hòa thượng này xuất hiện đúng lúc cảnh tỉnh mình thì chỉ sợ là anh vẫn chưa hay biết gì.
Hôm nay, Hàn Tam Thiên có thể sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với những thây ma trong thành, ngày khác, thậm chí có thể là các thành trì ở xung quanh, sau đó là toàn bộ thế giới bất phương.
Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới đây, cả người Hàn Tam Thiên ngơ ngác thu hồi thiên hỏa nguyệt luân lại, trên mặt biểu lộ áy náy tràn ngập.
"A Di Đà Phật, người xưa có nói, biết sai có thể sửa thì không gì tốt hơn." Kim Phật thấy Hàn Tam Thiên thu tay lại, lúc này cũng khẽ đọc một tiếng: "Ngã phật từ bi, có thể cho chúng sinh cơ hội."
"Hàn Tam Thiên, ta hỏi người, người có bằng lòng chuộc tội hay không?"
"Thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma, cái gọi là đã có duyên khởi sẽ có duyệt diệt, nếu người đã tạo ra nguyên nhân ở Ma Long, vậy phải giải quyết hậu quả ở Dạ Ma."
"Hắn ở đâu?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Vì vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào người." Kim Phật nhẹ giọng mà nói.
"Dựa vào ta?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Trong tay các hạ có Bàn Cổ Phủ đúng không?"
Hàn Tam Thiên do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao đây là bí mật sớm đã công khai: "Không sai."
"Bàn Cổ Phủ chính là vận khí chi vương của thế gian, có được sức mạnh từ thời khai thiên phách địa, bất kỳ sinh vật nào bị Bàn Cổ Phủ bổ trúng cũng khó mà bất tử, cho nên.."
"Cho nên người muốn ta dùng Bàn Cổ Phủ giết Dạ Ma?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Kim Phật nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ngã phật từ bi, nhưng Dạ Ma nguy hại muôn dân, còn có thể không chế tâm tư giết người trong mộng cảnh, ngày nào chưa diệt trừ thì chắc chắn nguy hại nhân gian, sinh linh đồ thán."
Hàn Tam Thiên chau mày, một lát sau, người gật gật đầu: "Được, ta đồng ý."
Dạ Ma lừa gạt anh thật thê thảm, quan trọng nhất chính là còn khiến anh giết không ít người vô tội, chỉ là điểm này, Hàn. Tam Thiên thật sự muốn phanh thây xé xác hắn ra, không cần bất luận kẻ nào nhiều lời.
[+]
"A Di Đà Phật, Hàn thí chủ quả nhiên là lương thiện, cho dù đi nhầm đường cũng có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng là khó có được, lão nạp thay mặt bách tính trong thiên hạ cảm kích tấm lòng nhân nghĩa của Hàn thí chủ." Nói xong, Kim Phật khẽ khom người, cúi đầu một cái trước Hàn Tam Thiên.
"Lão nạp đợi ngài ở rừng trúc ngoại ô." Nói Xong, kim thân trên tường thành hoàn toàn biến mất.
Chờ lão hòa thượng vừa đi khỏi, Đại Bính Thiên nghẹn hơn nửa ngày, nhìn Hàn Tam Thiên cũng thu hồi ánh mắt từ trên tường thành, lúc này mới bị hai người huynh đệ khác xúi giục, cả gan nói: "Cái kia... Hàn đại hiệp, ngươi không sao chứ?"
"Ngài... Ngài vẫn luôn nhìn về phía tường thành kia tự lẩm bẩm..."
Mấy người Đại Bính Thiên cũng đã nhìn lên tường thành không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng trên tường thành cái gì cũng không có.
Cho dù là giữa ban ngày nhưng bộ dáng Hàn Tam Thiên nói chuyện một mình với tường thành cũng khiến bọn họ hoang mang rùng mình.
"Không có việc gì." Hàn Tam Thiên lắc đầu.
Sau đó, anh nhìn bọn người Đại Bính Thiên, nói: "Các người canh giữ ở tường thành này cũng vất vả rồi, về tửu lâu nghỉ ngơi đi."
"Thế nhưng đám hòa thượng ở ngoài thành thì phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, Hàn đại hiệp, nhân số của bọn họ cũng không ít, nếu như buông lỏng cảnh giác, một khi đối phương xông tới, kia... Vậy chúng ta sẽ triệt để xong đời."
"Đúng vậy, Hàn đại hiệp, chúng ta biết rõ bản lĩnh của ngài, thế nhưng hai tay cũng khó mà địch lại bốn quyền."
Ba người nghe Hàn Tam Thiên nói xong, không khỏi vô cùng lo lắng.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Không có việc gì, đi về nghỉ ngơi đi, chuyện của hòa thượng tạm thời không cần lo lắng."
"Cái này..."
"Được rồi."
Hàn Tam Thiên đã quyết, ba người cũng không nói thêm gì, liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Hàn Tam Thiên một chút, cuối cùng thở dài một tiếng quay người đi về hướng tửu lâu.
Ba người rời đi, Hàn Tam Thiên đứng dậy bay lên tường thành. Đứng ở trên tường thành, Hàn Tam Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời ở giữa, ánh nắng tươi sáng.
Một giây sau, thả người nhảy lên, bay về phía ngoài thành.
Trong tửu lâu, bọn người Mặc Dương dựa theo phân phó của Hàn Tam Thiên đã đóng kín toàn bộ cửa sổ lầu trên lầu dưới, lúc này đang dẫn các người em chạy tới lầu một, chi viện cho bọn người Phù Mãng đang chặn cửa lớn.
Cho dù người trong tửu lâu có không ít, nhưng thây ma ở bên ngoài muốn phá cửa vào ngày càng nhiều, cho dù bọn người Phù Mãng miễn cưỡng chịu nổi nhưng cũng vô cùng phí sức.
Cũng may là trong tửu lâu không thiếu bàn tủ gỗ các loại, đem những vật này ngăn cản ở phía sau cánh cửa giúp tiết kiệm không ít sức lực.
+
Đám người rốt cục có thể ngồi xuống uống chén trà, thở một ngụm.
Nhìn thấy Mặc Dương xuống tới, Phù Mãng pha thêm vài chén trà, cùng giang hồ Bách Hiểu Sanh đưa cho Mặc Dương, Đao Thập Nhị và Liễu Phương.