Anh ở trong gương hai mắt đỏ rực, sắc mặt xanh lét, răng nanh lộ ra ngoài như là ác ma.
Trước hết Hàn Tam Thiên vô thức phản ứng lại đây là ảo giác.
Lắc đầu, nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì hết thảy vẫn không có gì thay đổi.
Sau đó, anh dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn tượng phật màu vàng phía trên tường thành.
"Người cho rằng hết thảy đều là ảo giác sao?" Kim Phật tựa hồ biết Hàn Tam Thiên muốn nói gì, không đợi anh mở miệng đã tự mình nói ra.
"Chẳng lẽ ngươi dám nói đây không phải do giác?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng chất vấn.
"Với tu vi của Hàn Tam Thiên người, ảo giác có thể lừa gạt ngươi sao?" Kim Phật nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hàn Tam Thiên không nói gì, anh đã từng gặp qua ảo giác rất nhiều, dù là ở thế giới bát phương lúc trước hay là yêu Phật đều là cao thủ nhất đẳng, nhưng khi Hàn Tam Thiên đối mặt với bọn họ cũng chưa từng bị lừa.
Huống chi là yêu hòa thượng ở trước mắt cái này?
Thần thức trong tay hơi động một chút, phóng tầm mắt nhìn tới thêm lần nữa.
Hết thảy vẫn như cũ.
Chuyện này khiến Hàn Tam Thiên nhíu mày, Kim Phật thì nhẹ nhàng cười một tiếng, cả người toát ra vẻ tự tin đến mức dị thường.
"Chỉ có thế này mà người cho rằng có thể lừa ta sao?" Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
Nghĩ đến cũng phải, nếu không phải có chút đồ vật gì đó thì hắn làm sao dám ở trước mặt mình làm những thứ này.
Nhưng mà những người này đã xem nhẹ một điểm.
Đó chính là trên thân Hàn Tam Thiên có thiên nhãn phù.
Một đồ vật thần kỳ thậm chí có thể khám phá vực sâu vô tận.
Trong tay hơi động một chút, thiên nhãn phù lập tức trực tiếp bị thôi thúc, xung quanh biến hóa vô cùng rõ ràng, thậm chí ngoài mấy trăm mét có hơn, tro bụi ở giữa ngón tay người nào đó trong vô số gian phòng phía sau đều nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy hoang mang chính là hết thảy hoàn cảnh xung quanh mình đều không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.
Đây cũng chứng minh rằng những gì trước mắt những này không phải ảo giác.
Sao lại có thể như vậy?
Thế nhưng kết quả mà thiên nhãn phù nhìn thấy lại khẳng định rõ không thể chất vấn.
"Hàn Tam Thiên, rất hoang mang sao?" Kim Phật cười ha ha.
"Ngươi đến cùng dùng yêu thuật gì?" Hàn. Tam Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
"Ta nói rồi, với bản lĩnh của ngươi, giả tượng trong thiên hạ cũng không gạt được mắt người, nhưng trừ một người." Kim Phật cười nói.
"Ai?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Ngươi." Kim Phật trả lời.
"Khi người lựa chọn lừa gạt chính mình thì giả tượng trong thiên hạ đều là chân tướng, chân tướng trong thiên hạ cũng đều là giả tượng, mọi chuyện vốn do nội tâm của người quyết định, giống như hiện tại."
Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, sắc mặt lập tức lạnh lùng, hắn nói như vậy, chẳng phải là đang nói tự bản thân anh đang lừa gạt chính mình sao?
"Tâm giết chóc của người quá nặng, nhập ma quá sâu, đến mức đã hoàn toàn quên đi thân phận của mình, ngươi không còn cho rằng ngươi là ma nữa, mà người trong thiên hạ mới là ma. Hôm nay chỗ mà người nhìn thấy chính là như thế."
"Trong tửu lâu, người thông đồng làm bậy với người khác, nội tâm của người tán đồng, cho nên bọn họ giống như người, là một người bình thường. Nhưng người bên ngoài không giống người, bọn họ không phải là người của người, cho nên nội tâm người không đồng ý. Người giết Dạ Ma, bị hắn mê hoặc trước khi chết, cũng bởi vì có ấn ký của hắn nên ma tính của người được tăng cường, cho nên, trong mắt người thì con. người cũng trở nên to lớn khác nhau." Kim Phật nói.
"Ma sẽ thuộc về ma, nhưng lập trường khác biệt, Hàn Tam Thiên, đừng chấp mê bất ngờ nữa." Nói xong, Kim Phật quan sát nơi xa.
Khi Hàn Tam Thiên nhìn lại một lần nữa, lúc này mới chú ý tới, trong phố xá náo nhiệt còn có rất nhiều vòng vây trong những đám người có không ít thi thể.
Những người này hiển nhiên đều bị Hàn Tam Thiên chém giết khi anh xông đến bị bọn họ chặn đường.
Chỉ là tên này cũng biết phương thức lừa gạt thông thường không thể gạt được ánh mắt của mình, cho nên ngược lại dùng kế trong kế sao?
Hàn Tam Thiên không thể loại trừ loại khả năng này.
"A Di Đà Phật, Hàn Tam Thiên, buông hạ đồ đao đi, hôm nay là bách tính trong tòa thành nhỏ này, ngày khác khả năng chính là muôn dân trong thiên hạ. Chỉ cần tâm hướng thiện, ma cũng là Phật."
"Kỳ thật, chùa của ta vẫn luôn trấn áp Dạ Ma, nhưng mấy ngày trước đây người đại phá núi Khốn Long, trời xuất hiện dị tượng, cho nên dẫn đến chuyện Dạ Ma hấp thụ tinh hoa ngày đêm, tránh thoát sự áp chế ngàn năm, tên kia làm Ma Long ở núi Khốn Long, cho nên sự tăng trong chùa hoài nghi nó có thể hắn sẽ tìm người để hấp thụ ma long chi huyết của túc chủ, vì thế lập tức chạy tới nơi này, ngăn cản nó mê hoặc ngươi."
"Không ngờ chúng ta đã đến chậm một chút." Nói xong, Kim Phật lắc đầu than khổ.
"Ý của ngươi là các ngươi niệm kinh ở ngoài thành không phải vì đối phó ta mà là đang trấn áp Dạ Ma?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Đúng vậy."
"Hắn đến sớm hơn chúng ta, cũng biết rõ chúng ta sẽ đuổi giết hắn, bởi vậy giả mạo thành hòa thượng, cố ý tìm người gây chuyện, mục đích là muốn chùa của chúng ta và người xảy ra phân tranh, từ đó ngư ông đắc lợi."
Nghe những giải thích này, Hàn Tam Thiên nhất thời nghĩ thông suốt hết thảy, chẳng trách những hòa thượng giả lại biết đến đảo Tiên Linh, nếu bọn chúng căn bản chính là đồng loại, Ma Long đương nhiên có thể biết một số bí mật của mình, rồi nói cho Dạ Ma...
Vậy cũng có nghĩa là, những người vừa bị giết trong thành đều vô tội sao?